Truyền Kiếm

Chương 316: Quyển 4 - Chương 312: Hải Ngoại




Mạc Vấn không ngờ chính mình đi ra khỏi không gian truyền tống lại gặp phải tình huống như này. Một cỗ áp lực đáng sợ hàng lâm trên thân thể, nếu không phải hắn có kiếm thể, có lẽ đã lập tức bị áp thành nội thương rồi! Không thể hô hấp, bởi vì bốn phương tám hướng đều là nước, hắn xuất hiện ở một nơi nào đó trong thế giới dưới nước không biết tên!

Không biết là đáy nước sâu bao nhiêu, ánh sáng mờ nhạt, xung quanh hoàn toàn chỉ là một màu u lam. Bên người Mạc Vấn đều là những sợi thực vật phù du kì lạ, còn có đủ loại bầy quái ngư du đãng qua lại khác hẳn với cá nước ngọt.

Mạc Vấn thả kiếm thức ra, đánh giá qua hoàn cảnh xung quanh một chút. Dưới chân hắn là một khối Kiếm đài nghiêng nghiêng chìm trong lớp bùn, có thể lờ mờ thấy được trên bề mặt hiện lên Trận Văn huyền ảo.

Mạc Vấn đã rất quen thuộc với Trận Văn của kiếm trận Truyền Tống, Kiếm đài dưới chân giống như đúc với Kiếm đài ở Đại Diễn điện, ngay cả chất liệu cũng cùng dạng.

“Ách? Không đúng…”

Mạc Vấn đột nhiên phát hiện Kiếm đài dưới chân thiếu đi một phần nhỏ.

“Bộ phận này…” Mạc Vấn hơi kinh ngạc một chút. Đó chính là linh cấm tương đương với hiệu quả định vị đã bị phá hủy, nói cách khác phía bên kia có thể đi tới đây, nhưng từ bên này thì không thể quay lại được!

“Thiết kế sắp đặt loại này thật sự là cao minh, làm cho người ta khó lòng mà phòng bị. Chỉ cần bố trí một sát trận ở đây, bao nhiêu truy binh cũng chỉ có đến mà không có về. Rõ ràng tòa kiếm trận Truyền Tống trong Đại Diễn điện này chính là một cái bẫy.”

Mạc Vấn không thể không bội phục vị cao nhân đã nghĩ ra kế sách này. Thế mà không nghĩ đến phá hủy tòa kiếm trận này đi mà lại để lại một cái bẫy, cũng không biết ở đây đã chôn vùi biết bao nhiêu truy binh nữa.

Nhìn qua Kiếm đài dưới chân, trong lòng Mạc Vấn có chút phiền muộn. Hắn biết rõ, Kiếm đài dưới chân mặc dù có chữa trị lại một lần nữa cũng không thể quay về từ nơi này nữa, bởi vì kiếm trận Truyền Tống phía đối diện có lẽ đã bị phá hủy trong lúc kiếm trận Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa sụp đổ. Vốn hắn còn có ý định sau khi truyền tống tới nơi sẽ hủy diệt linh cấm định vị ở kiếm trận này, hiện tại xem ra đã không cần thiết nữa rồi.

“Ân? Yêu khí?” Thần sắc Mạc Vấn hơi động. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa, ở hướng đó hắn cảm nhận thấy một cỗ yêu khí nồng đậm!

Trong nháy mắt lúc Mạc Vấn đang ngây người, thì có mấy chục cỗ yêu khí xâm nhập vào phạm vi kiếm thức của hắn.

“Đây là vật gì?”

Mạc Vấn hơi ngạc nhiên nhìn xem mấy chục con Yêu thú quái dị rõ ràng có hình dạng đặc thù giống tôm cua. Những con Yêu thú hình tôm này, mỗi con đều lớn cỡ đứa trẻ mười tuổi, vung vẩy cái càng còn to hơn cả thân thể giương nanh múa vuốt đánh tới trước. Mà những con Yêu thú hình cua kia còn nhanh hơn, phần đuôi nhọn của chúng đâm lóe ra hàn mang sắc bén, còn giơ lên hai cái càng to hơn cả đám Yêu thú hình tôm hung hãn hơn nhiều.

“Yêu thú Nhất giai Hạ vị? Yêu thú Nhất giai Trung vị? Nhưng mà yêu khí lại thật mạnh mẽ.”

Mạc Vấn vừa liếc đã đoán được thực lực giai vị của hai chủng Yêu thú đang lao tới. Hắn hơi kinh dị khi phát hiện yêu lực của đám Yêu thú này nếu so với Yêu thú cùng giai vị trên lục địa thì còn mạnh hơn gấp hai lần.

Mấy chục con Yêu thú giương nanh múa vuốt đánh về phía Mạc Vấn, sâu trong làn nước kéo lê thành hơn mười vệt nước thật dài.

“Muốn chết!”

Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng, trong tay hắn liền xuất hiện một thanh Linh kiếm Nhất giai bình thường. Chân điểm một cái, thân thể Mạc Vấn bắn lên như mũi tên lao đi.

Linh kiếm phát ra một mảnh kiếm võng, cản đường yêu tôm yêu cua, trong khoảnh khắc chúng đâm vào bề mặt kiếm võng liền bị tách ra. Mạc Vấn mặc dù không có kiếm khí, nhưng kiếm thể của hắn đã đạt đến Nhị giai Siêu phẩm, lực lượng thân thể cực kì khủng bố, chỉ là tùy ý chém Linh kiếm ra một cái đã có thể tỏa ra một đạo sóng nước không thua kém gì Kiếm Cương rồi. Chém giết đám yêu tôm yêu cua này thật sự chẳng uổng phí bao nhiêu sức lực.

Mấy chục con Yêu thú rất nhanh bị chém không còn, thân thể Mạc Vấn tiếp tục nổi lên trên, nhưng chưa được một lát, lại có một đám cá ảnh đông nghịt hùng hổ đánh tới.

Bầy cá này do mấy chục quái ngư màu bạc tạo thành, những con cá bạc này có thân thể thon dài, chừng nửa trượng, miệng lanh lảnh, nhìn thấy đầy những răng nhọn bên trong. Trên lưng bọn chúng còn thò ra một cái gai nhọn hoắt, tốc độ cực nhanh, đã vượt qua nhất thuấn!

Run! Run! Run!

Lúc bầy cá đến cách Mạc Vấn mấy trăm trượng đột nhiên chúng bắn ra gai nhọn sau lưng mình, mấy chục miếng gai nhọn dài đến ba thước tạo thành một mảnh mũi tên dày đặc bắn đến chỗ Mạc Vấn. Mỗi một cái gai chứa lực đạo không thua kém một kích toàn lực của Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ.

Cánh tay phải Mạc Vấn chấn động, kéo lê một kiếm, một đạo sóng nước hình quạt hiện lên bắn ra. Mấy chục miếng gai nhọn hoắt bắn vào phạm vi gợn nước lập tức mất đi sự chính xác. Trong sóng nước, chúng bị tác dụng va đụng vào nhau, cuối cùng như mảnh lá rụng trong dòng nước xiết bị cuốn trôi đi đâu mất.

Công kích từ xa không có hiệu quả, đàn cá bạc cũng không từ bỏ ý định, toàn thân chúng phóng xuất ra một cỗ yêu lực, điên cuồng lao đến chỗ Mạc Vấn.

Mạc Vấn khẽ hừ một tiếng, Linh kiếm lại được huy động lần nữa. Từng con Yêu thú cá bạc bị đâm thủng đầu hoặc bị chém thành hai khúc, huyết thủy dần dần nhuộm hồng cả thủy vực bên người Mạc Vấn.

Sau khi giết chết con cá bạc cuối cùng, Mạc Vấn nhíu mày nhìn nhìn yêu huyết trong nước bên người, mùi máu tươi khuếch tán ra cũng không phải là một dấu hiệu tốt. Quả nhiên, tiếp đó lại có càng nhiều yêu khí hơn nữa xuất hiện xung quanh Mạc Vấn, thậm chí có vài cỗ còn đạt tới Nhị giai.

Mạc Vấn hơi biến sắc, một chút Yêu thú thì không làm gì được hắn, nhưng số lượng nhiều tới một mức nhất định thì hắn cũng phải run cả da đầu. Hơn nữa, trong làn nước hắn cũng không có chỗ mà gắng sức, huống hồ hắn cũng không có khả năng tị thủy, trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng thời gian dài thì cũng phải cảm thấy nghẹn ngào khó chịu.

“Muốn ta ra tay không?” Linh thức chấn động của Lam truyền tới từ trong Kiếm Đồ phía sau lưng.

“Không cần, chỗ này không phải nơi nên ở lâu, chúng ta đi.” Mạc Vấn vung hai tay, tốc độ của hắn đột nhiên nhanh hơn nhiều.

Lam sử dụng Kiếm Đồ kiến tạo một từ trường phản trọng lực trên người Mạc Vấn, tốc độ di chuyển của Mạc Vấn lại mạnh mẽ tăng lên một lần nữa. Sau hơn mười tức, rốt cục cũng đã nhìn thấy bạch quang sáng ngời trên đỉnh đầu.

Oanh! Xoạt!

Thân thể Mạc Vấn phá vỡ mặt nước, lao lên không trung như một mũi tên nhọn hoắt.

Gió mát lạnh mang theo hơi tanh cùng vị mặn thổi lất phất bên thân thể, Mạc Vấn dưới từ lực hỗ trợ của Lam đứng treo lơ lửng trên bầu trời. Hắn nhìn qua đại dương xanh thẳm mênh mông bên dưới giống với bầu trời, trên mặt lộ ra một chút rung động.

“Đây là biển cả sao?”

Mạc Vấn không chỉ một lần thấy qua miêu tả về hải dương trong thư tịch, nhưng cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến, khiến bản thân bỗng thấy rung động.

“Hải ngoại… Thì ra thật sự là thông tới hải ngoại.” Mạc Vấn lẩm bẩm.

Đúng lúc Mạc Vấn đang thất thần, mặt biển bên dưới đột nhiên vỡ òa. Một đầu quái vật khổng lồ nhảy ra từ trong nước biển, nó mở ra cái miệng khổng lồ gần như có thể nuốt trọn một căn phòng, hung hăng cắn đến chỗ Mạc Vấn.

“Muốn chết!”

Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng, hắn trực tiếp đá ra một cước xuống bên dưới, trúng vào một chiếc răng nhọn lớn nhất chừng đùi người trong cái miệng khổng lồ.

Răng rắc!

Chiếc răng nhọn kia trực tiếp bị đá gãy, mà chủ nhân của cái miệng khổng lồ cũng bị lực đạo đáng sợ của Mạc Vấn đạp cho bay trở lại mặt biển.

Ô ――

Dưới mặt nước truyền đến một tiếng gào thét nặng nề, nước biển quay cuồng, có thể thấy được một đầu bóng mờ khổng lồ đang bỏ chạy sâu xuống lòng biển, sau một lát liền biến mất vô tung vô ảnh.

Đây là một con Yêu thú Nhị giai Trung vị, Mạc Vấn cũng không thấy rõ bộ dạng của nó, nhưng đại khái là có hình dạng của loài cá.

Yêu thú Nhị giai Trung vị bị đánh bỏ chạy chật vật, những con tôm tép đằng sau kia lập tức tản đi như bầy chim thú. Sau một lát, chúng đã trốn hết sạch, phạm vi trăm trượng xung quanh Mạc Vấn không còn một chú yêu khí nào nữa.

Không còn bị Yêu thú quấy rầy, Mạc Vấn lúc này mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bản thân mình. Cuối cùng hắn dừng ánh mắt trên một hòn đảo cực lớn cách đó ba mươi dặm.

“Linh Kiếm sư? Thú triều?”

Ánh mắt Mạc Vấn lóe lên, hắn trầm ngâm một lát, rồi lấy ra thú hạm từ trong kiếm nang, thả Đại Hôi ra ngoài.

Bị nhốt lâu như vậy, vừa ra ngoài Đại Hôi liền hưng phấn ngâm lên một tiếng. Âm thanh như rồng ngâm lại như tiếng kêu gào truyền dọc theo mặt biển ra xa, trong đó ẩn chứa một cỗ uy áp chỉ thuộc về huyết mạch cao quý.

“Thanh âm gì vậy?”

Trên tường thành, Dương Hoa, Tả Kỳ Thắng hơi kinh hãi nhìn về phía mặt biển.

So với phản ứng của Linh Kiếm sư, thì thú triều dưới tường thành lại đột nhiên ngừng lại. Dường như chúng gặp phải một sự sợ hãi cực lớn, tất cả co vòi, một cỗ không khí khủng hoảng nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.

“Ngang!”

“Rống!”

Hai tiếng rít gào vang lên ẩn chứa uy nghiêm cuồng bạo của Yêu thú Nhị giai Thượng vị, lập tức đè ép âm thanh rồng ngâm mới rồi xuống dưới.

Trên bờ, trong thú triều, một con quái ngư có hai chân trên vây cá cùng một còn Huyền Quy cực lớn đồng thời xoay người lại. Ánh mắt hung tàn nhìn về phía biển cả, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị cực kì.

Rất nhanh, trên nền trời xanh phía xa đột nhiên xuất hiện một điểm nhỏ màu bạc, tiếp đó điểm nhỏ màu bạc này nhanh chóng lớn lên, cuối cùng hiện ra thân hình hoàn toàn.

Đây là một con dị thú vảy bạc sau lưng mọc ra hai cánh, thân dài chỉ có sáu bảy trượng. Nếu so sánh với đám Yêu thú Nhị giai trên biển kia thì thật sự chẳng thu hút chút nào, nhưng khí tức của nó lại không hề thua kém hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị kia, thậm chí còn bá đạo hùng hồn hơn nữa!

Ngâm ――

Dị thú vảy bạc lại phát ra một tiếng ngâm nữa, lúc này tiếng ngâm ẩn chứa tu vi yêu lực của bản thân, uy áp huyết mạch càng lớn hơn. Trên bờ, một vài con yêu tôm yêu cua Nhất giai Trung Hạ vị trực tiếp co quắp ngã xuống đất, dùng hai cái càng mà giơ lên ôm đầu phát run, chúng liều mạng chui vào trong bãi cát bên dưới.

Hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị trên bờ cũng lập tức phát ra tiếng kêu gào, nhưng trong âm thanh của chúng rõ ràng đã lộ ra vẻ khẩn trương cùng bất an. So sánh với dị thú vảy bạc vừa rồi đã phân định cao thấp rõ ràng.

“Đó là Yêu thú gì vậy? Tại sao ta chưa bao giờ thấy qua?”

Trên tường thành, mấy trăm tên Linh Kiếm sư cùng trừng mắt mở to, kinh hãi nhìn một màn vừa xong.

“Mau nhìn kìa! Bên trên kia có người!”

Một gã Linh Kiếm sư có nhãn lực cực mạnh kinh hô một tiếng.

Mọi người nghe vậy liền cẩn thận nhìn lại, quả nhiên đã thấy trên lưng dị thú vảy bạc hình như có một thân ảnh đang đứng.

“Viện binh! Là viện binh của ta!”

Không biết là ai hô to, tiếp đó mấy trăm tên Linh Kiếm sư cùng hoan hô theo. Đồng thời, cả hơn mười Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ trung kỳ cũng hùa theo.

Trong lòng Dương Hoa cùng Tả Kỳ Thắng hơi buông lỏng một chút. Là người, ở kia cũng không phải là Yêu thú.

“Không đúng, viện binh không thể đến nhanh như vậy được, mà cũng sẽ không chỉ phái ra một người như thế.” Dương Hoa rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Tả Kỳ Thắng nhún vai nói với vẻ không sao cả: “Tóm lại không phải viện binh của Yêu thú là được, đợi lát nữa sẽ có trò hay để xem rồi.”

Dương Hoa trợn trắng mắt, vị lão hữu của mình thật đúng là thần kinh hết mức mà. Thế nhưng lời nói của gã cũng không phải không có lý, chỉ cần không phải giúp Yêu thú đánh bọn hắn, thì mọi chuyện đều có thể thương lượng thật tốt.

Nhìn thấy hai gã đối thủ lực lượng ngang nhau không sai biệt lắm, Đại Hôi lộ ra vẻ hưng phấn dị thường, nó truyền ra chấn động tinh thần tới Mạc Vấn tỏ ý muốn đi chém giết. Đại Hôi đã cùng sinh sống dưới mặt đất gần ba tháng với Mạc Vấn, cắn nuốt số lượng lớn tinh khí linh Kim, lượng tinh khí linh Kim dồn nén ở trong cơ thể đã không thể tiêu hóa được rồi, loại cảm giác này thật sự là khó chịu. Hai con Yêu thú xem chừng không thua kém bao nhiêu này vừa khéo lại có tư cách làm bàn đạp cho nó tấn giai.

Rất nhanh, một người một thú xuất hiện bên cạnh chiến trường trên đảo. Mạc Vấn đã nhảy xuống ngọn một cây khô thẳng tắp bóng loáng, chỉ có ngọn cây là còn có tán cây rậm rạp thôi, hắn để cho Đại Hôi đang kích động lao tới đánh về phía hai con Yêu thú kia.