Truyền Kiếm

Chương 315: Quyển 4 - Chương 311: Hòn Đảo




Bên trong không gian truyền tống, lần đầu tiên Mạc Vấn cảm thấy truyền tống thật xa. Chung quanh đều là lưu quang kì quái, giống như có thể đụng tay vào được, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không thể chạm tới. Xuyên qua cột sáng năm màu, không gian bên ngoài là một mảnh lờ mờ màu xám, không có trời đất, chỉ có một cơn gió lốc màu xám đang gào thét thổi qua, thê lương mà cô tịch.

Chỗ này chính là kẽ hở không gian ư? Trong mắt Mạc Vấn ngập tràn vẻ kinh sợ, đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong kẽ hở không gian. Không có bất kì khí tức sinh mệnh nào, cũng không có không khí, những cơn gió lốc màu xám kia nhìn như vô hại nhưng chúng đều là lực không gian tạo thành phong bạo, có thể phá nát vạn vật, chấn động hủy diệt hiện ra khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Mạc Vấn không nghi ngờ gì nữa, nếu bản thân mình bị cơn gió màu xám thổi tới, ngay cả với kiếm thể mạnh mẽ cũng sẽ lập tức bị xé nát. Chỉ có Kiếm Nguyên mới có thể ngăn cản được một chút loại lực lượng này, còn nếu muốn chân chính thông hành trong kẽ hở không gian tất nhiên chỉ có Linh Kiếm sư Kiếm Thai cảnh đã nắm giữ sơ bộ một tia ảo diệu không gian mới làm được.

Bên trong kẽ hở không gian cảnh vật hiện ra liên miên bất tận, cũng không có bất kì vật tham chiếu nào, Mạc Vấn cũng không biết tốc độ của lưu quang năm màu này rất nhanh, hắn chỉ có cảm giác dường như thời gian đang ngừng trôi. Không biết đã qua bao lâu, không gian chợt chấn động mạnh, trước mắt Mạc Vấn đột nhiên nứt ra một khe hở nhỏ, lưu quang năm màu bao bọc lấy Mạc Vấn đột nhiên cứ thế chui qua khe hở.

Trên một hòn đảo diện tích mấy trăm dặm, mấy trăm tên Linh Kiếm sư đã ngoài Kiếm Mạch kỳ đang tạo thành kiếm trận dưới sự dẫn dắt của mười gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh, ngăn cản Yêu thú đang xông tới không ngừng từ trên mặt biển. Còn có ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ hai nam một nữ liên thủ với nhau hỗn chiến với một quái ngư có chiều cao vượt quá ba mươi trượng bên bờ biển. Con quái ngư này có thân mình thon dài, sau lưng mọc lên một đôi cánh thịt ngắn, trước người nó lại có hai cái chân ngắn thô một cách quỷ dị. Trên thân thể ngoài bụng được bao quanh bằng những miếng vảy đen nhánh chằng chịt, cái đầu chuyển động linh hoạt như đầu rắn, trong miệng đầy răng nhọn chi chít. Phần đuôi quái ngư cực dài mà nhỏ, gần như chiếm hết hai phần ba cơ thể, phía cuối cùng lại có một cục bướu thịt, mặt ngoài có đầy những gai nhọn hoắt, mỗi lần cái đuôi vung lên đập xuống là trên mặt biển lại tạo thành một ngọn sóng nước cao vài chục trượng.

“Dương huynh! Địa thế ở đây quá rộng! Không thích hợp để phòng thủ, nếu cứ tiếp tục như vậy, phòng tuyến của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng phá hủy!” Tả Kỳ Thắng vừa cố hết sức ngăn cản công kích của quái ngư vừa vội vàng nói.

Dương Hoa tranh thủ liếc mắt nhìn tràng diện cuộc chiến cách đó không xa, ngàn vạn Yêu thú từ trong nước biển tuôn ra lao lên bờ biển, mấy trăm Linh Kiếm sư tạo thành kiếm trận đã lâm vào nguy cơ trùng trùng. Thỉnh thoảng lại có Yêu thú vượt qua được phòng tuyến lao vào bên trong trận thế, tạo thành một hồi hỗn loạn.

Dương Hoa cắn răng: “Cố gắng chống đỡ thêm nửa canh giờ nữa! Qua giờ Thìn thì chúng ta sẽ lui về phòng thủ trong thành Lạc Hà, hôm nay bất kể thế nào cũng phải kiên trì đến lúc trời tối! Ngày mai viện binh đến rồi!”

“Được, vậy thì cố gắng chống đỡ nửa canh giờ nữa. Nghiệt súc! Đỡ một kiếm của ta!” Tả Kỳ Thắng quát khẽ một tiếng, kích phát Kiếm Cương trong cơ thể. Kiếm quang trên Linh kiếm tăng vọt lên mấy trăm trượng, mãnh liệt chém xuống đỉnh đầu quái ngư!

Oanh! Kiếm quang bổ vào trên đầu quái như, làm văng tung tóe mấy chục miếng vảy. Quái ngư bị đau, nó phát ra một tiếng như rống mà không phải rống, như ngâm mà không phải ngâm, cái đuôi mãnh liệt hất lên hung hăng đập về phía Tả Kỳ Thắng.

Linh quang màu vàng đất trên Linh kiếm của Tả Kỳ Thắng lóe lên sáng chói, một hư ảnh hình người hiện ra từ trong linh quang, hư ảnh vươn hai tay ra ôm Tả Kỳ Thắng vào trong ngực. Cái đuôi của quái ngư đầu tiên đập nát kiếm quang Tả Kỳ Thắng vừa kích phát, sau đó nện lên người gã, hư ảnh hình người bị nện thoáng cái linh quang tan rã. Tả Kỳ Thắng thì bị đập bay ra mặt biển cách đó không xa như một viên đạn pháo, trên mặt biển tóe lên một cơn sóng nước cao vài chục trượng.

‘Rầm Ào Ào’!

Tả Kỳ Thắng ngự kiếm phá sóng bay ra, thân hình gã có vẻ hơi chật vật, thế nhưng tinh thần lại phấn khởi lạ thường, gã cười ha ha: “Thật sảng khoái! Tiếp tục!”

Nói xong giũ sạch thân thể từ trên xuống, Tả Kỳ Thắng lại lao vào chiến đấu với quái ngư lần nữa. Con quái ngư này không biết là loại dị chủng nào, nó phóng xuất ra yêu tức là Nhị giai Thượng vị, nhưng yêu khí chấn động so với Yêu thú Nhị giai Thượng vị bình thường thì nồng đậm hơn mấy lần, vậy mà ba gã Kinh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ phải liên thủ với nhau mới có thể áp chế được nó.

Hỗn chiến giằng co trong hai khắc, song phương tạm thời không ai làm gì được ai. Đúng lúc ba người Dương Hoa đang lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi, thì bên cạnh mặt biển đột nhiên xuất hiện một cột sóng cao hơn mười trượng, một cái đầu lâu ngăm đen cực lớn từ trong sóng nước chui ra ngoài, nhắm thẳng nữ Linh Kiếm sư ở gần đó lao tới há mồm phun ra một cột nước!

“Coi chừng! Là Huyền Thủy Thiết Bối Quy!”

Dương Hoa và Tả Kỳ Thắng cùng hoảng sợ đến vỡ mật, nhưng bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cột nước kia đâm vào sau lưng nữ Linh Kiếm sư mà không làm được gì. Nữ Linh Kiếm sư kia trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người và phi kiếm dưới chân cùng rơi xuống mặt biển bên dưới.

“Rút lui! Rút về thành Lạc Hà! Hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị không phải thứ chúng ta có thể đối phó được!” Dương Hoa dùng cương khí truyền âm thanh đến khắp toàn bộ chiến trường, sau đó gã khống chế phi kiếm mạnh mẽ lao đi vào trong nước biển. Dương Hoa vọt quay lại từ trong làn nước như con chim én, nhưng lần này trong tay gã lại có thêm một nữ Linh Kiếm sư.

“Tả huynh! Cảnh sư muội giao cho ngươi! Ta quay lại cản phía sau!”

Dương Hoa dùng sức ném nữ Linh Kiếm sư về phía Tả Kỳ Thắng.

Tả Kỳ Thắng vươn tay đỡ được, nhưng gã lại không cam tâm tình nguyện rống to: “Tại sao lại để cho ta đi trước? Phải là ta quay lại cản mới đúng chứ!”

Nói xong, gã lại ném nữ Linh Kiếm sư lại cho Dương Hoa, cũng không đợi Dương Hoa đồng ý, Tả Kỳ Thắng trực tiếp xông vào bên trong công kích liên thủ của hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị. Trên mặt biển truyền đến tiếng cười dài tiêu sái của gã: “Dương huynh, ta biết rõ người Cảnh sư muội thích chính là ngươi. Nếu như huynh đệ không thể uống rượu mừng của các ngươi thì cũng đừng quên mang một vò tới đổ lên trên mộ phần của ta nhé!”

Dương Hoa cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, hai mắt gã hơi cay cay. Dương Hoa cắn răng ngự kiếm bay về phía bờ biển: “Ân huệ của Tả huynh, ta sẽ ghi nhớ trong lòng! Vạn nhất Tả huynh gặp chuyện bất trắc, kiếp sau ta sẽ nguyện kết cỏ mà trả ơn!”

“Ha ha, tốt! Đến đây đi, đám chạch rùa chết tiệt các ngươi!” Tả Kỳ Thắng cuồng tiếu rồi đánh ra công kích mạnh nhất về phía hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị. Sở học cả đời Tả Kỳ Thắng được thi triển ra hết không giữ lại chút nào, hoàn toàn không màng đến tiêu hao.

Hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị bị Tả Kỳ Thắng đoạt công một hồi, liền có chút không đáp ứng nổi, tạm thời không thể quan tâm đến chiến trường trên bờ biển được. Chúng đành mặc cho Dương Hoa dẫn dắt mấy trăm Linh Kiếm sư lui về chỗ hơn mười dặm bên ngoài thành Lạc Hà.

Đúng lúc này, mặt biển lại xuất hiện một lần dị biến nữa. Một đạo quang trụ năm màu sáng chói từ trên mặt biển cách đó không xa bắn tới, lập tức lao lên trời xanh.

Nhưng cột sáng đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ lóe lên một cái liền nhạt nhòa vô tung vô ảnh, gần như khiến người ta nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.

“Đó là cái gì?” Sắc mặt Dương Hoa biến đổi: “Loại chấn động này… Là chấn động không gian truyền tống! Làm sao có thể mạnh như vậy chứ?”

Không chỉ có Linh Kiếm sư trên bờ bị hấp dẫn, ngay cả hai Yêu thú Nhị giai Thượng vị cũng bị chấn động vừa xong làm cho hoảng sợ, chúng không tự chủ mà nhìn lên hướng cột sáng kia một cái. Tả Kỳ Thắng nắm lấy cơ hội, mạnh mẽ thoát ra khỏi thế giáp công của hai con Yêu thú, gã cười ha ha bay vút về phía bờ biển.

“Ha ha, xem ra mạng lão Tả ta vẫn chưa đi đến đường cùng! Dương huynh, vừa rồi coi như ta nói suông, ngươi vạn lần đừng coi là thật nhé.”

Dương Hoa trợn trắng mắt, thế nhưng giờ phút này gã lại không có thời gian để ý tới hắn. Dương Hoa ngưng trọng nhìn lên chỗ quang trụ năm màu vừa mới bay lên.

“Linh quang truyền tống sao lại có thể truyền tới từ dưới đáy biển như thế? Có ai lại thiết lập kiếm trận Truyền Tống dưới đáy biển hay sao? Tại sao ta lại chưa từng nghe nói tới chứ, hơn nữa chấn động bậc này ít nhất cũng là truyền tống cự li xa, thậm chí là siêu xa!”

“Quan tâm đến xa hay siêu xa làm cái quái gì chứ. Hiện tại nó không có liên quan gì đến chúng ta, chạy trốn thoát chết vẫn quan trọng hơn!” Tả Kỳ Thắng vỗ vỗ bả vai Dương Hoa. Gã liền điều khiển phi kiếm cấp tốc bay về phía thành Lạc Hà.

Dương Hoa hơi giật mình, rồi đột nhiên phát hiện hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị kia cũng đã phản ứng lại. Chúng đang tức giận bò lên bờ, đi phía sau một đoàn Yêu thú cấp thấp dưới biển điên cuồng lao tới. Gã cũng đành mặc kệ không truy cứu quang trụ năm màu vừa rồi nữa, quay đầu phi độn.