Truyền Kiếm

Chương 273: Chương 269 : Chịu thua





Cuối cùng đa số thí luyện giả cũng không hiểu yêu mãng chết như thế nào, đương nhiên ở đây chỉ có Mạc Vấn là biết rõ. Một đạo kiếm khí Canh Tân Hỗn Kim kia được hắn cho thêm vào đại bộ phận Lôi lực không thể tiêu hóa của Quý Thủy Kiếp Lôi rồi đưa thẳng vào nơi yếu nhất của yêu mãng là miệng. Có kiếm khí Canh Tân Hỗn Kim mở đường, Lôi Lực xuyên thẳng vào não, đầu yêu mãng biến thành than đen. Nếu nó vẫn còn mệnh thì không phải là yêu thú Tam giai mà là Yêu Vương Tứ giai!
Thi thể yêu mãng cực lớn đương nhiên trở thành chiến lợi phẩm của Thiên Trì Kiếm Tông, chưa cần nói tới Yêu đan Tam giai, chỉ tính tới phần da, xương, máu thịt cũng đã là tài liệu luyện khí rất tốt rồi.
"Mạc huynh, lần này Hư Không Kiếm Tông ta tổng cộng hái được hai nghìn trái Huyết Nguyên Quả, đây là một ngàn trái của quý Tông, xin hãy nhận lấy."
Bạch Vô Ngân thành khẩn đưa năm cái kiếm nang Nhất giai tới trước mặt Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhìn hắn một cái rồi gật đầu với Mộ Dung Hinh bên cạnh, Mộ Dung Hinh thò tay ra nhận lấy năm cái kiếm nang.
Bạch Vô Ngân thở phào một hơi, hắn sợ nhất là Mạc Vấn mượn chuyện để yêu cầu lấy hết Huyết Nguyên quả. Dù một ngàn trái Huyết Nguyên quả làm cho hắn đau lòng, nhưng không thể không trả giá, coi như giảm thiểu rủi ro.
"Mạc huynh, nếu như không còn có chuyện gì khác nữa, chúng ta cáo từ thôi." Bạch Vô Ngân tiếp tục nói.
Thấy Mạc Vấn ngầm đồng ý, lập tức Hư Không Kiếm Tông rời khỏi mảnh đất thị phi này, dường như sợ chậm một bước Mạc Vấn sẽ thay đổi chủ ý vậy.
Cuối cùng chỉ còn lại có Diệu Dương Kiếm Tông Triệu Vô Cực, nhưng Triệu Vô Cực là người cao ngạo, hiển nhiên không muốn hạ mình như vậy làm cho cục diện trở nên lạnh lẽo.

Mạc Vấn không để ý đến bọn người Triệu Vô Cực, mà đi đến trước mặt tọa kỵ Kim Sí Bá Vương Điêu mới thu phục không lâu, hắn lấy ra một lọ đan dược chữa thương Nhị giai, đổ hết vào trong miệng của nó.
Trong mắt Bá Vương Điêu hiện lên một tia bướng bỉnh, nhưng vẫn nuốt đan dược Mạc Vấn cho xuống. Có dược lực Linh Đan phụ trợ, tốc độ khôi phục vết thương bên cánh trái khi bị yêu mãng kích thương càng nhanh hơn. Sau một lát những cái vẩy tróc ra, kim linh lại mọc dài ra trở lại.
Vỗ cánh, Bá Vương Điêu phát ra một tiếng kêu to vui sướng, sau đó dụng lực vỗ một cái, thân thể cao lớn liền phi lên, như một mũi tên nhọn bắn vào hư không. Ưng là sinh linh thuộc về bầu trời, trên mặt đất đương nhiên chúng không có cảm giác an toàn, mặc dù Mạc Vấn không có mệnh lệnh, nó cũng không muốn cứ đứng trên mặt đất.
Bá Vương Điêu cất cánh tự nhiên tạo ra một hồi cuồng phong, uy thế đáng sợ kia làm cho sắc mặt cả đám thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông trắng bệch. Bọn hắn đột nhiên tỉnh ngộ, vị trước mắt này còn hung mãnh đáng sợ hơn cả con yêu mãng kia!
Sắc mặt Triệu Vô Cực biến đổi, hắn không biết Mạc Vấn cố ý uy hiếp hay là vô tình, nhìn thấy những hành động đó trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, tự nhiên khẽ thở dài một tiếng. Hắn thật sự chưa có tư cách khiêu chiến đệ nhất Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội.
Năm cái kiếm nang được một tên thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông đưa đến trước mặt Mộ Dung Hinh, Mộ Dung Hinh không khách khí thu lấy.
Sau đó Triệu Vô Cực không nói một lời suất lĩnh thí luyện giả dưới trướng rời đi, Mạc Vấn cũng không lên tiếng ngăn cản.
"Cứ thả bọn chúng như vậy sao? Cũng quá tiện nghi bọn chúng rồi!" Tô Yến bất mãn trừng mắt liếc nhìn bóng lưng thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông.

"Được rồi, lần này tất cả mọi người đều có tổn thất, tổn thất của bọn chúng còn lớn hơn." Túc Bích đáp.
Vừa chạm đến tổn thất, thần sắc đám người Thiên Trì Kiếm Tông đều tối sầm lại, trước đó bọn họ có hơn hai trăm người, hiện tại còn lại hơn chín mươi người, hao tổn mất sáu thành, thậm chí có mấy thế lực tiểu Kiếm môn cả đoàn bị diệt! Có mấy thế lực chỉ còn lại có rải rác mấy đệ tử còn sống, có thế lực chỉ còn một hai vị. Bởi vì đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông khi xông vào nơi nguy hiểm phối hợp ăn ý, tổn thất ít nhất, chỉ chết năm người, mấy vị đệ tử hạch tâm không chết một ai.
Mọi người cũng hiểu, Túc Bích giải thích vậy là tìm một cái cớ dàn xếp cho ổn thỏa mà thôi, Diệu Dương Kiếm Tông và Hư Không Kiếm Tông tổn thất còn thảm trọng hơn Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ rất nhiều, đối phương đã chịu thua nên cũng không cần phải giữ chặt không buông, đến lúc đó hai bên cương với nhau thì đối với Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ không có bất kỳ chỗ nào tốt.
"Hai nghìn trái Huyết Nguyên quả, nếu sưu tập đủ tài liệu, luyện chế cẩn thận thì có thể cho ra hai trăm viên Nhân Nguyên Đan rồi. Bấy giờ cũng có thể nói không uổng phí công sức."
"Nhưng mười trái Nhân Nguyên quả kia thật đáng tiếc, bị yêu thú không biết tên nuốt trọn."
Ngao ――
Một tiếng kêu trầm thấp đột nhiên truyền đến từ sâu trong lòng đất dưới chân, tất cả mọi người đều cảm thấy ngọn núi đang khẽ chấn động.
Phần đông thí luyện giả hoảng sợ, còn tưởng rằng yêu mãng hoàn hồn từ Địa Ngục chui lên đến lấy mạng.

"Chuyện gì vậy?"
"Dưới mặt đất có cái gì đó!"
"Ah! Nó đi ra rồi!"
Một gã thí luyện giả đột nhiên kêu thảm thiết thê lương, bởi vì cách gã không xa đột nhiên trồi lên một khối, một con yêu vật khổng lồ từ dưới đất chui ra.
"Trời ạ! Đây là con quái vật gì? Chạy mau!"
Những thí luyện giả của tiểu Kiếm môn tổn thất thảm trọng bị hù cho hốt hoảng, bỏ chạy toán loạn. Chỉ có các đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông trấn định hơn chút, nhưng cũng cảm giác da đầu run lên.
Nhưng một màn kế tiếp lại làm cho tất cả mọi người trợn tròn con mắt, bởi vì có một thân ảnh đang đi tới gần con yêu thú cổ quái này. Hắn duỗi một tay vỗ vỗ lên thân thể bóng loáng toàn thịt, mà con yêu thú giống con giun khổng lồ này lại híp mắt hưởng thụ. Thân ảnh kia đúng là Mạc Thu!
Mạc Thu vỗ vỗ đầu Địa Long Thú, nó khẽ rên lên, mở cái miệng như hoa cúc ra, mười quả trái cây huyết sắc rơi xuống mặt đất...
"Mạc sư thúc, tiếp theo chúng ta đi như thế nào?"
Sau khi phân phối ổn thỏa chiến lợi phẩm cho những thế lực phụ thuộc, Mộ Dung Hinh quay sang Mạc Vấn xin chỉ thị.

Mạc Vấn ném cho nàng một cái ngọc giản: "Đây là ghi chép tin tức địa vực trên đường ta đi, hiện tại cho ngươi."
Mộ Dung Hinh tiếp nhận ngọc giản, thản nhiên dùng linh thức nhìn lướt qua thì giật nảy mình, sau đó nàng hít một hơi khí lạnh nhìn về phía Mạc Vấn, ánh mắt lộ ra một tia kính sợ.
Bởi vì địa đồ Mạc Vấn cho nàng là con đường từ cực tây Ảo Cảnh từ Thương Lang Nguyên mãi cho đến Thiên Ma Sơn Mạch, hành trình vượt qua một vạn năm nghìn dặm, bao gồm ba khu địa vực "nguy hiểm cực độ" cùng năm khu vực "nguy hiểm", còn có bốn khu vực " nguy hiểm bình thường"! Đây không phải là những địa đồ chỉ có địa danh đại chúng đưa ra thành thị bán, bên trong ghi lại những tình huống khu vực khá kỹ càng, ví dụ như phân bố các loại yêu bầy Thú Tộc, phân bố nguồn nước, còn có địa hình được mô tả kỹ càng. Cái này chắc chắn có thể xếp vào tài nguyên truyền thừa trọng yếu của Kiếm Tông, bởi vì nếu người bình thường muốn xác minh những tài nguyên này không biết cần hao phí bao nhiêu thời gian bao nhiêu nhân lực. Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ thuộc về Kiếm Tông mới tiến giai, tin tức tài nguyên phân bố bên trong Ảo Cảnh đúng là thứ bọn họ cần nhất, đây là vì sự phát triển của hậu bối mà giành lấy tài nguyên ah!
" Nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi không phải là làm hết khả năng thăm dò kỹ càng địa đồ ấy ư, vậy thì từ nơi này bắt đầu tiếp tục thăm dò a." Mạc Vấn nói.
"Vâng, sư thúc." Trong giọng nói của Mộ Dung Hinh có thêm một tia kính cẩn.
Đột nhiên Mạc Vấn nhìn thấy Hỏa Diễm thụ: "Đúng rồi, loại cây này không có khả năng di dời phải không?"
Mộ Dung Hinh sững sờ, đáp: "Hỏa Diễm thụ chính là thiên địa linh căn, địa phương nó sinh trưởng tất nhiên có tồn tại địa mạch, di dời nó thì không có khả năng sống."
Mạc Vấn suy tư thoáng một lát: "Để ở đây thật đáng tiếc, ta sẽ bố trí một tòa cấm chế cỡ lớn, về sau Kiếm Tông khác muốn tới đây thu thập Huyết Nguyên quả thì phải xem sắc mặt của các ngươi."