Một canh giờ sau, Âm Sơn lão tổ xuất hiện trên không trung đỉnh Ngưng Bích Nhai. Lão híp mắt nhìn thoáng qua phía dưới một chút, linh thức cảnh giới Kiêm Nguyên sơ kỳ đỉnh phong quét ngang một lượt. Rất nhanh, tình cảnh trong toàn bộ phương viên hai mươi dặm hiện ra rõ ràng trong tâm thần Âm Sơn lão tổ. Không phát hiện ra bất kì thứ gì khác thường, thậm chí còn có thể thây rõ con kiên bên cạnh một hổ nước nhỏ cách đó không xa, vài con Yêu thú cấp thấp đang uống nước bên hổ, tất cả đều rất yên bình, nhưng cái cảm giác nguy hiếm luôn quanh quẩn trong lòng lão không tan.
La Âm Sơn nhíu mày, cuối cùng hừ một tiếng tức giận, lão trực tiếp đáp xuống đỉnh núi bên dưới. Nghĩ đến Am Sơn lão tổ tung hoành khắp Tử Vân Tinh Các mấy trăm năm nay, có nguy cơ nào mà lão chưa từng gặp phải chứ? Chỉ là một tên tiểu bối vậy mà khiến lão phải liên tục đoán mò, nếu cứ thế rời đi thì tên tuổi cả đời Âm Sơn lão tổ anh hùng vứt đi đâu được đây?Tuy Mạc Thu co biêu hiện chói mát trên Tiêm Long Luận Kiêm Đại Hội, thậm chí hắn còn đánh bại Tử Ngọc danh tiếng cực thịnh, nhưng Kiếm Cương cùng Kiếm Nguyên căn bản vẫn là hai cáp độ khác nhau đấy. Ba gã Kiếm Cương hậu kỳ liên thủ với nhau có khả năng đánh bại được một gã Kiếm Cương Viên Mãn, nhưng ba kẻ Kiếm Cương Viên Mãn trong mắt cường giả Kiếm Nguyên cảnh thì cũng chỉ mạnh hơn con sâu cái kiến một chút mà thôi. Có lẽ cường giả đẳng cấp như Tử Ngọc cùng Mạc Thu liên thủ với nhau có thể đánh một trận với Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên sơ kỳ, nhưng cũng chỉ là giới hạn ở mức Linh Kiếm sư đó vừa bước vào cảnh giới Kiêm Nguyên không lâu vẫn chưa nắm giữ Kiếm Nguyên thuần thục. Còn đẳng cấp như La Am Sơn này thì một mình lão có thể so sánh với hai Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên sơ kỳ bình thường khác, bởi vậy lão cũng không để Mạc Thu trong mắt, thậm chí ngay ca lao to Thiên Trì Kiêm Tông Liêu Nguyên thì lão cũng không để trong lòng. La Âm Sơn không nghĩ rằng Mạc Thu có năng lực ám toán lão, đây là uy tín lâu năm về lực lượng bản thân cùng sự tự tin của lão tổ Kiếm Nguyên!
Lạch cạch. Rốt cục hai chân La Âm Sơn cũng đã hoàn toàn chạm xuống đỉnh Ngưng Bích Nhai, gió núi thổi nhẹ, không có bất kì biến động khác thường nào, cũng chẳng có bất kì nguy hiểm nào như tưởng tượng, xem ra bản thân mình đã quá lo lắng rồi. Tuy là như vậy, nhưng lão vẫn không dám buông lỏng tâm thần dù chỉ một khắc, linh thức vẫn luôn ở vào trạng thái phóng thích, giám sát chặt chẽ bất kỳ ngọn cỏ gió thổi bay nào trong phương viên hai mươi dặm. Tự tin không phải là tự đại, cường giả tiền bôi lật thuyền trong mương chỗ nào cũng có, La Âm Sơn lão cũng không muốn trờ thành một người trong số đó.Thời gian dần trôi, bôn phía vẫn không có bất kỳ dị thường nào, trong lòng La Am Sơn sinh ra một cảm giác kỳ lạ, dường như lão thây cảnh vật xung quanh thiếu thiếu cái gì đó, hoa cỏ, cây cối, núi đá, hổ nước, dòng suôi, Yêu thú,... Đúng! Chính là Yêu thú.La Âm Sơn chấn động, cuối cùng lão cũng phát hiện ra một vài điếm không đúng. Đó chính là Yêu thú ở đây! Dường như chúng đang cô" ý tránh xa phạm vi Ngưng Bích Nhai, hoạt động bên ngoài Ngưng Bích Nhai tầm mười dăm, chúng chẳng quan tâm đến một người sống sờ sờ như lão. Hơn nữa bầu trời trên cao cũng rất yên bình, lão nhớ lúc mới đến, trong những đám mây kia còn có vài con Yêu cầm hoạt động, nhưng bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu nữa.La Âm Sơn dứt khoát không vận dụng linh thức nữa, lão dùng thị lưc, nhìn lại cảnh cảnh vật xung quanh, núi kia, sông kia, Yêu thú kia vẫn như cũ nhưng quan trọng nhất chúng đều thiếu một điểm. Đó chính là sinh cơ! Dường như tất cả đều không có chút sinh cơ nào. Cảnh vật xung quanh lại càng giông với một bức tranh lập thể hơn!Ảo thuật!
La Âm Sơn cực kỳ kinh hãi, ảo cảnh có thể khiến cho một lão tổ Kiếm Nguyên như lão không thể phát giác ra, thì ít nhát đó cũng phải là câm trận Tam giai trở lên.Đáng chết! La Âm Sơn đột nhiên tỉnh ngộ, lần này lão đã quá tự đại rồi. Mạc Thu có thể một mình hẹn gặp lão thì sao có thể không có hậu thủ chứ? Nghĩ đến đó, ánh mắt La Âm Sơn lạnh lại, tùy cơ ứng biến, lo trước lo sau không phải là tác phong của một lão tô’ Kiếm Nguyên."Mạc Thu, bổn tọa biết ngươi đã tới, xuất hiện đi."La Âm Sơn trấn định lại, tuy rằng lão cùng Thiên Trì Kiếm Tông không hợp nhau nhưng chưa đến mức là kẻ thù sinh tử, Mạc Thu không có lý do gì mà mai phục giết lão. La Âm Sơn nghĩ ảo trận này hẳn là đối phương dùng để uy hiếp lão, tạo lớp bảo hộ an toàn cho cuộc giao dịch mà thôi, vì dù sao cướp người đoạt bảo nơi hoang vu cũng là chuyện rất bình thường.Trong hư không, một hổi gợn sóng nổi lên, Mạc Vân theo gợn sóng hiện ra, cách La Âm Sơn trăm trượng."Quả nhiên là ngươi, Mạc Thu!" La Âm Sơn nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn, tất cả uy áp Kiếm Nguyên sơ kỳ xông thẳng đến Mạc Vân.Mạc Vân không đổi sắc, thậm chí cả lông mày cũng không động chút nào, dường như áp lực đè xuống kia không phải là uy áp của Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên sơ kỳ mà chỉ là một làn gió núi.Con ngươi La Âm Sơn co rụt lại, uy áp Kiếm Nguyên cảnh của lão không có tác dụng với Mạc Vân! Điều này nằm ngoài dự liệu của lão, cho dù có là thực lực của Tử Ngọc trước khi tiến vào Ảo Cảnh thí luyện cũng không có khả năng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bời kiếm áp của lão, phải dùng Kiếm Ý kết hợp với tu vi mới đủ sức mà chống đỡ. Nhưng Mạc Thu lại khiến lão có cảm giác như một khôi đá cứng, kiếm áp của lão dường như không thế làm gì được hắn!"Mạc Thu, bổn tọa mặc kệ ngươi có bí mật gì, bổn tọa đã thực hiện lời hứa. Tủy não của Huyễn Tinh Loa Mầu đâu?"Mặc Vấn lạnh nhạt: "Ta sẽ không bán tủy não kết tinh cho ngươi."La Âm Sơn hơi giật mình, sau đó thần sắc lão có chút hung ác: "Ngươi không bán? Ngươi hẹn bổn tọa tới đây để vui đùa sao?""Không phải?" Mạc Vân thản nhiên trả lời."Vậy thì vì sao?" La Âm Sơn ngẩn người, thật sự lão có phần không hiểu ý định của đối phương.
Giêt ngươi. Hai chữ này được nói ra một cách nhẹ nháng, không có bát kỳ cảm xúc nào, dường như tường thuật lại một sự thật. La Âm Sơn như đang nằm mơ, sau đó lại thấy vớ vẩn, thái độ giống như đã nghe được một chuyện buồn cười nhâ"t trên đời, lão cười ha ha đến khi không ra hơi. "Ngươi... Ngươi muốn giết bổn tọa?"Mạc Vấn im lặng, nhìn thẳng vào đối phương."Chỉ bằng ngươi sao?" Trong mắt La Âm Sơn lộ ra vẻ suy nghĩ."Ta không thây có gì buồn cười cả."Mạc Vấn nghiêm túc nói, trong kiếm nang bên hông, một bộ Kiêm phù Diễn Thiên Thần Giám thuộc tính Thủy liên tiếp bay ra, tạo thành những vòng cung huyền ảo, tự động bay ra bốn phương tám hướng, kết hợp chặt chẽ với Tam Chuyển Thủy Vân kiếm trận. Mạc Vấn không có kiếm khí, không cách nào kết xuất linh ân điều khiển kiếm trận, hắn chỉ có thể dùng linh thức thông qua Diễn Thiên Thần Giám để thao túng kiếm trận. Tuy có phần phức tạp nhưng bù lại việc vận dụng kiếm trận sẽ tự nhiên hơn, uy năng của kiếm trận cũng có thể hoàn toàn phát huy, triệt tiêu hết kiếm khí có lợi do Linh Kiếm sư khác sử dụng."Cấm Trận sư?" Đổng tử La Âm Sơn co rụt lại. Cấm trận không thể suy đoán theo lẽ thường được. Một tòa kiêm trận nếu như thao túng tốt có thể chém giết Linh Kiếm sư cùng giai một cách dễ dàng, thậm chí giết người vượt cấp cũng không phải là không thể."Vì sao ngươi phải mai phục giết bổn tọa? Giữa chúng ta hình như không có thù hận quá lớn." Đây là điểm thắc mắc của La Âm Sơn, vì mai phục để giết một Linh Kiêm sư không phải là chuyện đơn giản. Mặc dù thành công cũng phải gánh hậu quả khôn lường, tuyệt đôi có thế gây lên một hổi phong bạo trong giới Linh Kiếm sư. Hơn nữa ở Linh Dục Kiếm Tông không chỉ có La Âm Sơn là lão tổ Kiếm Nguyên, trên hắn còn có một vị Thái Thượng Đại trưởng lão, dưới hắn còn có một vị Thái Thượng Tam trưởng lão nữa, một khi sự tình bại lộ, Thiên Trì Kiêm Tông diệt vong là điểu hiên nhiên. Mạc Thu hành động điên cuồng như thế này, La Âm Sơn không cho rằng đây chỉ là xúc động nhất thời. Nêu như là trước kia, thì hắn chằng đế ý đến, trực tiếp giết đi là được, nhưng bây giờ thấy Mạc Vấn là một cao thủ câm trận, hắn không thể không cân nhắc.Mạc Vấn bình tĩnh nhìn qua La Âm Sơn như nhìn một kẻ đã chết. Thật ra, khi La Âm Sơn tiến vào kiếm trận này, Mạc Vân đã coi hắn là người chết."Thù hận giữa chúng ta không thể hóa giải."Mạc Vân chậm rãi lột mặt lạ ra, sau lóp mặt lạ là gương mặt vôn có từ lâu.