Truyền Kiếm

Chương 294: Quyển 4 - Chương 290: Hàng Lâm Nước Triệu




Nước Triệu, xa cách cố hương năm năm thời gian, khi Mạc Vấn lại một lần nữa bước vào dâng lên biết bao nỗi buồn ly biệt và thương cảm. Những đau đớn khắc cốt minh tâm chôn dấu thật sâu trong đáy lòng dâng lên thật đầy, tại thời khắc này không cần che dấu không hề giữ lại tất cả đều phóng xuất ra. Trên cả sự đau khổ trong lòng là sát cơ, sát cơ khôn cùng. Ở trong thức hải, Sát Lục Nguyên linh sôi trào, dường như do chủ nhân không cưỡng ép mà nó tung tăng như chim sẻ.

Đại Hôi rùng mình một cái, sâu trong linh hồn tràn đầy sợ hãi, lần đầu tiên nó nhìn thấy chủ nhân rộng mở dòng suy nghĩ của mình không hề giữ lại như vậy, nó cảm nhận được cái đau đớn khắc cốt minh tâm, còn có sát cơ khủng bố linh hồn, làm linh hồn như đông lại!

Bầu trời nước Triệu, lúc Mạc Vấn tiến vào đột nhiên nhiễm một tầng sương mù màu đỏ, mặt trời tại thời khắc này cũng chợt lạnh đi, biến thành màu đỏ hồng.

Một tên cường giả ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn bầu trời sinh dị biến.

"Thiên Dương nhuốm máu! Đây là dấu hiệu sát kiếp lâm thế!"

Giang Châu, Chú Kiếm Sơn Trang vốn huy hoàng đã hóa thành một phế tích, thấp thoáng sau đám bụi cỏ hình như có một bóng người lẻ loi trơ trọi ẩn hiện cạnh bước tường đổ bên nấm mồ lớn.

Theo một tiếng vọng rồng ngâm, một con dị thú sau lưng mọc lên hai cánh ngân lân xẹt tới, ầm ầm đậu trên bãi đất trống của khu phế tích, khí tức đáng sợ của Yêu thú Nhị giai Thượng vị khuếch tán ra. Trong phương viên trăm dặm tất cả Yêu thú câm như hến, chim tước tuyệt tích.

Hai chân Mạc Vấn như đeo chì, từng bước một bước tới nấm mồ phía sau bụi cỏ dại, nước mắt trào ra. Mô đất vẫn chơ vơ đứng đó, Mạc Vấn khom gối quỳ xuống, hai tay hung hăng trảo xuống dưới đất, một khối đá xanh tàn phá bị hắn bóp nát.

"Cha, mẹ, đứa con bất hiếu đã trở lại rồi..."

Ngâm

Bị nỗi lòng chủ nhân ảnh hưởng, Đại Hôi ngửa mặt lên trời bi phẫn rít gào, biểu đạt nội tâm bi thương. Tiếng kêu gào vang khắp thành Giang Châu, cái tòa thành cổ trăm năm giờ phút này chịu đựng khảo nghiệm lớn nhất từ trước tới nay, uy áp của một đầu Yêu thú Nhị giai Thượng vị đủ để cho người bình thường tim đập nhanh mà chết! Toàn bộ dân chúng ở trong thành trì đều bị Đại Hôi trong lúc vô tình phóng thích uy áp làm cho hoảng loạn, một vài Linh Kiếm sư cấp độ Dưỡng Kiếm không mạnh hơn người thường nhiều lắm càng thêm sợ hãi.

"Cha, mẹ, người chờ một thời gian ngắn nữa, hài nhi sẽ đem tất cả đầu lâu cừu nhân tới tế bái." Mạc Vấn đứng lên, nhìn thật sâu nấm mồ lẻ loi trơ trọi rồi sải bước lên ngồi trên lưng Đại Hôi. Hắn hóa thành một tia chớp màu bạc biến mất phía chân trời.

Tại Vô Trần Nhai Tâm Kiếm môn, năm năm trước cùng Kiếm Quang môn nước Yên trục xuất đối thủ Dục Kiếm môn, độc bá lãnh thổ sáu châu nước Triệu, năm sau lại thừa dịp Đại trưởng lão Kiếm Quang môn vẫn lạc ngang nhiên bắc tiến, cướp đoạt ba châu phía bắc nước Triệu trong tay Kiếm Quang môn, từ đó độc lĩnh tất cả tài nguyên nước Triệu nên phát triển rất huy hoàng. Môn nhân đệ tử đã mở rộng đến ba nghìn, Đệ Tử Nội Môn hơn trăm, trưởng lão Kiếm Cương gần mười vị, chỉnh thể thực lực còn mạnh hơn Thiên Trì Kiếm Tông lúc còn là Kiếm môn chưa tấn giai thời thịnh vượng đến ba phần, có thể nói là vạn người hướng tới, trở thành Thánh Địa duy nhất giành cho Linh Kiếm Sư toàn bộ Nước Triệu!

Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba trăm của Đại trưởng lão Phác Minh Hâm Tâm Kiếm môn, Vô Trần Nhai xếp đặt yến hội, Kiếm môn khắp nơi xung quanh nhao nhao đến. "Thạch Chưởng giáo Cự Kiếm môn nước Tấn tặng ba khối kỳ ngọc, một vạn linh thạch, chúc mừng Đại trưởng lão thanh xuân vĩnh trú, sớm ngày tấn Kiếm Nguyên."

"Liệt Chưởng giáo Xích Kiếm môn nước Yên tặng mười giọt dung nham tủy dịch, tám ngàn linh thạch, chúc mừng Đại trưởng lão..."

"Mộc Chưởng giáo Sinh Kiếm môn nước Tấn tặng..." "..."

"Mộc huynh, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa."

"Đâu có đâu có, Liệt huynh mới là anh vũ không giảm đó."

Ở trung tâm quảng trường nơi chủ điện của Tâm Kiếm môn đã kín người hết chỗ, Yến quốc, Tấn quốc, Vệ Quốc, từng Chưởng giáo Kiếm môn lớn nhỏ hoặc là đại biểu, tề tụ một đường, khách sáo lấy lòng, chờ yến hội bắt đầu.

"Đại trưởng lão Tâm Kiếm môn Phác Minh Hâm đến!" Theo một tiếng ngâm thật dài, một mỹ phụ ung dung đẹp đẽ quý giá xuất hiện tại trung tâm Kiếm đài trên hàng ghế chủ trì.

"Cung nghênh Đại trưởng lão!" Tất cả đệ tử Tâm Kiếm môn nhao nhao cúi đầu xuống, thanh âm hội tụ thành thanh triều khổng lồ, quanh quẩn tại khắp quảng trường. Khách mới khắp nơi chớp mắt, nhưng không ai dám biểu lộ cái gì khác thường mà trên khuông mặt đầy vẻ hoan hỉ lấy lòng, chân thành nhìn xem mỹ phụ kia vào bàn. Cho đến khi mỹ phụ ung dung ngồi vào vị trí chủ tịch, đệ tử Tâm Kiếm môn phía dưới đang quỳ lạy mới nhao nhao đứng dậy.

"Đại trưởng lão khí tức ngưng thực, nhìn như khoảng cách tới Hóa Nguyên đã không còn xa vậy, cung chúc Đại trưởng lão sớm ngày Hóa Nguyên thành công, trở thành vị Kiếm Nguyên thứ hai trong vòng năm trăm năm của nước Triệu ta." Một vị khách mời lớn tiếng lấy lòng.

"Cung chúc Đại trưởng lão sớm ngày Hóa Nguyên." Những người khác vội vàng nhao nhao phụ họa.

Phác Minh Hâm cực kỳ vui vẻ, như thiếu nữ xinh đẹp: "Nhận được cát ngôn của chư vị, bổn tọa nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng mọi người." "Kỳ vọng ngươi sớm chút đi luôn!" Không biết có bao nhiêu khách bổ sung một câu như vậy.

Trong góc, một thiếu nữ đầu đội mũ rộng vành có khăn che mặt nhếch miệng: "Lão yêu bà da mặt thật dày, già lụ khụ vậy còn ra vẻ tuổi trẻ, thật sự một sợi tóc cũng kém cả sư tôn ta."

Một cô gái ăn mặc y như vậy nói khẽ: "Chớ nói lung tung, bất kể thế nào thì bà ta cũng là tiền bối chúng ta." "Tiền bối cái gì? Chỉ là một mụ sống ba trăm tuổi thành yêu tinh già mà thôi, tuổi lớn như vậy rồi vẫn là Kiếm Cương Viên Mãn, rõ là sống tới ươn người."

Cô gái kia lắc đầu không nói gì, một cơn gió nhẹ phật qua thổi tung cái khăn che mặt lộ ra một khuôn mặt thanh lệ quen thuộc.

Sau khi nói vài câu khách sáo, Phác Minh Hâm ngồi ở chỗ cao nhất, tay phải giơ lên, rất có phong thái Đế Hoàng ban thưởng yến cho quần thần: "Yến hội bắt đầu, chư vị tùy ý dùng cơm." Chúng khách mới đứng dậy tạ lễ, nhưng vào lúc này, toàn bộ bầu trời đột nhiên tối sầm lại, bao phủ lên một tầng huyết sắc nặng nề, giữa trưa nắng gắt trở nên ảm đạm không ánh sáng, tất cả mọi người cảm giác được một hồi băng hàn.

Một tiếng như tiếng xé vải từ phía trên không vọng xuống, tất cả Linh Kiếm sư hoảng sợ. Kiếm trận Hộ Sơn của Tâm Kiếm môn hình thành màn hào quang trong suốt vặn vẹo kịch liệt rồi tan thành mảnh nhỏ. Một con cự thú có cánh sau lưng lách vào, sau một lát kiếm trận phòng ngự hoàn toàn sụp đổ! Sát cơ, sát cơ đáng sợ, như biển gầm mãnh liệt, sát cơ tản ra khắp Vô Trần Nhai, một luồng Sát Lục Ý Chí kinh khủng hàng lâm, tất cả Linh Kiếm sư đều cảm giác Linh kiếm ông ông rên rỉ trong kiếm nang.

"Kiếm Ý! Sát Lục Kiếm Ý!"

Linh Kiếm sư lịch duyệt cao sắc mặt đại biến, trong nội tâm càng rú lên lồng lộn: "Đây là Sát Lục Kiếm Ý cấp độ gì? Sao đáng sợ như thế?" Dù là Kiếm Mạch hay là Kiếm Cương đều cảm thấy một luồng Sát Lục Ý Chí không ai có thể chống cự, áp chế linh thức bọn hắn gần như không cách nào ly thể, một khi ly thể sẽ bị sát ý tiêu diệt ngay. Bên trong sơn môn có rất nhiều Linh Kiếm sư vẫn chưa tới cấp độ Dưỡng Kiếm, Linh kiếm trên lưng trực tiếp đứt gãy, Kiếm Linh yếu ớt càng trực tiếp diệt vong!

Dị thú màu bạc đáp xuống chủ điện, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rồng ngâm giống như thét dài, một đoàn vũ mây tụ đến nương theo đó ẩn ẩn tiếng sấm. Phần đông Linh Kiếm sư lần nữa kinh hãi lạnh mình: "Đây là loại yêu thú gì? Sao lại có thể hô phong hoán vũ?"

"Có người! Trên lưng có người!"

Mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy trên lưng Đại Hôi có thân ảnh đón gió đứng dậy, Sát Lục Kiếm Ý đáng sợ kia đúng là từ trên người hắn tán phát ra! Về mặt tinh thần mà nói quả thực như một luồng thiêu đốt máu huyết!