Truyền Kiếm

Chương 282: Chương 278 : Đại Hôi phát uy





"Hỏa phù! Dùng Kiếm phù Hỏa thuộc tính để công kích!" Nam Cung Linh nói xong liền đánh ra một khỏa Kiếm phù Nhị giai Hỏa thuộc tính, hóa thành một mũi nhọn đỏ rực chói mắt đánh về phía đàn kiến Kim sắc. Một phiến đỏ sẫm tạc ra như một dòng nước siết, hơn mười con kiến Hoàng Kim trực tiếp bị đánh cho dập nát, hơn mười con khác bị cương hỏa cuốn vào trong, thiêu cháy xèo xèo.
"Quả nhiên là Phệ Kim Nghĩ (kiến ăn kim loại)!"
Những người khác cũng động dung, không chút chậm trễ, ném Kiếm phù hỏa hành trên người ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hành lang tràn ngập hơi nóng dữ dội, cương hỏa mãnh liệt hóa thành một mảnh biển lửa bao phủ toàn bộ trong vòng mấy trăm trượng hành lang phía trước. Không cần chiếu sáng cũng nhìn thấy rõ từng con Phệ Kim Nghĩ trong quang diễm màu đỏ rất nhanh tan rã, nhưng càng ngày càng nhiều kiến kim sắc cứ nối tiếp nhau nhảy vào bên trong biển lửa.
Phệ Kim Nghĩ là yêu trùng Nhất giai Siêu vị hàng thật giá thật, thân thể chúng cực kỳ cứng rắn, có thể so với Linh kiếm Nhất giai Siêu phẩm, Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh chỉ có thể dùng toàn lực mới trảm phá được bộ giáp cứng rắn kia. Nhược điểm duy nhất của chúng là sợ lửa, nhiệt độ cao có thể làm cho thân thể chúng trở nên yếu ớt, hơn nữa còn phá hư tổ chức thân thể của chúng.
"Ta không còn Kiếm phù hỏa thuộc tính!"
"Ta cũng dùng hết rồi!"
"Ta cũng không còn!"
Nay đã là thời kỳ cuối cùng của thí luyện Ảo Cảnh, số Kiếm phù mỗi người dự trữ còn lại cũng không nhiều lắm, trong khoảng thời gian ngắn đã tiêu hao hết không còn.
Hỏa hành Kiếm phù hình thành biển lửa rồi cũng rất nhanh rút xuống, những con Phệ Kim Nghĩ còn sót trong biển lửa đạp lên thi hài đồng loại mà vọt lên.

"Ta đến đây!" Yến Tiếu Dương cười khẽ một tiếng quát, xông về phía trước mấy bước. Linh kiếm màu đỏ trong tay phóng xuất ra hồng mang vô tận, trong hồng mang ẩn chứa nhiệt lực đáng sợ, ầm ầm hóa thành hỏa diễm chặn hành lang phía trước hơn mười trượng lại. Đoàn quang diễm này là hoàn toàn là do kiếm khí Kiếm Cương sơ kỳ cảnh giới Hỏa thuộc tính của hắn kích phát, ẩn chứa cương khí mong manh, sức nóng này đủ để hòa tan cả tinh thiết.
Triều trùng Phệ Kim Nghĩ lập tức bị ngăn lại, song chỉ mình bản thân Yến Tiếu Dương cấu thành phòng ngự nên quá mức đơn bạc, vài chục trượng biển lửa áp chế triều trùng được một lúc rồi rất nhanh co rút xuống còn trong vòng mười trượng.
"Ta tới hỗ trợ!"
Dịch Diễn cũng đi ra, một tấm Phá Cấm Phù Giám từ trong kiếm nang bắn ra, xẹt qua tạo thành từng đạo quỹ tích huyền ảo hình thành một tòa cấm trận gắn liền vào phía trên biển lửa, tạm thời ổn định phòng tuyến biển lửa lại.
Đang lúc mọi người vừa thở ra được một hơi thì hành lang phía sau cũng truyền đến một trận thanh âm sàn sạt.
"Cẩn thận phía sau!"
Hơn mười viên Quang Ảnh Thạch được ném vào sâu trong hành lang, chiếu sáng hơn trăm trượng. Rất nhanh có thể nhìn thấy một tầng sóng triều màu vàng đang lan tràn về nơi này.
"Chết tiệt! Chúng ta đã bị bao vây!"
Ma Phàm chửi thầm một tiếng, linh quang chợt lóe, Linh kiếm liền xuất hiện trong tay, trực tiếp nghênh đón trùng triều phía sau. Âu Dương Lâm cũng cầm kiếm đi sát theo sau, hai đạo kiếm quang hắc ám dường như đồng thời đánh ra đánh kim triều tan xương nát thịt, nhưng như tre già măng mọc càng nhiều đợt kim triều tràn tới.

Hiện tại trong mười người, tất cả nam giới đều đã ra tay, Mạc Vấn mặc dù trong lòng vẫn bình tĩnh, nhưng cũng hơi mất tự nhiên. Thiên Huyễn Kiếm Dực ở một bên hấp thụ linh khí dựng dưỡng cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, cân nhắc rồi hắn liền lấy ra tiểu kiếm màu xanh. Thế nhưng hắn chưa kịp động thủ thì trên mặt đột nhiên lộ ra một tia dị sắc.
Tay vung lên, một cái tiểu tháp ba tầng tinh xảo hiện lên trong tay, ý niệm Mạc Vấn vừa động, một đạo linh quang từ trên đỉnh tháp bắn vọt ra, trong linh quang một quả trứng kim loại trên đó được khắc bạch ngân lôi văn rất nhanh lớn lên, hóa thành một quả trứng bạch kim chu vi chừng hai trượng thật lớn.
Răng rắc!
Mặt ngoài vỏ trứng xuất hiện một cái khe hở, tiếp theo như cái đầu tiên, từng cái khe hở thoáng hiện, đồng thời một tia điện quang bạch ngân theo những khe hở đó thẩm thấu ra ngoài, cuối cùng cả quả trứng bị một tầng lôi quang dày đặc bao lấy.
Một tiếng thoát phá mãnh liệt làm toàn bộ vỏ trứng vỡ vụn, một đầu ngân sắc dị thú trong lôi quang chậm rãi đi ra thư giãn thân thể rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào!
Ngâm ――
Như tiếng rồng ngâm, tiếng huýt gió ẩn chứa một cỗ uy áp của yêu thú cấp cao, âm thanh khuếch tán khắp hành lang, mãnh liệt đánh sâu kiềm hãm trùng triều Phệ Kim Nghĩ làm cho chúng dường như có chút chần chừ.
"Đây là..." Đôi mắt đẹp đẽ của Nam Cung Linh tràn ngập sự khiếp sợ, nàng khiếp sợ nhìn dị thú cả người bao bọc bởi bạch sắc điện quang, nói năng có chút lộn xộn: "Đây là phản tổ! Đầu Lôi Dực Thôn Kim Thú này như thế nào lại phản tổ!"
*Phản tổ: quay trở về với tổ tiên

Ngay cả chính Mạc Vấn cũng có chút kinh dị bởi vì giờ phút này hình thái của Đại Hôi so với khi trước đã khác biệt rất lớn, không còn là mình sư tử như trước mà kéo dài thêm một nửa trở nên có chút thon dài, bộ lông cả người sớm biến mất thay vào đó là một tầng lân giáp màu bạc, duy chỉ có phần gáy vẫn còn sót lại một ít tóc mai thật dài, cái đuôi cũng biến thành giống với đuôi cái sấu, phía cuối đuôi còn có một chùm lông màu bạc, trông như một đoàn hỏa diễm màu bạc đang thiêu đốt. Điểm duy nhất không có biến hóa là trảo và đầu cùng loại với sư tử hổ báo.
Đại Hôi không để ý đến ánh mắt mọi người, sau khi xuất ra một tràng thanh minh nó liền ăn một cách dễ dàng những mảnh nhỏ của vỏ trứng vỡ, những mảnh này hoàn toàn là do kim tinh tinh khí cấu thành, độ cứng cỏi không kém bao nhiêu so với Linh kiếm Nhị giai Trung phẩm thuộc tính Kim, nhưng trong miệng nó, cũng không cứng hơn bao nhiêu so với chiếc bánh nướng. Kẽo kẹt kẽo kẹt hơn nữa còn cảm thấy nó ăn một cách rất ngon lành.
Sau khi ăn xong hết thảy đống vỏ trứng, Đại Hôi nhắm mắt lại, thần thái cảm giác thích thú. Chỉ cần dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ tăng trưởng như bay của thân thể nó, dài đến bốn trượng mới dừng, nếu không phải thân thể nó toàn bộ sinh trưởng theo chiều dài thì chỉ sở cái hành lang này cũng không chứa nổi nó.
Hoàn thành tăng trưởng xong, hơi thở của Đại Hôi cũng ổn định dần, nó đã chính thức trở thành yêu thú Nhị giai Trung vị! Thế nhưng khí tức bây giờ của nó so còn đáng sợ hơn nhiều so với yêu thú Nhị giai Trung vị. Bên trong ẩn chứa một loại uy áp của huyết mạch yêu thú cấp cao, mà phẩm chất này thậm chí còn tốt hơn so với Lôi Dực Thôn Kim Thú Nhị giai Siêu vị khác!
Đại Hôi mở to mắt, ngẩng đầu định quát to một tiếng, chuẩn bị biểu thị sự vui sướng khi vừa tấn giai nhưng vóc người nó rất cao nên vừa nhấc đầu lên đã đập vào vách đá trên đỉnh hành lang. Khối lượng lớn đá vụn vỡ ra rơi đập hết vào sau ót nó, tiếng hô kia liền nghẹn ở yết hầu không phát ra được. Đại Hôi giận tím mặt, cái này rõ ràng là không cấp cho nó mặt mũi, đang muốn phát tác thì đột nhiên nhìn lên phía trước bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng đang chằm chằm nhìn nó nhưng chính đôi mắt đó lại khắc sâu trong trí nhớ của nó, một cỗ khí lạnh dội trực tiếp từ mắt đên não nó, một ít ký ức lộn xộn bừng tỉnh.
Đại Hôi theo bản năng kẹp lấy cái đuôi, thần thái đầy ngạo nghễ trên mặt toàn bộ biến mắt không thấy, đổi thành vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng chủ nhân tốt, như con chó con tiến đến trước mặt Mạc Vấn, cái đầu thật lớn thân thiết cọ cọ vào người Mạc Vấn. Biến hóa nhanh như vậy làm cho mọi người ở đây muốn rớt cả tròng mắt.
Đôi mắt Nam Cung Linh lại phóng ra một tia sáng kỳ dị, đầu yêu thú này chỉ số thông minh còn cao hơn nhiều so với yêu thú Nhị giai thông thường! Đối với yêu thú mà nói, chỉ số thông minh đại biểu cho tiềm lực! Nếu không có gì khác ngoài ý muốn thì tương lai con Lôi Dực Thôn Kim Thú này khả năng sẽ lên đến Tam giai thậm chí tồn tại cao hơn!
Không cảm giác được chủ nhân tức giận, Đại Hôi mới thả lỏng xuống, nó bắt đầu nhìn đến hoàn cảnh xung quanh. Khi nó nhìn vào chỗ Phệ Kim Nghĩ trùng triều ở sâu trong hành lang hai mắt sáng lên, nước miếng chảy ra rào rào.
"Ngươi muốn ăn chúng?" Mạc Vấn nhận được tinh thần dao động của Đại Hôi có chút ngoài ý muốn, nhìn thấy Đại Hôi như gặp phải mỹ vị đến mức không dằn nổi cũng khiến cho hắn thả lỏng hơn nhiều. Hắn cũng muốn nhìn thấy Đại Hôi sau khi tiến giai có cái gì khác trước.
Được chủ nhân đồng ý, Đại Hôi hưng phấn liền lắc cái đuôi tráng kiện qua lại điên cuồng, đánh vụn vách đá hai bên vách động. Sau đó nó gầm nhẹ một tiếng rồi phóng về phía đàn Phệ Kim Nghĩ, dọc đường đám người Nam Cung Linh phải chật vật tránh né, đường đường ngay cả Thiên Hoàng Ảnh Hoàng cũng không thể không chui qua đám bụi giữa khe hở hai chân nó.

Ma Phàm và Âu Dương Lâm đang chống cự lại triều trùng Phệ Kim Nghĩ cũng sợ hãi kêu lên một tiếng rồi vội vàng tránh né. Đại Hôi cũng đã động thủ, độc giác trên trán phóng xuất ra bạch ngân điện quang, hình thành một cái điện võng trùm tới phía trước.
Kim sắc thủy triều mãnh liệt bị bạch ngân điện quang lướt qua lập tức bị đình trệ, một đạo lướt qua là Phệ Kim Nghĩ té thẳng tắp trên mặt đất như những con bài domino, trùng triều ngày càng nhỏ lại co rút lại. Phệ Kim Nghĩ nếu không phải trực tiếp bị điện đánh chết thì cũng bị điện giật làm thành một cơn sốc.
Tiếp theo Đại Hôi mở rộng miệng, một cỗ Canh Kim cương phong cuồn cuộn nổi lên, Phệ Kim Nghĩ nằm rạp phía trước bị cuốn vào bên trong cái miệng rộng của Đại Hôi.
"Như vậy cũng được sao?"
Đám người Ma Phàm đứng xem trợn mắt há mồm, đúng là tục ngữ có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bọn họ vạn phần đau đầu vì trùng triều Phệ Kim Nghĩ phía trước thế mà Đại Hôi lại hoàn toàn coi chúng là đồ ăn!
Một đạo thiểm điện hóa thành điện võng của Đại Hôi kia có phạm vi rất lớn, nếu đặt ở địa phương trống trải có thể bao trùm phương viên trăm trượng, nhưng thu nhỏ lại trong hành lang cũng đủ để kéo dài mấy trăm trượng. Bởi vậy trùng triều Phệ Kim Nghĩ không cần nói cũng trở thành hư không, nên lập tức đã nhìn thấy kết thúc, Phệ Kim Nghĩ rơi rụng phía sau cũng không thể hình thành trùng triều, hơn nữa bị Đại Hôi uy hiếp cũng bắt đầu xuất hiện sự nao núng.
Nuốt hơn một ngàn con Phệ Kim Nghĩ, Đại Hôi vẫn cảm thấy dường như chưa đủ, liếm liếm môi, thế là nó quay đầu cũng muốn cắn nuốt nốt đống Phệ Kim Nghĩ bên kia. Kết quả do thân thể nó quá mức khổng lồ, hành lang lại nhỏ hẹp nên xoay người quá mức gian nan, va chạm phải hai bên vách động làm cho nham thạch trên vách không ngừng rơi ra. Nhưng yêu thú Nhị giai Trung vị cũng là yêu thú Nhị giai Trung vị, mặc dù hành lang do huyền thiết tạo thành cũng không chịu được nó cậy mạnh giày vò, cuối cùng nó cũng xoay người qua được.
Sau đó Đại Hôi hưng phấn phóng về phía đàn Phệ Kim Nghĩ bên kia, lại một đạo kim lôi sát điện võng, tiếp theo nó lại mở rộng cái bụng ăn ngày càng nhiều, hơn một ngàn Phệ Kim Nghĩ nữa lại rơi vào trong bụng. Lúc này Đại Hôi mới cảm thấy hơi no, nó ợ một tiếng rồi rung đùi đắc ý nằm lên trên mặt đất, một tầng kim tinh tinh khí cấu thành linh vụ bao phủ nó vào trong. Người ngoài còn có thể cảm ứng được, khí tức của nó đang từ từ tăng trưởng, lấy một loại tốc độ cao nhất rảo bước tiến lên từ Nhị giai Trung vị!
"Phệ Kim Nghĩ thôn phệ linh kim quáng tàng, ẩn chứa kim linh tinh khí dày đặc, đối với Lôi Dực Thôn Kim Thú mà nói là vật đại bổ." Nam Cung Linh hít sâu một hơi trong ánh mắt không che giấu vẻ hâm mộ. Lôi Dực Thôn Kim Thú phản tổ giá trị thậm chí còn cao hơn nhiều so với Kim Sí Bá Vương Điêu Siêu vị, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước. Nàng hiện tại bắt đầu hoài nghi liệu Mạc Thu rốt cuộc có phải Ngự Thú Sư hay không?