Truyền Kiếm

Chương 333: Quyển 4 - Chương 330: Đột Phá (Hạ)




Phía trên Kiếm Đồ Tứ giai, trong mắt ba người Tinh Nguyệt ánh lên vẻ kinh dị, nhìn chằm chằm vào đám mây máu vừa mới sinh ra trên chiến trường.

“Dùng giết chóc để chứng kiếm, bất kể tương lai có ra sao thì kẻ này cũng có thể coi như là một nhân vật, chỉ là không biết đến cuối cùng có thể đi được xa hay không mà thôi.” Vị nam tử mặc huyền y màu đen khẽ thở dài nói.

Vị nam tử mặc áo màu xanh da trời nhìn thoáng qua Tinh Nguyệt rồi nói: “Kẻ này có tiền đồ vô hạn, cứ bỏ mặc như vậy thì thật là đáng tiếc, Tinh Nguyệt kiếm hữu, chúng ta cần một lời giải thích của ngươi.”

Tinh Nguyệt lắc đầu: “Hai vị sư huynh, có một số thứ tiểu muội không thể nhiều lời, khi thời điểm đến sẽ tự nhiên biết được. Người này chúng ta đụng không được, đương nhiên, nếu như hai vị sư huynh có ý thì có thể kết với hắn một thiện duyên, có lẽ trong tương lai sẽ được hồi đáp cực lớn.”

Trên mặt hai vị nam tử mặc huyền y màu đen và áo bào màu xanh da trời thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng dù sao bọn họ đều là hạng người lòng dạ sâu đậm, có thể nhanh chóng khống chế tâm tình của mình, ánh mắt nhìn về phía đám mây máu đang khuếch tán dường như có điều gì suy nghĩ.

Ở phía sau chiến trường cũng có ba người nam nữ có bộ dáng yêu dị cùng đồng thời ngẩng đầu nhìn dị biến đang xảy ra bên trong chiến trường.

“Là khí tức Sát Lục! Có người muốn ngưng tụ Sát Lục Kiếm Nguyên!” Một vị nam tử trong đám người đó có chút kinh nghi bất định nói.

“Đáng giận! Lại là Sát Lục Kiếm Đạo! Không thể để cho hắn ngưng tụ thành công, nếu không Hải tộc ta không biết sẽ phải chảy bao nhiêu máu nữa!” Một vị nam tử khác kích động nói.

Vị nữ tử có mái tóc màu xanh thoáng nhìn Kiếm Đồ đang bao phủ toàn bộ chiến trường rồi nói: “E rằng bọn họ sẽ không cho chúng ta cơ hội đấy.”

“Không thử thì sao có thể biết được hay không, mà cho dù không giết được hắn thì chẳng phải có thể phá hư quá trình ngưng tụ hay sao?” Vị nam tử kia cười lạnh một tiếng rồi nâng cánh tay trái lên đánh một cái về phía khoảng không bên cạnh, bàn tay trái của gã giống như đã biến vào một không gian khác, hoàn toàn biến mất.

Đồng thời vào đúng thời khắc đó, khoảng không phía trên đám mây máu đột nhiên bị xé mở ra một khe hở cực lớn, sau đó từ bên trong xuất hiện một cự trảo đen kịt che kín cả phạm vi trăm trượng thò ra rồi chộp xuống đám mây máu bên dưới.

“Hừ! Muốn chết!”

Vị nam tử mặc huyền y màu đen trên Kiếm Đồ Tứ giai liền hừ lạnh một tiếng, ống tay áo bên tay phải liền vung lên, lập tức một đạo kiếm quang màu đen như chấn động cả hư không chém xuống, chiêu thức tuy xuất sau mà tới trước, trực tiếp trảm lên phía trên cự trảo.

Từ phía sau thú triều lập tức truyền đến một tiếng gào thét kinh thiên động địa, sau đó cự trảo lập tức rút về trong khe hở, nhưng có một đoạn ngón tay dài cỡ vài chục trượng vô cùng sắc bén từ trong cái khe rơi xuống, sau đó vết nứt không gian vừa bị xé mở ra nhanh chóng phục hồi lại như ban đầu.

Ở phía ngoài trăm dặm, nam tử yêu dị rút tay ra khỏi cái khe không gian, trên mặt đầy vẻ oán độc, chỉ thấy ngón út trên bàn tay phải của gã bị thiếu đi một đoạn.

“Trấp Quang Viễn! Rồi sẽ có ngày bản vương lấy máu trong tim ngươi để nhắm rượu!” Nam tử yêu dị giận dữ hét lên, thanh âm giống như tiếng rồng ngâm mang theo uy áp vô cùng đáng sợ khiến cho tất cả Yêu thú nghe thấy đều phải run rẩy.

Trên chiến trường, đám mây máu đầy quỷ dị không tồn tại được bao lâu bởi vì khí Huyết Sát trên chiến trường đều đã được hội tụ, sau đó từ trung tâm đám mây máu bắt đầu kịch liệt co rút lại, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ thành hư ảnh một thanh huyết kiếm dựng đứng. Sau đó chuôi huyết kiếm này lại co rút lại một lần nữa, trăm trượng, mười trượng, một trượng, cuối cùng hóa thành kích cỡ một thanh Linh kiếm bình thường lẳng lặng phiêu phù trên đỉnh đầu Mạc Vấn.

Còn về phần Mạc Vấn, lúc này thương thế toàn thân hắn đã hoàn toàn hồi phục, từ trong cơ thể hắn có một luồng khí tức cực kỳ sắc bén tràn ra, không ngờ chẳng hề yếu hơn kiếm áp của Linh kiếm Tam giai Hạ phẩm chút nào!

Chậm rãi mở đôi mắt, Mạc Vấn vươn tay phải về phía trước chụp chuôi trường kiếm màu máu kia vào tay, đồng thời thân hình của hắn nhoáng một cái đã biến mất khỏi vị trí cũ. Sau đó một khắc đã xuất hiện trên đỉnh đầu con Yêu thú Tam giai Hạ vị vừa mới bị bức lui đến vài dặm kia.

Cái đầu của con Yêu thú này trông như đầu rắn, cái cổ vừa dài vừa nhỏ, nhưng lại có bốn cái chân lớn tráng kiện, giờ phút này trong ánh mắt của nó nhìn Mạc Vấn tràn đầy vẻ hoảng sợ, vô thức muốn quay người trốn chạy. Nhưng Mạc Vấn không cho nó cơ hội ấy, cánh tay phải khẽ rung lên, huyết kiếm trong tay trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang màu máu dài hơn một ngàn trượng xuyên vào trong đầu con Yêu thú khiến cái đầu nó vỡ tung.

Thậm chí một tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra con Yêu thú đã hóa thành một cỗ thi thể.

Ở phía xa xa, vẻ mặt mấy tên cường giả Kiếm Nguyên cảnh vẫn luôn chú ý đến bên này lộ ra vẻ hoảng sợ, một kích miểu sát Yêu thú Tam giai Hạ vị! Đó chính là uy lực của Sát Lục Kiếm Nguyên hay sao?

Ánh mắt Mạc Vấn nhìn lên thân thanh huyết sắc trường kiếm, trên miệng khẽ thở dài: “Sát Lục Kiếm Nguyên, rốt cục đã thành.”

Sau đó hắn nhẹ nhàng ném đi, lập tức huyết sắc trường kiếm nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chui vào trong mắt trái của Mạc Vấn, hóa thành một bóng kiếm rồi biến mất.

Cuối cùng thì Diệt Sát Ngưng Đan Quyết của hắn cũng đã đại thành, đạt đến giới hạn cao nhất của Kiếm Nguyên cảnh, việc tiếp theo là dựng dưỡng đạo Kiếm Nguyên này, từ từ phát triển, cho đến khi Kiếm Nguyên này hoàn toàn thành thục đó cũng là lúc Diệt Sát Ngưng Đan Quyết đạt tới Viên Mãn. Lúc đó việc đột phá thêm bước nữa chính là chuyện sau này rồi, với kiến thức hiện tại của hắn vẫn chưa thể nào suy diễn ra cảnh giới sau Kiếm Nguyên cảnh. Chỉ khi tu vi của hắn chính thức bước vào Kiếm Nguyên Viên Mãn hắn mới có thể thấy được ít nhiều.

Liếc nhìn chiến trường xung quanh, tất cả Yêu thú trong phạm vi ngàn trượng không một con nào có can đảm tới gần. Sau khi đã ngưng tụ Sát Lục Kiếm Nguyên, từ trên người Mạc Vấn phóng thích ra sát cơ quả thật quá nồng đậm, hơn nữa uy hiếp của một kiếm chém giết Yêu thú Tam giai Hạ vị vừa rồi càng làm cho đám Yêu thú Nhất Nhị giai kinh hồn táng đảm.

“Rống!”

“A...!”

Hai tiếng thú rống liên tiếp vang lên, tiếp đó là hai luồng yêu khí khổng lồ từ đằng xa cấp tốc tới gần, lại thêm hai đầu Yêu thú Tam giai! Hơn nữa còn là Yêu thú Tam giai Trung vị!

Mạc Vấn lạnh lùng hừ khẽ, nếu như là trước khi đột phá có lẽ hắn phải chạy trối chết, nhưng hiện tại không chỉ Sát Lục Kiếm Nguyên đã được ngưng tụ thành công mà ngay cả kiếm thể của hắn vì thu nạp Tàn Linh tàn kiếm nên đã đột phá đạt đến Tam giai, chủ Nguyên linh cũng đạt đến Kiếm Nguyên sơ kỳ đỉnh phong, khiến thực lực tổng hợp của hắn đâu chỉ tăng lên có mười lần. Mặc dù phải đối mặt với Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ hắn cũng có lòng tin liều mạng, huống chi là hai đầu Yêu thú Tam giai Trung vị đây?

Bóng kiếm màu máu trong mắt trái khẽ lóe lên, toàn thân Mạc Vấn lập tức được bao phủ trong một tầng kiếm quang huyết sắc, thân hình trực tiếp hóa thành cầu vồng lao lên nghênh đón.

Kịch chiến trong ngàn dặm chiến trường vẫn còn đang tiếp tục, tuy Hải tộc có số lượng vô cùng vô tận nhưng viện binh của Nhân tộc cũng không ngừng chạy đến khiến song phương bị lâm vào thế giằng co. Chiến lực ngoài Tam giai của hai bên đều rất khắc chế, không dám tùy tiện ra tay, bởi vì cuộc chiến của những người này không hề đơn giản, một kích tùy ý là có thể xé rách không gian, nếu đối chiến với nhau có thể dời sông lấp biển, cả cái chiến trường ngàn dặm này cũng không đủ cho bọn họ phá phách.

“Đáng giận, tuy những tên Nhân tộc nhỏ yếu này không có bao nhiêu khí lực nhưng bọn chúng có thể chế tác Kiếm phù, Kiếm Đồ còn có các loại Linh khí, thực lực tổng hợp tuyệt không yếu hơn so với Hải tộc ta. Hơn nữa vài người có thể ngăn cản chúng ta có chiến lực gấp mười mấy thậm chí mấy chục lần bọn chúng!” Tên nam tử yêu dị bị đứt ngón tay oán hận nói.

“Dù sao chúng ta cũng không định đột phá xâm nhập mà chỉ thăm dò phân bố và điều động binh lực của bọn họ như nào thôi, lúc này cũng đã nhận được kết quả không tồi rồi, hay là rút quân về.” Một vị nam tử khác không buồn không vui nói.

Đôi mắt ngọc của vị nữ tử tóc xanh xinh đẹp khẽ lưu chuyển, nhìn thoáng qua về một nơi nào đó trên chiến trường rồi hơi gật đầu. Sau đó ả tháo một con ốc biển giống như cái kèn ở bên hông xuống rồi thổi lên.

Lập tức một thanh âm trầm bổng vang lên, thanh âm truyền đi rất xa, nhanh chóng vang vọng cả chiến trường ngàn dặm. Đám Yêu thú thâm hải vừa nghe thấy thân thể liền run lên, lập tức đình chỉ công kích, quay người rút lui. Còn đám Linh Kiếm sư cũng không hề truy kích, chiến đấu với cường độ cao lâu như vậy thì ngay cả người sắt còn cảm thấy không gánh nổi huống chi bọn họ.

Rất nhanh sau đó, thú triều chậm rãi lui về lưu lại vô số thi hài trước mắt, thi thể của Yêu thú và con người chồng chất thành một tầng dày đặc dưới đáy biển, vô số chân cụt tay trôi lơ lửng trên mặt biển. Trong chiến dịch này binh lực mà Nhân tộc đầu nhập vào tổng cộng hơn tám vạn ba ngàn người, còn số lượng Hải tộc tham chiến vượt qua năm mươi vạn. Kết thúc chiến trận có gần hai vạn Linh Kiếm sư vĩnh viễn táng thân, còn Hải tộc cũng để lại hơn mười vạn thi thể, nếu tính theo phần trăm thì tổn hại của hai phe cũng có thể coi như là ngang bằng.

“Vị kiếm hữu này, ba vị Tôn Giả cho mời.”

Khi Nhân tộc quét dọn chiến trường, một vị Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên trung kỳ đến tìm Mạc Vấn, trong ngôn ngữ lộ ra vẻ cung kính. Bởi vì, chỉ bằng việc người này tu luyện Sát Lục Kiếm Đạo, hơn nữa vừa nãy trên chiến trường đã độc lập chém giết một đầu Yêu thú Tam giai Hạ vị và một mình nghênh chiến hai đầu Yêu thú Tam giai Trung vị, cuối cùng còn đánh gục một con làm trọng thương một con. Chiến tích bậc này cũng phải xếp top đầu trong ba trăm tên Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh tham gia cuộc chiến lần này.

“Tôn Giả?”

Ánh mắt Mạc Vấn hơi lóe lên, trong giới Linh Kiếm sư, có thể tự xưng là Tôn Giả chỉ có những Linh Kiếm sư có cảnh giới Kiếm Nguyên trở lên mà thôi.