Truyền Kiếm

Chương 45: Chương 41: Tái ngộ thiếu nữ\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 41: Tái ngộ thiếu nữ
Dịch giả:
Biên tập:
Sẽ cập nhật tên người dịch và biên tập sau
"Nữ sư điệt của ta không thích những trường hợp như thế này." Hoắc trưởng lão vuốt râu nói.
"Thì ra là thế, tại hạ còn tưởng rằng có chỗ nào không được chu toàn, là do tại hạ quá lo lắng rồi. Quý thầy trò có thể ở lại Thanh Thành lâu thêm một ngày tham gia hôn lễ của Tôn nhi, làm cho tiểu lão nhân thụ sủng nhược kinh." Liễu gia lão tổ tiếp tục rùng mình đáp lại.
Khóe miệng Hoắc trưởng lão lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt: "Nhất Phong là đệ tử của ta, chất nhi của nó cũng là cháu trai của ta, sư gia gia ta đây làm sao không ở lại uống một chén rượu mừng được."
"Ha ha, Hoắc trưởng lão nói rất đúng. Nhất Phong, còn không mau đến kính sư phụ ngươi một ly?" Liễu gia lão tổ nhìn về phía người ngồi ở dưới cùng.
Người này là thần bí cường giả mà Liễu Nguyệt Khung gọi Lục thúc. Lúc này nghe được lời nói của Liễu gia lão tổ lập tức đứng dậy hướng Hoắc trưởng lão mời rượu.

Hoắc trưởng lão tươi cười đem chén rượu uống hết, mà thanh niên anh tuấn đang ngồi ở dưới lại khinh thường nhếch miệng, ánh mắt hèn mọn nhìn Liễu Nhất Phong.
Đúng lúc này Hoắc trưởng lão đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt lóe lên tinh quang của hai đạo kiếm mang, trên mặt lộ vẻ hứng thú: "Có ý tứ, hôn yến Thanh Thành lại còn có cả sự tham gia của những linh kiếm sư ẩn dật. Nhất Phong, thay sư phụ đi xem là đệ tử nhà ai."
Liễu Nhất Phong thần sắc ngưng trọng, khom người đáp: "Dạ, sư tôn."
Tên thanh niên anh tuấn thấy vậy mắt sáng lên, đứng dậy thi lễ: "Sư tôn, con cũng muốn cùng sư huynh đến xem, rốt cuộc là đệ tử nhà ai dám giương oai dưới mí mắt lão nhân giai ngài."
“Hảo, ngươi đi đi.” Hoắc trưởng lão khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn thanh niên anh tuấn toát ra một tia cưng chiều.
Đối thoại của thầy trò Hoắc trưởng lão làm cho đông đảo người Thanh Thành cảm thấy mạc danh kỳ diệu, chỉ có Liễu gia lão tổ hơi trầm ngâm sau đó sắc mặt biến đổi mạnh mẽ, lão đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoắc trưởng lão. Lúc này đang có người quấy rối ở Thanh Thành, hơn nữa thân phận cũng không đơn giản, cùng bọn Hoắc trưởng lão là một loại người! Nghĩ đến đây lão phải hít một hơi lương khí, Thanh Thành bọn lão tuy rằng làm việc bá đạo, nhưng hạng người không nên dây vào tuyệt đối sẽ không chọc đến, hôm nay người này rốt cuộc vì sao mà đến?
"Báo!" Một gã Thanh Thành linh kiếm sư thần sắc hốt hoảng đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
"Lão thành chủ, thành chủ! Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, có người xông vào trong phủ cướp tân nương đi!"
"Cái gì? !" Tất cả đệ tử Liễu gia Thanh Thành lập tức biến sắc.
Một gã trung niên mặc bộ đồ gấm quát lớn: "Người nào lớn mật như thế? Dám giương oai ở Thanh Thành chúng ta?"
"Phải bắt sống nó sau đó đưa đi chịu vạn kiếm chi hình! Nếu không khó có thể bảo toàn mặt mũi Thanh Thành chúng ta." Lại một gã Thanh Thành đệ tử thân phận không thấp hò hét.
"Đúng vậy, coi Thanh Thành chúng ta là địa phương nào? Nhất định phải ở trước mặt đông đảo hào hùng Thanh Châu trông thấy cảnh giết sống nó, nếu không còn có ai để Thanh Thành chúng ta ở trong mắt ?"

Chúng đệ tử Thanh Thành đồng loạt xôn xao, đều hô hào phải đem tên quấy rối, kẻ cắp kia thiên đao vạn quả. Hoắc trưởng lão tựa tiếu phi tiếu nhìn một màn này, giống như đang xem kịch vậy.
"Đủ rồi!" Vị lão thành chủ Thanh Thành, Liễu gia lão tổ rốt cục chịu đựng không nổi phải quát lên, tiếng quát ẩn chứa uy áp của bát giai đỉnh phong linh kiếm sư đã làm kinh sợ toàn bộ Thanh Thành đệ tử, cả bọn câm như hến, không dám nói thêm một lời nào.
Ánh mắt lạnh như băng của Liễu gia lão tổ xẹt qua trên mặt đông đảo Thanh Thành đệ tử: "Những năm gần đây ta bế quan không hỏi thế sự, xem ra đã quá mức phóng túng đối với các ngươi."
Sắc mặt Thanh Thành đệ tử lập tức trắng bệch, toàn bộ quỳ rạp xuống đất, đương nhiệm thành chủ Liễu Nhất Hành sợ hãi bẩm: "Phụ thân bớt giận, phụ thân bớt giận! Là con quản thúc không nghiêm, làm cho lão nhân gia người tức giận."
Liễu gia lão tổ nhìn y một cái thật sâu, sau đó quay đầu sang phía Hoắc trưởng lão bảo: "Các hạ, tiểu lão nhi quản giáo không nghiêm, làm cho ngài chê cười rồi."
Hoắc trưởng lão chậm rãi vuốt cằm. Lão bưng chén trà trước mặt lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng khi lão đang đặt chén trà xuống thì biểu tình thản nhiên trên mặt đột nhiên cứng ngắc lại, chén trà trong tay bị một cổ kình lực vô hình chấn thành phấn mạt theo ngón tay chảy xuống, sát khí từ hai mắt hung hăng phóng ra ngoài thính ngoại: "Thằng nhãi ranh! Dám đả thương ái đồ của ta sao?"
Thanh Thành phản ứng rất nhanh, dù sao cũng là thế gia trăm năm, khi Mạc Vấn xông qua vài trang viện thì đã bị ba gã lục giai linh kiếm sư ngăn lại, quát tháo tấn công Mạc Vấn.
Thần sắc Mạc Vấn không đổi, trường kiếm trong tay vừa chuyển đã xuất ra ba kiếm, chỉ thấy ba đạo hơi nước nhàn nhạt chợt lóe, ba gã lục giai linh kiếm sư vừa mới nhảy lên, kiếm khí mới áp súc được một nửa, còn chưa kịp xuất kiếm, trên ngực đã nở rộ hoa máu, hét thảm ngã xuống. Ba kiếm này chính là thức thứ nhất "Phong Sinh Thủy Khởi" của Đại Vân Vũ kiếm quyết!
Ngay sau đó thân hình Mạc Vấn liền vụt qua khe hở giữa ba gã linh kiếm sư, đạp vào mái hiên một tòa đại sảnh rồi hướng đạo tường viện cuối cùng lao đến. Chỉ cần vượt qua bức tường đó là đã rời khỏi chủ trạch khu đề phòng nghiêm ngặt, khi đó muốn ngăn cản hắn không thể nghi ngờ là khó càng thêm khó.
"Tặc tử đứng lại!"
"Tặc tử đứng lại!"
Linh kiếm sư Thanh Thành đuổi theo ở phía sau liên tục hô quát. Cả một đám đông nghịt hùng hục đuổi theo.

Giống như nghe được thỉnh cầu của Thanh Thành linh kiếm sư, một đạo kiếm hoa cực kỳ rực rỡ đột nhiên nở rộ ở trước mắt Mạc Vấn, linh áp nồng đậm làm cho sắc mặt Mạc Vấn cuồng biến. Hai chân hắn liên tục lăng không hư điểm, từng đạo hơi nước hội tụ ở dưới chân, nhanh chóng lui về phía sau mới tránh được đạo kiếm quang sang chói kia kia.
Đứng lại ở trên một mái hiên, Mạc Vấn cảnh giác nhìn về phía đối diện, đập vào mắt đầu tiên là một chiếc sa y thuần một màu trắng. Mọi hoạt động trong cơ thể hắn dường như đã dừng lại hoàn toàn, chỉ có hô hấp là vẫn diễn ra bình thường, vốn tưởng rằng đã không có cơ hội gặp lại, không ngờ rằng có thể ở Thanh Thành này gặp được người mình ngày đêm mong nhớ: Bạch y thiếu nữ thần bí!
Bạch y thiếu nữ vẫn một thân áo trắng thánh khiêt, đứng trên tường viện giống như Bạch Liên không nhiễm bụi trần , tươi mát xuất trần. Ánh mắt nàng dường như không nhìn thấy sự ngạc nhiên của Mạc Vấn, trên dung nhan tuyệt mỹ chỉ có sự lạnh lùng lạnh nhạt, cầm trong tay linh kiếm bình tĩnh nhìn Mạc Vấn.
Hai người đối diện thật lâu, sau khi nhiều thủ vệ cùng linh kiếm sư đuổi tới, Mạc Vấn mới từ trong trạng thái thất thần tỉnh lại, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia nhàn nhạt cười khổ. Loại tình huống như bây giờ hắn tuyệt đối không ngờ tới, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình và cô gái này chỉ linh kiếm vào nhau. Nghĩ đến tuyệt thế phong tư ngày đó khi cô gái này chém giết siêu giai yêu thú, khóe miệng Mạc Vấn chua sót càng đậm. Tuy rằng hiện tại thực lực của hắn đã tăng trưởng rất lớn, nhưng cũng không tin tưởng có thể tiếp được một kiếm như vậy, tu vi hai người chênh lệch quá lớn. Hắn chưa từng thấy qua cửu giai linh kiếm sư, nhưng dao động thủy thuộc tính linh khí trên người cô gái kia nồng đậm như hồ sâu , điều này tuyệt đối viễn siêu bát giai. Còn có trường kiếm của đối phương, tuy rằng chỉ phóng ra dao động linh lực tiếp cận mức tuyệt phẩm, nhưng bên trong nó dường như ẩn dấu một cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố, áp lực của nó không thua Băng Vân kiếm!
Nguy hiểm! Không thể địch được! Đây là đánh giá của Mạc Vấn đối với Bạch y thiếu nữ.
"Tặc tử nhận lấy cái chết đi!" Một gã linh kiếm sư ngũ giai đột nhiên phóng lên, đâm tới hướng Mạc Vấn.
Mạc Vấn không thèm nhìn gã lấy một cái mà trực tiếp vươn tay trái cầm lấy linh kiếm của đối phương, làm cho kiếm quang trên đó niết tán loạn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Bạch y thiếu nữ, miệng thốt lên câu hỏi nặng trịch trong lồng ngực: "Ngươi... Là người của Thanh Thành?"
Bạch y thiếu nữ khẽ lắc đầu, thanh âm vẫn như cũ nhẹ như nước: "Không phải."
Trong lòng Mạc Vấn nhẹ bẫng bèn hỏi tiếp: " Vì sao ngươi giúp bọn chúng?"
"Ngươi đoạt tân nương tử đi." Bạch y thiếu nữ vẫn lạnh lùng như cũ.
Mạc Vấn ngạc nhiên, câu trả lời của nàng đã nằm ngoài dự liệu của hắn, đồng thời trong nội tâm lại có chút vui sướng, khẽ thở ra một hơi trọc khí bảo: "Cô nương, vị tân nương tử này là bằng hữu của ta, nàng không muốn gả cho Thanh Thành Thiếu chủ mà bị người ta bắt buộc, ta chỉ đưa nàng rời khỏi đây thôi."
Bạch y thiếu nữ hơi nhíu mày, giống như đang tự hỏi lời nói của Mạc Vấn có đáng tin hay không.
Nhìn thấy như vậy, trong lòng Mạc Vấn càng nhẹ nhõm bèn tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói: "Nếu cô nương không tin có thể hỏi bằng hữu của ta, nàng là bị người Thanh Thành cậy mạnh cướp đoạt đến đây."
Những Thanh Thành đệ tử có liên can phía dưới lập tức biến sắc, một gã lục giai linh kiếm sư trong đám người lớn tiếng gầm lên với Mạc Vấn: "Tặc tử! Đừng hòng bôi xấu Thanh Thành ta!"

Nói xong, thân hình nhảy lên một cái, trên thân kiếm phụt ra kiếm tức dài mấy trượng, hướng về Mạc Vấn nộ phách xuống, tư thái giống như căn bản không để ý đến Phương Nhu sau lưng Mạc Vấn, muốn đem hai người chém chết ngay tại chỗ.
Mạc Vấn vừa mới bình tĩnh được một chút lập tức cơn giận tiếp tục bùng lên, tâm tính người Thanh Thành hắn hoàn toàn hiểu được, chỗ này bây giờ cơ hồ đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ Thanh Thành, rất nhiều tân khách thực lực không tầm thường đến tham gia tiệc cưới cũng đuổi tới bên ngoài, ở ngoài xa quan sát tình hình nơi đây. Tuy Thanh Thành làm việc kiêu ngạo, chuyện cướp người cũng làm nhiều lắm, nhưng không có nghĩa là bọn chúng nguyện ý cho người ta tùy tiện nói ra nói vào, ít nhất cũng phải giữ được miếng nội khố chứ, bây giờ bị Mạc Vấn thằng tay lột xuống có thể nào không thẹn quá hóa giận?
"Cút!" Mạc Vấn khẽ quát một tiếng, trong tay dùng sức đem chuôi linh kiếm đang cầm trong tay bẻ thành hai đoạn, tên ngũ giai linh kiếm sư ban nãy sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm tiên huyết ngã khỏi mái hiên. Tiếp theo nhất thức "Phong Vân Thủy Khởi" được Mạc Vấn vẽ ra, đạo kiếm quang nhìn qua khí thế kinh người kia lập tức nổ lớn thoát phá, mà vị lục giai linh kiếm sư thì lấy tốc độ nhanh hơn rơi xuống bên dưới, vết kiếm trên ngực nở tung cơ hồ đã chém thân thể của y thành hai mảnh!
Thần sắc vẫn luôn bình thản Bạch y thiếu nữ ánh mắt chợt lóe, dường như so với ban nãy sáng hơn một chút: "Kiếm thức thật tinh diệu."
Người Thanh Thành ở phụ cận phía dưới nghe được lời nói của cô gái, sắc mặt một đám cổ quái đến cực điểm, nghẹn khuất rên rỉ ở trong lòng, người này rốt cuộc là trợ giúp bên nào a? Sinh tử đệ tử Thanh Thành chúng ta còn không hấp dẫn bằng kiếm thức của đối phương sao.
"Vân tiên tử, xin ngài ra tay đem người này bắt giữ." Một gã Thanh Thành đệ tử nhìn như có chút thân phận ở phía dưới cao giọng cầu xin.
Bạch y thiếu nữ nhìn về phía người nọ nhíu mày bảo: "Hắn bảo tân nương tử không tự nguyện."
Người nọ lập tức biến sắc, lớn tiếng kêu lên: "Vân tiên tử, chớ nghe tên kia nói bậy! Phi Thạch Thành Định Bắc Hầu phủ và Thanh Thành ta giấy trắng mực đen đám hỏi rõ ràng, có hôn thư làm bằng, có thể nào là Thanh Thành ta bắt buộc? Ta xem là do tên này ham muốn dung mạo nữ nhi của Định Bắc Hầu nên muốn phá hư tiệc cưới cướp đi tân nương!"
Sát ý trong lồng ngực Mạc Vấn tuôn ra, nhìn trừng trừng vào người nọ nhưng tên đó lại không hề sợ hãi, giống như chắc chắn là Mạc Vấn không dám ra tay.
"Văn công tử..." Một thanh âm yếu ớt đột nhiên vang lên bên tai ở Mạc Vấn.
Mạc Vấn thân thể chấn động, sát ý trong mắt chậm rãi biến mất, cuối cùng một lần nữa khôi phục thanh minh, hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn về Phương Nhu ở trên lưng.
"Văn công tử, để ta tự nói với vị tiểu thư kia." Phương Nhu đỏ mặt nói.
Mạc Vấn ngẩn ra, lập tức thầm mắng mình hồ đồ, có đương sự ở đây thì ngoại nhân như hắn cần gì phải phí công giải thích? Vì thế gật gật đầu xem như đáp ứng.