Truyền Kiếm

Chương 53: Chương 49: Lại thấy bạch y\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội
Chương 49: Lại thấy bạch y
Dịch giả: nhatchimai
Biên tập: 123456vn
Tiếng nghị luận trong hành lang làm Mạc Vấn vô cùng xa xôi, thậm chí không nghe thấy dù chỉ một câu do còn mải ngây người ngắm cô gái phía trước.
Mộ Thanh Thanh khẽ nhíu mày, người này làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp nhau ở nơi nào rồi.
"Ngươi là ai?"
Miệng Mạc Vấn nhếch lên một nét cười chua xót, quả thật không nhận ra mình sao? Suy nghĩ kích động trước kia trong nháy mắt nguội lạnh. Hắn nhìn sâu vào mắt của Mộ Thanh Thanh chậm rãi thốt lên: "Chỉ là một kiếm sư độc hành tầm thường thôi."
"Vì sao ngươi phải giết hắn?" Mũi kiếm Mộ Thanh Thanh vẫn chí vào cổ họng Mạc Vấn.

Mạc Vấn bình tĩnh đáp lại: "Không phải ta muốn giết hắn, mà là hắn muốn giết chúng ta."
Thiếu ổ chủ biến sắc, vội vã kêu lên: "Thanh muội đừng nói nhảm với hắn nữa! Người này tâm ngoan thủ lạt chỉ vì tranh cãi mấy câu liền giết chết hộ vệ của ta, lại còn muốn hạ sát thủ với ta!"
Mộ Thanh Thanh nhíu nhíu mày, mặc dù không lập tức tin tưởng tên Thiếu ổ chủ, nhưng cũng không hạ kiếm.
"Vị cô nương này, hết thảy đều là lỗi lầm của ba huynh đệ ta, chuyện này không liên quan đến vị tiểu huynh đệ này." Lâm Dịch đứng dậy: "Là ba người huynh đệ chúng ta có mắt không tròng chọc giận Thiếu ổ chủ Ngư Long ổ, tất cả tội lỗi ba người huynh đệ chúng ta đã chuẩn bị tinh thần nhận rồi."
Thiếu ổ chủ nghe vậy, thần sắc buông lỏng.Ngực gã ưỡn ra, vẻ mặt hài lòng liếc nhìn Lâm Dịch, gã cho rằng Lâm Dịch quả là người thức thời. Thế nhưng đột nhiên Mộ Thanh Thanh thu kiếm, lui về phía sau hai bước: "Không liên quan đến hắn, các ngươi đi thôi."
Tình huống trong hành lang như vậy khiến tất cả mọi người là sững sờ, những tiếng tán thưởng tự đáy lòng vang lên đón: "Quả nhiên là danh môn chi nữ, đạo đức tốt, trí tuệ bất phàm."
"Lôi Vân kiếm đường sản sinh ra nàng ta quả thật rất may."
Mạc Vấn nhìn nàng thật sâu rồi đi ra ngoài khách sạn, hắn không muốn ở lại thêm một khắc. Ba người nhóm Lâm Dịch đưa mắt nhìn nhau bèn cùng tiến lên nói lời cảm tạ Mộ Thanh Thanh rồi cũng bỏ đi.
Bốn người đều rời đó bình yên, khuôn mặt Thiếu ổ chủ tỏ ra không chịu nhưng cũng không dám trách mắng sợ ăn phải xui xẻo: "Thanh muội! Sao ta lại không có chuyện gì? Hắn đã giết hộ vệ của ta!"
Mộ Thanh Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn gã: "Muốn báo thù thì tự mình làm đi!"
Thiếu ổ chủ đực mặt ra, cho dù mặt vẫn tỏ ra ấm ức nhưng không dám to tiếng với vị nữ linh kiếm sư này mà chỉ hậm hực mà bảo: "Thanh muội, ta đã thuê một phòng trọ ở đây. Là phòng số 6 nhé, ngươi ở lại đây đi, chắc ngày mai Mộ bá bá sẽ đến."

Mộ Thanh Thanh nhẹ gật đầu, vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như lúc mới đến.
Thiếu ổ chủ có chút thất vọng, lại nói: "Thanh muội, kỳ thật dường như ngươi có vẻ không quen ở ngoài, hay là trở về ổ với ta, về ổ an toàn và thoải mái dễ chịu lắm."
"Không cần, ở đây tốt rồi." Mộ Thanh Thanh nói xong, đi thẳng lên lầu, bỏ mặc gã ở đó.
Thiếu ổ chủ há to miệng, vẻ mặt tối tăm phiền muộn. Gã ngắm bóng lưng khiến thần hồn mình điên đảo biến mất tại đầu cầu thang bèn vỗ hai tay vào nhau: "Chờ xem, Thanh muội, một ngày nào đó ngươi sẽ là người Phan gia chúng ta!"
Mạc Vấn đi ra khỏi khách sạn. Hắn cứ đi thẳng về phía trước vô định, không có mục tiêu cụ thể, như cái xác không hồn. Ba người nhóm Lâm Dịch lẳng lặng đi theo phía sau. Ba người rất cảm kích thiếu niên thần bí này nhưng cũng hoang mang, không biết tại sao đối phương mạo hiểm xuất đầu lộ diện vì bọn họ mà đắc tội với Ngư Long ổ, thậm chí còn thiếu chút nữa giết chết Thiếu ổ chủ! Chẳng lẽ có cừu oán gì với Ngư Long ổ?
Đi qua hai ba con phố, Mạc Vấn mới dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Lâm Dịch, nặn ra một nụ cười : "Ba vị đại ca, hai năm trước từ biệt mà đã không nhận ra tiểu đệ sao?"
"Ngươi là.." Ba người nhóm Lâm Dịch ngạc nhiên, cẩn thận nhìn lại Mạc Vấn và nhớ lại những người đã từng quen biết với mình nhưng dù cảm giác quen thuộc lắm nhưng lại chẳng giống ai đã từng biết.
Mạc Vấn gượng cười nhắc nhở: "Hai năm trước, tại Giang Châu, thương đội, Lạc Thành."
Lời nhắc nhở cũng đủ gợi ký ức của ba người, Hồ Sơn vỗ đầu kêu lên: "Là tiểu tử gọi là Văn Mặc!"
"Ai da! Cao như vậy rồi à, người trông cũng rất khỏe mạnh, làn da cũng đen hơn, chậc chậc, có thêm râu nên ta không nhận ra nổi." Hồ Sơn nhìn từ trên xuống dưới Mạc Vấn tấm tắc kêu kỳ lạ.
Lâm Dịch và Yến Minh không muốn nói bỗ bã bèn nháy mắt ra hiệu với Hồ Sơn, hai người muốn lão đừng nói những lời như thế nhưng coi như là vô dụng.

Mạc Vấn nhìn về phía hai người cười bảo: "Hai vị ca ca sao thế? Vẫn chưa nhận ra tiểu đệ sao?"
Lâm Dịch gượng cười: "Nói đến vậy rồi sao không nhận ra được, chỉ là quá bất ngờ mà thôi."
Mạc Vấn khẽ cười khổ, hắn có thể hiểu trong lòng Lâm Dịch nghĩ gì. Hai năm trước trong ấn tượng của ba người là một thiếu niên hằn dấu bệnh tật bị đuổi khỏi gia môn, giờ đây nó đã trưởng thành một linh kiếm sư có thực lực mạnh mẽ. Hai hình ảnh này hoàn toàn khác nhau mà không dễ tưởng tượng.
"Ba vị ca ca, ta đã nói trước rồi lần gặp mặt sau này nhất định mời ba vị uống rượu. Hôm nay tưởng thỉnh bất như ngẫu ngộ [DG: Mời mọc không bằng vô tình gặp được], uống cùng ta vài chén được không?"
Lâm Dịch và Yến Minh không chối từ, dù sao cũng muốn cảm tạ cái ân vừa mới viện thủ. Mấy người chọn đại một quán rượu không tệ, Mạc Vấn gọi chuẩn bị một bàn tiệc. Lúc đầu Lâm Dịch và Yến Minh còn có chút mất tự nhiên, chỉ có Hồ Sơn là người phổi bò phàm ăn tục uống nên thỉnh thoảng chạm cốc với Mạc Vấn nhưng chỉ một lúc sau hai người cũng bị cái hào khí kia ảnh hưởng nên cũng tự nhiên hơn. Tất cả lại như chuyến dã ngoại ban đêm hai năm trước, bốn người ngồi quanh một đống lửa, ăn thịt nướng uống rượu mạnh trêu đùa nhau thoải mái tự nhiên.
Ba người kể sơ những chuyện xảy ra trong thời gian qua rồi lại hỏi Mạc Vấn. Mạc Vấn nói sơ qua một hai câu. Ba người thấy hắn dường như không muốn đề cập nên cũng không hỏi tiếp mà chuyển sang bàn tán những chủ đề khác.
"Đúng rồi, hiện tại trên Danh Kiếm bảng và Thanh Kiếm bảng cùng xuất hiện một người mới tên là Văn Mặc, nghe nói rất lợi hại có thể tiếp được một kiếm của Kiếm Thánh mà không chết. Tên hai bảng đó được vinh danh thứ ba, không phải là tiểu huynh đệ nhà ngươi đấy chứ?" Hồ Sơn uống đến mức đầu lưỡi tê dại, lắp bắp hỏi.
Mạc Vấn nhún vai cười bảo: "Ta lợi hại như vậy sao?"
Cặp mắt Hồ Sơn say lờ đờ nhìn chằm chằm Mạc Vấn trong chốc lát, sau rốt lắc mạnh cái đầu lè nhè bảo: "Không phải, không, không phải là ngươi. Nếu ngươi lợi hại như vậy thì sao lại không đánh lại nổi tiểu cô nương kia? Ai, nghe nói ba người đứng đầu Danh Kiếm bảng và Thanh Kiếm bảng đều là người trẻ tuổi chưa quá hai mươi. Hai vị đầu tiên là nữ, thật không hiểu các nàng tu luyện như thế nào."
Tâm tư Mạc Vấn rung động. Danh Kiếm bảng, Thanh Kiếm bảng là kiếm bảng nổi danh nhất giới linh kiếm sư nước Triệu. Những người dẫn đầu đều là những linh kiếm sư nổi danh nhất nước Triệu. Bảng này căn cứ vào những chuyện mà linh kiếm sư đã làm để định ra thứ hạng. Thanh kiếm bảng là những linh kiếm sư chưa quá ba mươi tuổi. Tại cả hai bảng này hơn một năm trước, ba vị trí hàng đầu bị ba người chiếm trọn, đến nay vẫn chưa thay đổi.
Xếp hàng thứ nhất là một cô gái có tên gọi là Nguyệt. Hơn một năm thiếu nữ này ngang trời xuất thế. Trên bước đường giang hồ ở tại nước Triệu quả thực đã làm vài chuyện đại sự động trời, chuyện thứ nhất làm cho người ta chú ý chính là đơn độc đến Đô thành nước Triệu luận kiếm với Kiếm Thánh Bạch Mộ Thần. Nàng ta đỡ được mười chiêu vẫn toàn thân trở ra. Sau đó nàng lần lượt đến khiêu chiến mấy đại Linh kiếm thế gia. Nàng đả bại mấy hết những người mạnh nhất trong các thế gia, thậm chí có mấy vị có danh tiếng đã từng đứng trong hàng thập đại Linh Kiếm Sư! Chiến tích và thực lực đó đứng vững ở vị trí số một trên Danh Kiếm bảng và Thanh Kiếm bảng.
Xếp hàng thứ hai là cô gái có tên là Tịch Vân. Hai người này cùng nhau xuất thế. Lúc hiện thân liền tru sát mấy tên linh kiếm sư tà đạo tay nhuốm đầy tội ác ở nước Triệu. Chúng đều là những nhân vật thành danh đã tung hoành khắp nước Triệu hơn mười năm rồi. Lời đồn thổi là có một tên đã đạp nửa chân vào tu vi Thánh giai, tên này đã từng một lần được tôn làm Tà Kiếm Sư đệ nhất nhân. Kiếm Thánh Bạch Mộ Thần từng mấy lần đuổi giết nhưng y đều trốn thoát được. Giờ đây đã bị Tịch Vân vung kiếm chém đầu, bởi vậy cho nên thiên hạ sao không chấn động cho được? Bởi đứng vững tại vị trí thứ hai trên Danh Kiếm bảng và Thanh Kiếm bảng.
Vị thứ ba chính là Mạc Vấn. Ngày đó rất nhiều người tận mắt thấy hắn tiếp được một kiếm của Kiếm Thánh mà không chết nên đương nhiên được bài danh thứ ba. Nhưng sau đó hắn ẩn cư tại Phi Thạch Thành, biến mất trong mắt của mọi người nên luận về tiếng tăm thì căn bản không so sánh được với hai vị trên. Thế nhưng dù cho oanh liệt một khắc nhưng thực lực hiển lộ ra cũng an vị tại thứ ba trên Thanh Kiếm bảng, những người phía dưới không đủ tài năng bằng.

Mạc Vấn nghĩ vị trí phía trên hắn trên bảng kia có phải là bạch y thiếu nữ trong lòng mình. Nàng ta có lẽ là một trong hai người rồi. Là Nguyệt? Hay là Tịch Vân? Nhớ đến vẻ lạnh lùng của bạch y thiếu nữ thì khả năng là Tịch Vân lớn hơn một chút bởi vì chuyện liên quan tới "Nguyệt" quá mức khoa trương không giống tính khí của bạch y thiếu nữ.
"Văn huynh đệ? Văn huynh đệ? Sao lại ngây người ra thế? Không phải là vừa ý nữ hài xinh đẹp đó chứ hả?" Hồ Sơn xòe bàn tay hua hua trước mặt Mạc Vấn, miệng cười hắc hắc xấu xa.
Mạc Vấn lấy lại tinh thần, buột miệng bảo: "Làm sao gặp..."
Lời nói ra được một nửa, hắn ngậm chặt miệng lại. Bởi vì trong tầm mắt của hắn thật sự có một thiếu nữ xinh đẹp không tưởng tượng nổi. Nếu bảo bạch y thiếu nữ như tiên giáng trần không dám chạm tới thì thiếu nữ trước mắt quả là vưu vật tuyệt sắc đẹp nhất nhân gian làm người ta động lòng.
Trên một bàn cách hắn không xa là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi mặc y phục thư sinh, đầu búi tóc theo kiểu nam nhưng ai cũng biết đó không phải là đàn ông bởi ngực nhô lên, cổ thon dài trắng nõn không có yết hầu. Cái khuôn mặt đó nếu thật sự là đàn ông thì nam nhân khắp thiện hạ sẽ giơ ngón giữa khinh thường ông trời mất.
Thiếu nữ cầm một cái chiết phiến, thỉnh thoảng thị ve vẩy vài cái ra dáng tiêu sái. Cặp mắt tỉnh thoảng lóe lên một tia giảo hoạt lộ vẻ tinh quái làm người đối diện không cảm thấy chán ngán mà thấy rất gần gũi.
Xung quanh thị là những thiếu nữ xinh đẹp mặc kiếm phục màu trắng, tay cầm Linh kiếm. Chúng chụm thì thầm điều gì đó, thỉnh thoảng lại bật lên tiếng cười khanh khách.
Gần như toàn bộ khách của tửu lâu đều dõi mắt nhìn nhóm thiếu nữ xinh đẹp kia làm cho những thiếu nữ này cảm thấy mất tự nhiên.
Dường như cảm nhận được ánh mắt chúng nhân, một thiếu nữ quay sang tỏ ra dữ dằn bảo: "Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn ta móc con mắt các ngươi ra!"
Miệng của thiếu nữ nói vậy đương nhiên chẳng có tác dụng gì lại còn làm cho các hào khách hưng phấn cười ha hả, ánh mắt nhìn lại không còn thuần khiết như trước.
Thiếu nữ mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn mấy tên cười to bất nhã. Đột nhiên thị thò tay nắm chuôi kiếm, một đạo hàn quang không hề có dấu hiệu bắn ra, sau đó leng keng một tiếng, linh kiếm lại cắm vào trong vỏ.