Truyền Kiếm

Chương 263: Chương 259: Tử Linh hiện thân





Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn con thú khổng lồ này, nó như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, trong lòng Mạc Vấn dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Hắn vuốt ve thân thể mập ú của con Địa Long Thú, nhẹ nhàng nói: "Chủ nhân của ngươi bỏ ngươi rồi, hay là từ nay đi theo ta được không nào?"

Địa Long Thú quay đầu lại, hai con mắt nhỏ đen nhánh nhìn thoáng qua Mạc Vấn rồi kêu kên hai tiếng, không biết là trả lời Mạc Vấn hay là vô ý kêu to. Sau đó uốn éo thân thể rồi lại nằm trên bệ đá mà ngửi lung tung.

"Tịch Vân, tại sao ngươi phải làm như vậy chứ?"

Mạc Vấn xoa nhẹ thi thể nát bấy trên mặt đất lẩm bẩm nói, hắn không biết vì sao Tịch Vân lại thay hắn ngăn sự phản công của tên thiếu niên tóc đỏ. Đây là một điều bí ẩn mà hắn vĩnh viễn không bao giờ biết được câu trả lời.

Mạc Vấn thở dài một hơi rồi gom tro cốt của Tịch Vân lại một chỗ, để vào trong hộp ngọc. Nhưng hài cốt của thiếu niên tóc đỏ cùng Tịch Vân ở cùng một chỗ nên tro cốt của hai người không thể nào tách ra được, chỉ có thể để chung một chỗ.

Ngang! Ngang!

Con Địa Long Thú tội nghiệp nhìn hộp ngọc trong tay Mạc Vấn, nó ngửi được khí tức của chủ nhân ở trong đó.

Mạc Vấn liếc nhìn nó rồi hắn liền thu hộp ngọc vào trong kiếm nang. Địa Long Thú kêu lên một tiếng hoảng sợ, sau đó vội vã ngửi Mạc Vấn nhưng không ngửi được.


Địa Long Thú kêu hai tiếng xót xa rồi thân thể của nó hướng xuống lòng dất, rất nhanh biến mất.

Mạc Vấn nhìn Địa Long Thú biến mất, không có ngăn cản, con yêu thú này có thân thể cực lớn, cấp bậc không thể cảm ứng được nhưng rõ ràng không phải thuộc loại chiến đấu. Hơn nữa nó còn cực kì ngu dốt, đối với kẻ thù của chủ nhân mình mà không có địch ý chút nào, thậm chí còn không biết địch ý là thế nào nữa! Lần đầu tiên hắn thấy con yêu thú thật thà chất phác như vậy, không giống như giới trẻ ở thế tục liều mạng một cách đần độn, bởi vậy cũng mất đi hứng thú thu phục.

Sửa sang lại tâm trạng, Mặc Vấn bắt đầu thu dọn chiến trường. Nguyên Không Phá Hư Kiếm Đồ sắp đánh rơi được nhặt trở lại, còn có cánh tay Khôi Lỗi bị chém đứt cũng được gắn trở lại. Cuối cùng ở trong đám tro tàn hắn cũng tìm được một cái kiếm nang, phẩm chất so ra còn cao hơn kiếm nang của Mạc Vấn. Đó là kiếm nang của thiếu niên tóc đỏ, đáng tiếc là chuôi Huyết Linh kiếm cũng biến thành tro tàn củng với Tịch Vân và thiếu niên tóc đỏ. Hiện tại Mạc Vấn không thể nào tế luyện được kiếm nang bời do Mệnh Nguyện của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, Mệnh Nguyên trong cơ thể chỉ còn lại vài năm nên không thể chịu thêm hao mòn nữa. Bởi vậy Mạc Vấn lấy kiếm nang của thiếu niên tóc đỏ bỏ vào bên trong kiếm nang của mình.

Ngoài bao nhiêu đó ra thì trên bệ đá không còn vật gì khác. Sau đó Mạc Vấn nhảy xuống vực sâu ở dưới bệ đá kiểm tra một tý, không ngờ lại thu hoạch ngoài ý muốn, ở dưới này có vô số Linh kiếm cùng với kiếm nang, chỉ là đa số bị hủy hoại kinh khủng, hơn nữa không biết có phải do ngâm ở hồ máu lâu quá hay sao mà Linh kiếm cùng kiếm nang ở bên trên đều nhuộm lên một màu máu, tà khí dày đặc.

Có thể nhận thấy những vật này đều là di vật của những thí luyện giả bị thiếu niên tóc đỏ hại chết. Dựa vào lời nói của thiếu niên tóc đỏ thì hắn ở chỗ này đã ngàn năm, nó cách khác thì ít nhất cũng trải qua hơn ba mươi lần thí luyện, cho dù mỗi một lần hắn lừa gạt hơn mấy trăm người thì một ngàn năm có ít nhất hai ba vạn thí luyện giả gặp nạn! Đây thật sự là con số khủng bố.

Linh kiếm cùng kiếm nang ở đây cơ bản đều bị huyết sát làm ô nhiễm, linh tính của Linh kiếm đều bị tiêu diệt, Linh cấm trên kiếm nang cũng bị tổn hại lớn, căn bản không cách nào mở ra được, bởi vậy Mạc Vấn cũng chẳng muốn đi tìm làm gì. Hắn đi lên Kiếm đài.

"Mạc huynh, lần này may mắn mà có ngươi nên chúng ta mới may mắn thoát khỏi khó khăn"

Ở bên trong một khe núi, Mộc Thanh Sơn chờ ở đây may mắn tránh khỏi một kiếp này, mặt mũi tràn đầy cảm kích cảm ơn Mạc Vấn.


Lần này thám hiểm có thể nói bọn hắn tổn thất rất nhiều, hơn một ngàn bốn trăm người tiến vào mà chỉ còn có hơn năm trăm người đi ra, gần một ngàn tên đều chết bị chết ở bên trong. Mà chín tên Kiếm Cương cũng đã chết hết bốn người, hài cốt cũng không còn, chỉ thu được duy nhất một ít trứng của nhện yêu.

"Ta nợ ngươi một cái mạng." Thân Đồ Báo nhìn về phía Mạc Vấn nói một câu với âm thanh buồn bực, hắn chắp tay mang theo đệ tử Linh Dục Kiếm Tông Linh may mắn còn sống rời đi.

Mộc Thanh Sơn, Thạch Mạnh cùng Trần Đồng cũng cảm ơn Mạc Vấn, năm trăm người rời đi. Trong năm người chỉ có Chu Khánh Thư là người không từ giã, song Mạc Vấn cũng chẳng để ý tới hắn. Mạc Vấn không có bất cứ thiện cảm gì với Chu Khánh Thư, Tịch Vân bị chết làm cho tâm tình của hắn tệ vô cùng, đối với Chu Khánh Thư cứ nhắm mắt làm ngơ.

Sau khi toàn bộ năm trăm người rời đi, Mạc Vấn đứng ở bên cửa động thật lâu.

"Bọn họ không có gì liên quan với ngươi? Vì sao ngươi lại cứu bọn họ?"

Bỗng nhiên một âm thanh trong trẻo từ phía xa truyền đến.

Mạc Vấn nhướng mày, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đột ngột xuất hiện đang ngồi trên một tảng đá.


Vân Linh Nhi hai tay ôm ngực ra vẻ hoảng sợ: "Ngươi nhìn ta với ánh mắt hung ác như vậy làm gì? Muốn ăn thịt người à?"

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Âm thanh của Mạc Vấn lạnh như đao, không có một tý tình cảm nào.

Vân Linh Nhi lại không hề có cảm giác gì với Mạc Vấn, mắt trắng không còn một chút máu: "Ngươi thật là quá mất mặt đấy, tại sao lúc nào cũng là vấn đề này?"

"Ngươi không phải là thí luyện giả của Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội!"

Mạc Vấn bước về phía Vân Linh Nhi, ra vẻ uy hiếp rõ ràng.

Vân Linh Nhi cũng không giải thích gì cả, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm vào tóc của Mạc Vấn: "Tóc của ngươi biến thành màu trắng thật tốt, so với màu đen thì tốt hơn nhiều, ta thấy về sau ngươi có thể làm ngàn vạn thiếu nữ mê mệt."

Ông ——

Một thanh trường kiếm chỉ vào yết hầu của Vân Linh Nhi, Mạc Vấn lạnh lùng nói: "Ta không có tâm trạng vui đùa, nói cho ta biết thân phận của ngươi!"

Vân Linh Nhi trợn mắt gắt lên: "Ngươi hung lên làm cái gì? Người ta đâu phải yêu thú, ta cũng không có hại ngươi, vậy mà còn chỉ kiếm vào người ta!."

"Ta nói lại một lần nữa! Ta không có giỡn!" Mạc Vấn gầm nhẹ, mũi kiếm tiến về phía trước gần như chạm vào da thịt trên yết hầu của Vân Linh Nhi.


"Được rồi, được rồi, ngươi thật là, thật sự không có biện pháp làm khó ngươi." Vân Linh Nhi đẩy tay một cái, mũi kiếm của Mạc Vấn liền bị lệch sang một bên.

Con mắt của Mạc Vấn co lại, hắn như vậy mả không thể nhỉn thấy quỹ tích của Vân Linh Nhi, kiếm của mình dường như tự động lệch snag một bên.

"Vốn còn muốn chơi với ngươi nhưng xem ra không được rồi." Vân Linh Nhi từ trên tảng đá nhảy xuống, phủi đi tro bụi trên cái mông nhỏ, híp mắt nhìn Mạc Vấn: "Cho ngươi cơ hội đoán một lần, có thưởng nha."

Mạc Vấn hừ lạnh: "Ta không có hứng thú chơi trò đoán chữ với ngươi."

"Ngươi cứ làm mất mặt là sao, đoán một lần cũng không chịu, được rồi, bổn cô nương tâm tình đang tốt liền nói cho ngươi biết." Vân Linh Nhi sửa soạn lại quần áo một chút, ngiêm túc hắng giọng một cái rồi mở miệng nói: "Nghe cho kỹ, bổn cô nương chính là chủ nhân của Ảo Cảnh này, Kiếm Linh của Linh kiếm mà Tử Vân Tinh Các cung phụng, Tử Vân Linh Chủ!"

Bá!

Một bóng kiếm hướng lên cổ Vân Linh Nhi.

Vân Linh Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, Lam Tinh kiếm không một trở ngại nào chém qua cái cổ trắng ngần của nàng nhưng không có máu tươi chảy ra bởi vì ở chỗ này chỉ là đầu của một tàn ảnh, bản thể của Vân Linh Nhi đã ở bên ngoài mấy trượng rồi, hai tay chống nạnh, lông mày dựng đứng lên: "Ta là Tử Vân Linh Chủ! Ngươi dám cầm kiếm chém ta?"