Truyền Kiếm

Chương 40: Chương 36: Hài cốt, tàn kiếm\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 36: Hài cốt, tàn kiếm
Dịch giả: ducnghiavn
Biên tập: 123456vn
Lại ngồi trước mộ khô thêm nửa ngày nữa, Mạc Vấn mới chậm rãi đứng dậy, cuối cùng nhìn thoáng qua cái bia mộ bằng đá xanh kia rồi đi xuống dưới chân núi.
Trở lại sơn cốc, Mạc Vấn quét mắt nhìn một lượt, ở nơi này không có bất kỳ sự sống nào cả, ngay cả những khoáng thạch bị đào lên giờ cũng không còn bóng dáng đâu nữa, chắc hẳn là đã bị những thợ đào mỏ mang đi rồi. Nhưng Mạc Vấn biết rằng, những thứ quý giá nhất ở nơi này lại nằm ở mỏ quặng bên trong, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi tiến vào bên trong mỏ quặng.

Ở phía trước là một cái động tự nhiên rất lớn, không hề có dấu vết khoáng mạch ở đây, sau khi đi sâu vào trong khoảng một hai ngàn trượng, xung quanh thành động mới xuất hiện một ít khoáng thạch thưa thớt, trong đó có một vài xỉ quặng Hàn thiết loáng thoáng tô điểm, số lượng Hàn thiết ở đây thực sự rất ít, gần như không có giá trị gì cả. Mạc Vấn tiếp tục đi về phía trước, đi thêm được mấy dặm đường thì thấy số lượng quặng thô Hàn thiết chưa bị khai thác đã có nhiều hơn, hơn nữa lại xuất hiện mấy cái ngã ba đường, cơ thể hắn đối với tinh khí của Hàn thiết đã có cảm ứng, Mạc Vấn chọn một con đường có tinh khí mạnh nhất rồi đi vào trong, nhiệt độ trong mỏ quặng ngày càng xuống thấp, gần như đã xuống thấp dưới nhiệt độ đóng băng, sương băng đã bắt đầu kết lại trên tóc và lông mày của Mạc Vấn.
Sau nửa canh giờ, đã đến điểm cuối của mỏ quặng, luồng tinh khí đậm đặc của Hàn thiết cực kỳ lạnh giá đang nồng nặc bao phủ Mạc Vấn, cơ thể Mạc Vấn như một cái động không đáy tham lam hấp thụ những tinh khí này, nhưng không phải là hắn nóng lòng muốn hấp thu để luyện thể, mà ánh mắt sáng quắc của hắn đang hướng nhìn về phía vách động, đột nhiên rút kiếm chém ra một nhát, một tảng lớn đất đá nham thạch bung ra, cuối cùng cũng thoáng hiện ra một màu đen lộng lẫy sáng bóng, chắc hắn là một khối khoáng thạch Huyền Thiết !
Trong mắt Mạc Vấn lộ ra vẻ vui mừng, loại khoáng thạch này hắn đã từng lấy được một cục ở Tàng Trân Lâu, ước chừng to bằng đầu người. Bên trong tinh khí tỏa ra nồng nặc chỉ sợ hấp thụ mấy ngày liền cũng không hết.
Hắn vừa đào ra được khối khoáng thạch Huyền Thiết này, sự mừng rõ trong mắt còn chưa kịp biến mất, một luồng tinh khí Kim Thiết chợt bừng lên nồng nặc, trên mặt Mạc Vấn lộ ra một vẻ kinh dị, bỏ lại cục Huyền thiết qua một bên, hắn nhắm đúng phương hướng của đám tinh khí đậm đặc nhất mà đào xuống.
Có được tu vi linh kiếm sư ngũ cấp, đào đống đá này cũng không có gì phải cật lực gắng sức, thêm nữa lại được sự trợ giúp của thanh thượng phẩm linh kiếm mạnh mẽ vô biên, rất nhanh hắn đã đào sâu vào trong được vài thước, lại có một cục Huyền Thiết nữa rơi ra, cục này chỉ to bằng cỡ nắm tay nhưng linh khí tỏa ra lại mãnh mẽ hơn mấy lần so với cục to bằng đầu người kia.
Hai đồng tử của Mạc Vấn hơi co lại, hẳn là loại Huyền thiết ngàn năm rồi ! Bình thường trong mỏ sắt, hàn băng linh khí sẽ làm cho đất đá sau cả ngàn năm biến thành khoáng thạch, mà các trầm tích khoáng thạch lại phải trải qua hàng ngàn năm nữa mới hóa thành Huyền thiết, Huyền thiết ngàn năm tuổi thì tất nhiên sẽ là loại nguyên liệu tuyệt hảo để chế tạo ra loại linh kiếm tuyệt phẩm !
Cái mạch khoáng trong mỏ sắt này e rằng đã trải qua thời gian mấy ngàn năm tuổi, Mạc Vấn thầm nghĩ trong lòng, cảm giác được phía dưới có linh khí Huyền thiết ngày càng đậm đặc, hắn đã không còn cảm giác hưng phấn như ban đầu nữa, mấy cái này tuy là đồ tốt nhưng chưa phải là hạng đặc biệt.
Tiếp tục vung tay đào bới, không biết đã trải qua thời gian bao lâu nữa, bên cạnh Mạc Vấn lúc này Huyền thiết đã chất lên thành đống, chỗ nào cũng có Huyền thiết ngàn năm. Mà bản thân hắn cũng rất kinh ngạc, khi đào sâu xuống dưới: Càng đào xuống thì linh khí lại càng thêm đậm đặc, dường như là vô cùng vô tận vậy.
“Ồ ?” Mạc Vấn đột nhiên phát ra một tiếng kêu thầm, bởi vì hắn cảm giác được một luồng linh lực thuần túy lạnh giá đang chuyển động hỗn loạn bên trong tinh khí của Huyền thiết, khi thổi vào người làm cho hắn phải run lên, nếu như không phải hắn được lam ngọc tiểu kiếm làm đông cứng kinh mạch để tẩy lễ mỗi tháng một lần thì giờ đúng là không thể chịu nổi. Sau khi do dự một chút, Mạc Vấn bỏ qua không đào bới Huyền thiết nữa mà nhắm hướng của linh lực băng hàn phát ra để đào tới.

Do lệch khỏi quỹ đạo của mạch khoáng, tầng này có thêm bùn đất nên lại càng dễ dàng hơn cho việc đào bới. Rất nhanh hắn đã xâm nhập sâu vào bên trong, những linh lực kia đang chuyển động càng ngày càng mạnh, lực băng hàn tương ứng ngày càng mạnh thêm.
Đ-a-n-g...g! Mạc Vấn cảm giác trường kiếm trong tay mình chấn động mạnh, giống như đâm phải một vật gì cực kỳ cứng rắn. Mạc Vấn vội vàng thu hồi trường kiếm lại, bới hết lớp đất ra, một khối nham thạch màu đen có mặt ngoài bằng phẳng hiện ra trước mặt hắn.
Mạc Vấn lập tức biến sắc, đây đương nhiên là cương nham ! Hơn nữa rõ ràng có dấu vết gia công của con người, bởi vì tự nhiên không thể có được bề mặt bằng phẳng bóng loáng như vậy. Trầm tư một lúc, Mạc Vấn tiếp tục đào bới, đám bùn đất từ từ bị dọn dẹp sạch sẽ, diện tích cương nham màu đen trước mặt cũng ngày một lớn dần, Mạc Vấn nhanh chóng từ bỏ ý định đào lên toàn bộ, bởi vì tấm cương nham màu đen này xem chừng có đường kính lớn bằng cả cái mỏ quặng, nếu chỉ dựa vào sức lực một mình hắn thì muốn đào hết ra là hoàn toàn không khả thi.
Đứng trước thạch bích màu đen, Mạc Vấn đưa tay ra gõ, hắn phát hiện bên trong quả nhiên là trống không, nhưng mà độ dày phải nói là tương đối kinh người. Hít vào một hơi thật sâu, hắn chợt dùng kiếm chém mạnh một nhát vào thạch bích.
Một tiếng va chạm giòn tan vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi, dù thanh kiếm là loại thượng phẩm linh kiếm vô cùng sắc bén mà chỉ có thể tạo ra một vết mờ. Mạc Vấn vội vàng thu tay lại ngay, đau xót nhìn vào vết nứt dài khoảng một phân mới xuất hiện trên thân kiếm, quả nhiên không hổ danh là loại nham thạch cứng rắn nhất thế gian.
Nhưng muốn hắn từ bỏ ý định thì cũng là điều không thể, bởi vì luồng linh lực hàng băng đang dao động ở phía sau thạch bích kia thúc giục hắn nhất định phải khám phá, cứ như là có cái gì đó đang thu hút kêu gọi hắn vậy.
Hít vào một hơi thật sâu, Mạc Vấn bắt đầu phát động kiếm thức Lãnh Nguyệt Kiếm, vận công tới đỉnh điểm rồi xuất ra một chiêu mạnh mẽ.
Một đạo hắc tuyến thật nhỏ chợt lóe lên rồi biến mất, cái mặt ngoài cương nham vốn bóng loáng lúc này xuất hiện một dấu vết hình vòng cung. Sắc mặt Mạc Vấn được thả lỏng, bởi vì hắn cảm giác được một kiếm vừa rồi đã xuyên thấu cương nham, nếu như xuất thêm mấy kiếm nữa nhất định sẽ khoét thủng được một lỗ tròn để làm lỗ hổng chui vào.
Nhưng khi hắn đang tích lực thêm một lần nữa thì chợt buông kiếm mà lắc đầu cười khổ, thì ra trong cơ thể hắn lúc này mười phần kiếm khí đã tiêu tấn mất tám chín phần, phần còn lại không đủ cho hắn có thể khởi phát Lãnh Nguyệt, hơn nữa cái bụng đói giờ này đang sôi réo, tới bây giờ đã là nguyên một ngày đêm không ăn uống gì rồi.

Mạc Vấn thu kiếm lại rồi rời khỏi mỏ quặng, hắn đi loanh quanh tìm kiếm xung quanh mỏ, quả nhiên tìm thấy được kho thức ăn dự trữ, bên trong kho lượng lương khô, thịt khô, nước ngọt và rượu đủ dùng cho cả một đạo quân ngàn người trong vòng một hai tháng. Mạc Vấn không do dự cầm thịt khô ăn và uống thêm vài ngụm rượu lấp đầy bụng, sau đó hắn bắt đầu ngồi vận công tọa thiền, khoảng một canh giờ sau, cơ thể hắn đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Lúc này tinh thần Mạc Vấn phấn chấn, hắn tiếp tục đi vào trong mỏ quặng, đi tới chỗ vách tường cương nham kia liên tiếp phát ra hai thức Lãnh Nguyệt, ba vết kiếm hình vòng cung nối tiếp vào nhau, tạo ra một vệt hình tròn.
Hắn đưa tay dặt vào trung tâm vết tròn, hít vào một hơi thật sâu rồi dùng sức đấy mạnh, khối đá hình tròn ngay lập tức bị tụt vào phía trong, đi vào chừng một thước rồi rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng rầm.
Một luồng linh lực cực kỳ lạnh buốt ngay tức thì xông ra từ bên trong lỗ hổng, do Mạc Vấn không có chút phòng bị nào nên giờ hắn có cảm giác cơ thể đang bị đông cứng lại, huyết dịch kiếm khí như là bị đình trệ tức khắc ! Mạc Vấn vô cùng sợ hãi, luồng hàn khí kia không giống với lam ngọc Tiểu Kiếm chỉ làm kiếm khí của hắn tạm thời ngưng đọng lại, luồng linh lực băng hàn mới xông ra từ trong động này dường như muốn làm cơ thể hắn đóng băng ngay lại !
Chỉ trong chớp mắt trên thân thể Mạc Vấn xuất hiện một tầng băng sương, tầng băng rất mỏng bao quanh người nhưng lại làm cho cơ thể hắn không có cách nào nhúc nhích được ! Tại sao lại có thể như vậy ? Mạc Vấn kinh hãi nghĩ thầm, không ngờ rằng bản thân lại lâm vào tuyệt cảnh như thế này !
Nhưng ngay khi trong lòng hắn mới phát sinh ý niệm hối hận, lam ngọc Tiểu kiếm trước ngực đột nhiên rung lên, phát ra một quầng sáng màu xanh đen, sự lạnh lẽo quanh người lập tức biến mất, mà lớp băng sương bao phủ trên thân thể hắn cũng tan rã nhanh chóng, phảng phất như chưa từng tồn tại vậy !
Mạc Vấn rất ngạc nhiên, hắn thử cử động tay chân một chút, thấy không có thương tổn chút nào , lúc này hắn mới hướng sự chú ý tới dị biến vừa rồi. Chỉ thấy toàn thân hắn đang được bao phủ bởi một quầng sáng màu lam nhạt, như một lớp hơi nước màu lam bảo hộ toàn thân, kháng cự lại những linh lực băng giá kia, mặc cho từ trong động khẩu những linh lực băng hàn tuôn ra như song trào thì càng không cách nào ảnh hưởng tới cơ thể hắn.
Nhìn vào cảnh tượng suýt chút nữa thì bỏ mạng nơi cửa động, nét mặt Mạc Vấn có chút thần thái bất an, lý trí nói cho hắn biết bên trong nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng trong nội tâm hắn lại đang vang lên tiếng kêu gọi thúc dục ngày càng mãnh liệt, như một loại ma lực mộng mị không thể cưỡng lại.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng tiềm thức đã chiến thắng, Mạc Vấn cắn răng cúi thấp người xuống chui qua cửa động. Phía trong quả nhiên linh lực băng hàn càng mạnh mẽ, như một cơn thủy triều liên tục lớp sau mạnh hơn lớp trước. Mạc Vấn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới ngây nguời ra, cảnh tượng bày ra trước mắt như mộng ảo.
Trước mắt hắn xuất hiện một gian thạch thất rộng rãi, các vách tường bên trong thạch thất được bao phủ bởi lớp băng đá sáng bóng, làm cho thạch thất nhuộm màu kỳ quái giống như là một cung điện làm bằng thủy tinh vậy , mấy viên minh châu trên trần động đang phát ra các ánh sáng nhiều màu sắc, khi phản xạ qua lớp băng đá chiếu xuống dưới càng làm tăng them vẻ diễm lệ.

Một hồi lâu sau những sợ hãi ban đầu, Mạc Vấn mới lấy lại sự bình tĩnh, bắt đầu đánh giá tình huống hiện tại trong thạch thất, cái đầu tiên đập vào mắt hắn là một bộ hài cốt cùng với một thanh trường kiếm !
Bên trong thạch thất là một hài cốt ngồi ngay ngắn, ngay trước mặt là một thanh trường kiếm cắm không có vỏ cắm xuống đất, luồng hàn khí mạnh mẽ như sóng triều kia được phát ra từ trên thân kiếm, một điểm làm cho Mạc Vấn cảm thấy kinh dị nữa là, trên thân kiếm đầy những vết nứt, phảng phất như là được tạo thành từ nhiều mảnh sắt ghép lại, nhưng mà lại được liên kết với nhau cực kỳ chặt chẽ, không hề có chút nào biểu hiện sẽ nứt vỡ ra, mà trong đó lại ẩn chứa một linh lực băng hàn khổng lồ làm cho da đầu hắn như tê dại. Hắn biết cha mình có thanh Xích Tiêu là một linh kiếm tuyệt phẩm, nhưng linh lực so với linh lực ẩn chứa trong trường kiếm này thì thật không thể so sánh được !
Chẳng lẽ mỏ khoáng thạch sắt này có những biến dị là do linh lực của thanh kiếm này phát ra ? Mạc Vấn càng suy nghĩ càng cảm thấy điều này là rất có khả năng, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ kính sợ khi nhìn về phía thanh tàn kiếm kia, có thể biến một mỏ khoáng thạch sắt biến đổi thành Hàn thiết, cái thanh tàn kiếm này rốt cuộc là có phẩm cấp ở mức nào ? Trên thế gian có thể tồn tại thanh kiếm như vậy sao ?!
Mạc Vấn đứng yên trong chốc lát rồi tiến lên hai bước, hắn hướng về phía bộ hài cốt kia quỳ xuống, có thể trở thành chủ nhân thanh kiếm này thì khi còn sống hài cốt kia chắc chắn phải là một nhân vật bá đạo tuyệt đỉnh , rất có thể chính là một Kiếm Tiên nhất lưu trong truyền thuyết ! Hắn vái lạy một cái :
“ Vãn bối là Mạc Vấn, xâm nhập vào nơi này, quấy nhiễu di cốt của tiền bối, xin tiền bối thứ tội cho.”
Bộ hài cốt kia không biết đã chết ở đây bao lâu rồi, nguyên linh đã sớm tan hết rồi, đương nhiên không thể nghe thấy câu nói của Mạc Vấn, vẫn ngồi yên chỗ đó không có chút phản ứng nào.
Dập đầu ba cái rồi Mạc Vấn mới từ từ đứng lên khỏi mặt đất, trong lòng phấn chấn hướng về thanh tàn kiếm mà bước tới. Khi hắn tới gần, thanh Tàn Kiếm bỗng vang lên một tiếng “ong” đầy run rẩy, linh lực ba động càng thêm mãnh liệt, dường như muốn thoát ra khỏi mặt đất, nhưng lại phảng phất như là chưa đủ lực, chỉ bất lực dãy dụa tại chỗ.
Trong lòng Mạc Vấn chấn động, cái ý niệm thúc giục kêu gọi đang ngày càng mãnh liệt, nó chính là từ thân kiếm truyền ra !
Kiếm này còn có tàn linh ! Hai mắt Mạc Vấn sáng ngời lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào thanh tàn kiếm kia.