Truyền Kiếm

Chương 308: Quyển 4 - Chương 304: Bại Lộ




Trong căn phòng được trang trí xa hoa.

Hàn Niệm Ba bất giác mở to hai mắt, kiếm nang bên hông lão đột nhiên lóe lên một tia huyết quang đỏ thẫm nhu hòa, không gian ngăn cách trong kiếm nang cũng không thể che lấp được!

Trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, Hàn Niệm Ba lật tay một cái, một khối ngọc tủy lớn cỡ lòng bàn tay xuất hiện trong tay lão. Bên trong ngọc tủy phong ấn một tia máu nhỏ li ti dài nửa tấc giống như sợi tóc. Lúc này, chính tia máu đã phóng xuất ra tầng sương mù huyết quang kia, không những không tỏa ra bất kì cảm giác huyết tinh lạnh lẽo nào mà ngược lại người ta còn có thể cảm nhận được một cỗ tình cảm nhu hòa ấm áp.

Hàn Niệm Ba giật mình đứng dậy, trên mặt lão đầy vẻ hoài nghi, cuối cùng lão cũng dùng linh thức phát ra một chấn động cảnh báo. Rất nhanh, trong phòng lóe lên các ánh linh quang, ba gã Linh Kiếm sư gần như cùng hiện ra một lúc trong gian phòng của Hàn Niệm Ba.

“Nhị sư huynh, có chuyện gì xảy ra vậy?” Tên Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên trung kỳ vội hỏi.

Hàn Niệm Ba nâng ngọc tủy trong tay lên, ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh đồng thời kinh hô.

“Đây, đây là tình huống gì vậy?” Mấy cường giả Kiếm Nguyên đều có chút không tin nổi.

“Manh mối của Kiếm Đồ Tứ Linh Phong đang ở gần đây!” Hàn Niệm Ba hít sâu một hơi, ánh mắt lão đột nhiên trở nên nóng bỏng. Ngọc tủy kia đúng là vật phẩm bắt buộc phải mang khi đi chấp hành nhiệm vụ này, bên trong có phong ấn một tia máu, nghe nói đó là huyết mạch của gia tộc có Kiếm Đồ Tứ Linh Phong. Chỉ cần người có huyết mạch này trong cơ thể, đến gần trong phạm vi hai mươi dặm, tia máu này sẽ kích phát cảm ứng. Bọn hắn cũng chính là sử dụng loại phương pháp này để phán đoán xem thật giả của việc những gia tộc kia liệu có Kiếm Đồ Tứ Linh Phong hay không. Vốn lần này đến nước Triệu cũng không ôm hi vọng quá lớn, bọn hắn chỉ coi đây như một cơ hội kiếm thêm một khoản thu nhập mà thôi, đâu ai ngờ còn chưa tới nước Triệu, mới chỉ ở trong Vô Vi Kiếm Tông đã phát hiện ra có người kích phát máu huyết trong ngọc tủy!

“Tìm được hắn rồi! Đã tìm được hắn! Hiện hắn đang cách chúng ta khoảng hai mươi dặm!” Thần sắc Hàn Niệm Ba vô cùng phấn khởi, gần như ngửa mặt lên trời cười to, thật sự là trời xanh có mắt, đã cho lão cơ hội này!

Chỉ cần tìm được Kiếm đồ Tứ Linh Phong. Không! Cho dù chỉ một chút manh mối chính xác, lão cũng sẽ có được một suất tiến vào danh sách Tông Chủ Kiếm Tông ở Túc Các! Đây chính là Tông môn Ngũ giai đấy! Có siêu cấp cường giả cảnh giới Kiếm Tâm tọa trấn, nếu may mắn được vị cường giả để mắt đến, nhận làm đệ tử ký danh, tùy ý chỉ điểm một chút, tỷ lệ trùng kích cảnh giới Kiếm Thai trong tương lai sẽ càng cao hơn!

Ba người khác cũng nhanh chóng phản ứng, trong mắt người nào cũng tỏa ra hào quang nóng bỏng.

Bốn đạo kiếm quang đồng thời phóng lên trời, linh thức cảnh giới Kiếm Nguyên như thủy triều quét ngang qua những ngọn núi bên dưới.

Động tĩnh lớn như vậy đã khiến toàn bộ khu vực trung tâm Vô Vi Kiếm Tông đều kinh động, một gã đệ tử Vô Vi Kiếm Tông run run dập đầu không rõ chuyện gì đang xảy ra. Ba đạo kiếm quang lao về hướng khu vực cấm, trong nháy mắt đã đến trước mặt bốn gã sứ giả Phủ Các.

“Bốn vị tôn sứ, đã xảy ra chuyện gì?” Hà Diệc Phong hỏi.

Hàn Niệm Ba nhìn gã một cái, lạnh lùng cười: “Hà kiếm hữu, ngươi giỏi đấy, dám chứa chấp tội phạm quan trọng.”

“Hàn kiếm hữu sao lại nói ra lời ấy?” Hà Diệc Phong mờ mịt.

Hàn Niệm Ba hừ lạnh một tiếng, đưa khối ngọc tủy lộ ra: “Kẻ mang huyết mạch của gia tộc có Kiếm Đồ Tứ Linh Phong Kiếm đang ở trong Vô Vi Kiếm Tông! Ngươi giải thích như thế nào?”

“Cái gì?” Hà Diệc Phong kinh hãi trợn tròn mắt há hốc mồm, hai gã lão tổ Kiếm Nguyên sau lưng cũng kinh hãi không hiểu.

“Bẩm Hàn tôn sứ, việc này tại hạ thực không biết chút nào.” Hà Diệc Phong vội vàng giải thích.

“Hiện tại ta không truy cứu trách nhiệm của ngươi! Lập tức phong tỏa Tông môn, tìm ra người này! Nếu không ngươi hãy tự mình lên giải thích với bề trên đi!”

Hà Diệc Phong rùng mình, gã lấy ra một khối trận bàn, không nói một lời liền kết xuất kiếm ấn. Tiếp đó cả bầu trời trên sơn môn Vô Vi Kiếm Tông bắt đầu gió thổi mây tụ, một tầng mây trắng dày đặc bao phủ toàn bộ sơn môn. Đến đây đại trận hộ sơn của Vô Vi Kiếm Tông đã được phát động hoàn toàn, không có gã cho phép, cho dù là lão tổ Kiếm Nguyên của Vô Vi Kiếm Tông cũng không thể rời khỏi sơn môn.

Thần sắc Hàn Niệm Ba hơi dịu đi, lão cũng chỉ là mượn việc người nói chuyện mình mà thôi, từ phản ứng của Hà Diệc Phong xem không giống như đang giả bộ.

“Không tốt! Biến mất rồi!”

Huyết quang của máu huyết bên trong ngọc tủy trên tay Hàn Niệm Ba đột nhiên thu lại.

“Chết tiệt! Hắn đang ở gần đây.”

Hàn Niệm Ba chửi tục một tiếng, linh thức Kiếm Nguyên hậu kỳ chợt khuếch tán đến toàn bộ Vô Vi Kiếm Tông.

“Tất cả mọi người nghe đây, ta là sứ giả Thượng Tông. Hiện tại ta ra lệnh cho các ngươi, mặc kệ là đang làm gì, lập tức dừng lại tại chỗ. Bất cứ kẻ nào cũng không được đi đi lại lại!”

Hà Diệc Phong tâm niệm vừa động, mặc dù không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng gã cũng không ngại phối hợp, khuếch tán linh thức bản thân ra ngoài: “Bổn tọa là Thái Thượng Đại trưởng lão Hà Diệc Phong. Tất cả đệ tử Vô Vi Kiếm Tông nghe lệnh, dừng ngay mọi hoạt động, ở nguyên tại chỗ đợi lệnh, kẻ nào kháng lệnh xử theo tội phản bội Tông môn!”

Hai cỗ linh thức của Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên hậu kỳ cảnh cáo, bất kỳ đệ tử nào cũng không dám trái lệnh, nhao nhao ngừng mọi hoạt động đứng nguyên tại chỗ. Một số Đệ Tử Chân Truyền đang chuẩn bị chạy tới nơi này dò xét cũng không thể không dừng lại gần đó.

Cách đó hơn hai mươi dặm, Mạc Vấn chợt dừng bước, ánh mắt nhìn về phía linh thức ba động truyền đến, sắc mặt trầm xuống. Hắn mới vừa tới gần Linh Phong nơi ở của sứ giả Phủ Các, bốn cỗ dao động thuộc về Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh liền bộc phát từ bên trên Linh Phong, kế đó hắn không chút nghĩ ngợi lập tức lựa chọn rút đi. Nhưng Mạc Vấn vừa rút đi không lâu, hai cỗ linh thức cảnh cáo Kiếm Nguyên hậu kỳ liền truyền tới.

Xung quanh hắn mấy đạo kiếm quang vừa mới bay lên lại thi nhau rơi xuống. Cách đó không xa, thấp thoáng bóng dáng hai vị trưởng lão Nội Môn đang đứng. Theo mệnh lệnh của Hà Diệc Phong, toàn bộ trên dưới Vô Vi Kiếm Tông nhất thời im lặng như tờ.

Bảy cỗ linh thức do Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh phóng ra lập tức bao trùm toàn bộ Vô Vi Kiếm Tông, bên cạnh Mạc Vấn lúc này cũng tồn tại một vài tia ý niệm như có như không, nên hắn biết lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là dừng toàn bộ hành động của mình lại.

“Ba người các ngươi để ý bên đó. Nếu phát hiện thấy có người tự mình rời khỏi vị trí lập tức bắt ngay.”

Hàn Niệm Ba lập tức hạ lệnh cho ba gã Thượng sứ bên cạnh, rồi tự chọn một hướng lướt tới. Cứ đi được một quãng lão lại nhìn ngọc tủy trong tay mình.

Sắc mặt Hà Diệc Phong trở nên âm trầm nhìn hai gã Vô Vi lão tổ phía sau mình nói: “Các ngươi ở lại đây giúp đỡ ba vị Thượng sứ giám sát toàn Tông. Để ta đi hỗ trợ Hàn tôn sứ.”

Dứt lời, gã liền ngự kiếm đuổi theo Hàn Niệm Ba. Hàn Niệm Ba liếc mắt nhìn gã, sau đó toàn bộ sự chú ý lại đặt lên miếng ngọc tủy. Hai người nhanh chóng bay qua từng ngọn núi lớn nhỏ của Vô Vi Kiếm Tông, đến sát rìa sơn môn nhưng ngọc tủy trên tay Hàn Niệm Ba cũng không sáng lại thêm một lần nào nữa. Chứng tỏ người có huyết mạch khiến ngọc tủy sinh ra cảm ứng thực sự không có ở hướng này. Hàn Niệm Ba khẽ hừ một tiếng, bay đến một hướng khác.

Toàn bộ sơn môn Vô Vi Kiếm Tông chiếm diện tích gần hai trăm dặm, bao gồm hơn một ngàn ngọn núi lớn nhỏ. Mà ngọc tủy chứa máu huyết chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi hai mươi dặm, thành ra nếu muốn rà soát toàn bộ Tông môn một lần thật sự không dễ dàng gì.

Hàn Niệm Ba liên tiếp thay đổi phương hướng mấy lần nhưng đều không thể tìm được, trong lòng lão xuất hiện một tia nóng vội, giận dữ quát: “Hà Diệc Phong, lập tức tập hợp tất cả các đệ tử trong Tông lên chủ phong, bất kỳ ai cũng phải trình diện! Nhớ rõ, bổn tọa nói là bất kỳ ai.”

Sắt mặt Hà Diệc Phong không chút thay đổi gật đầu, gã cũng không so đo với thái độ hô quát như với hạ nhân của Hàn Niệm Ba. Sau đó lập tức ra lệnh triệu tập toàn bộ Tông môn.

Nghe được mệnh lệnh này, sắc mặt Mạc Vấn khẽ biến vì thân phận của hắn hiện giờ thật ra là giả tạo a, với khoảng cách gần như thế này thì hắn chắc chắn không có cơ hội thoát khỏi phạm vi linh thức cảm ứng của lão tổ Vô Vi Kiếm Tông. Hơn nữa Khôi Lỗi hình người của hắn còn đang thế chỗ thân phận Văn Mặc nên chỉ sợ đến lúc đó không tránh khỏi bị phát hiện.

Ngay lúc Mạc Vấn đang khẩn trương suy nghĩ để tìm ra đối sách thì những cỗ linh thức vẫn bao phủ ở trên trời đột nhiên rút đi. Nhìn thoáng qua phương hướng mà hai cỗ linh áp cường đại nhất kia đang lan đến, sắc mặt Mạc Vấn thoáng trở nên âm trầm. Hắn bỗng có một dự cảm, giống như có một nguy cơ nào đó không nhìn thấy đang bao phủ xung quanh hắn như một cái lưới lớn, lúc nào cũng có thể thắt chặt lại.

Tại sao lại có dự cảm nguy hiểm lớn như thế? Chẳng lẽ là do sứ giả Thượng Tông? Đám sứ giả Phủ Các này cuối cùng là vì sao lại đến đây? Không lẽ là đến đối phó với mình sao? Trong lòng Mạc Vấn chấn động không ngừng, Kiếm Đồ Tứ Linh Phong! Không lẽ là vì cái Kiếm Đồ này sao? Thật đáng chết! Hắn chỉ muốn tự tay đâm chết kẻ thù của mình, không để ý đến đám sứ giả tí nào, có lẽ trước hết phải hỏi mục đích khi đến đây của đám sứ giả này! Có điều bây giờ đã muộn, vì hiện giờ trước mắt hắn có rất nhiều người, ngay cả một cơ hội để động thủ cũng không có, hơn nữa có lẽ tình huống của Chu Khánh Thư cũng sẽ bị phát hiện nhanh thôi.

Các loại ý niệm lóe lên không ngừng trong đầu hắn, cuối cùng Mạc Vấn quyết định rút lui. Hắn phóng nhanh về hướng ngược với ngọn chủ phong, vừa hay lúc này có vô số đệ tử đang cắm đầu chạy đi, Mạc Vấn không bay trên trời, hắn đi đường núi thành ra chẳng có ai chú ý tới hắn.

Nửa canh giờ sau, Mạc Vấn cùng Khôi Lỗi hình người đã ở phía trước sơn môn của Vô Vi Kiếm Tông. Phất tay thu Khôi Lỗi vào kiếm nang, hắn nhằm thẳng phía ngoài sơn môn mà lướt đi. Sơn môn lúc này đã không còn người canh gác vì các đệ tử theo lệnh của Hàn Niệm Ba đã tập trung hết ở trên ngọn chủ phong rồi. Mạc Vấn liền nhanh chóng phá giải kiếm trận hộ sơn để thoát ra ngoài.

“Mọi người đã đến đông đủ chưa?” Hàn Niệm Ba lạnh lùng hỏi.

Hà Diệc Phong nhìn thoáng qua quảng trường, mơ hồ nói: “Có lẽ đã đến đông đủ cả rồi”

Hàn Niệm Ba hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn vì ngọc tủy trên tay lão lúc này vẫn không có phản ứng gì, nói cách khác là người lão tìm kiếm cũng không có ở đây.

Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hàn Niệm Ba, trong lòng Hà Diệc Phong thầm kêu không tốt, gã liền quay lại nói với Chưởng Tông Vô Vi Kiếm Tông Chu Minh Vân: “Lập tức điều tra xem còn những kẻ nào chưa tới đây, mau.”

Trong ngoài sơn môn nơi nào cũng có quan hệ với nhau, thành ra việc điều tra cũng không khó khăn lắm nên những người phụ trách công tác thống kê đều tự mình điều tra qua một lượt. Đến cuối cùng tổng hợp lại cũng đã tìm ra được những người vắng mặt. Toạ trấn ở đó còn có bảy vị trưởng lão Kiếm Nguyên cảnh, thành ra hiệu suất thống kê được tăng lên mấy lần. Gần như chỉ sau có một phút đồng hồ liền ra được kết quả.

“Tất cả các đệ tử Nội Ngoại Môn đều đã có mặt, chỉ còn thiếu Đệ Tử Chân Truyền Chu Khánh Thư cùng hai tên người hầu là chưa tới, còn có ba gã tùy tùng của trưởng lão Nội Môn Khâu Hải cũng chưa trình diện và hơn mười đệ tử ký danh cùng tạp dịch hiện vẫn chưa rõ tung tích.” Trưởng lão chấp sự Chấp Pháp điện cẩn thận nhìn sắc mặt Chu Minh Vân bẩm báo.

“Đúng là đồ nghiệt súc.” Chu Minh Vân giận tím mặt quát, Chu Khánh Thư cùng với hai gã người hầu chưa tới đây rất dễ khiến cho những người khác nảy sinh ý nghĩ tiêu cực. Ngay cả người hiểu rõ tính cách của con mình như gã cũng còn có chút hoài nghi nữa là người ngoài. Chu Minh Vân chỉ hận tên nghịch tử không biết phân biệt tốt xấu đến thời khắc mấu chốt này còn khiến gã phải bẽ mặt. Lần này bị đem ra làm trò cười cho hơn một vạn đệ tử, mặt mũi gã coi như đã mất hết rồi. Tuy vậy Chu Minh Vân biết sứ giả Thượng Tông đang đứng ở trước mặt vẫn quan trọng hơn. Bằng không chỉ sợ giờ Chu Khánh Thư có đến cũng bị gã chém chết mất.

“Minh Vân. Có chuyện gì xảy ra vậy?” Sắc mặt Hà Diệc Phong trầm xuống hỏi.

“Mấy người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi bắt tên nghiệt súc đó về cho ta.” Chu Minh Vân giận dữ thở hổn hển quát.