Truyền Kiếm

Chương 256: Chương 252: Thiếu niên





Trong lòng Mạc Vấn kinh hãi không hiểu, trong Ảo Cảnh làm sao có thể sinh ra cảnh giới Kiếm Thai được? Ảo Cảnh Tinh Các căn bản là không cho phép loại người cấp độ này dừng chân đóng trú. Điều này thật sự là không hợp lẽ thường.

Tử Khí? Linh thức dao động? Đây rốt cuộc là tình huống gì? Với Tử Khí nồng đậm như thế này chỉ có thể là một xác chết thôi chứ? Nhưng vừa mới rồi tại sao hắn lại cảm ứng được ở bên trong Tử Khí có một tia sinh cơ không rõ ràng?

Có lẽ không phát hiện ra điều gì khác thường, cỗ linh thức cường đại kia quét qua thân thể Mạc Vấn một chút sau đó liền biến mất.

Nhưng sau đó Mạc Vấn có cảm giác toàn thân bị xiết chặt, bị một cỗ lực lượng vô hình nhấc bổng lên không trung, lơ lửng trước người thi thể thần bí như có như không kia.

Mặc dù Mạc Vấn có thể nhìn rõ thông qua hai cái lỗ nhỏ trên cái kén, nhưng hắn không dám hành động bất cẩn. Ánh mắt cùng kiếm thức dao động điều có thể khiến cỗ thi thể này cảm ứng được, hắn chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, hơn nữa cũng vứt bỏ việc cảm nhận thế giới bên ngoài. Linh thức dao động này quá cường đại, quét qua thân thể khiến cho hắn có cảm giác toàn thân bị lột trần hoàn toàn.

Mặc dù không mở mắt, nhưng Mạc Vấn cũng cảm nhận được rõ ràng, từ trên "thi thể" truyền ra một ý niệm đầy tham lam, giống như là bị bỏ đói ba ngày đột nhiên xuất hiện một bàn đầy thức ăn dùng cho bữa tối.

Mạc Vấn trong nội tâm sợ hãi, "thi thể" này đến cùng là vật gì? Tại sao lại muốn kiếm đồ ăn? Chẳng lẽ muốn ăn tươi nuốt sống mình sao? Đùa sao, cỗ “thi thể” này không nhúc nhích, nhưng linh thức dao động lại là hàng thật giá thật, là linh thức của Linh Kiếm sư, giống một người sống. Nhưng nếu là con người làm sao lại toát ra ý muốn “ăn” thịt đồng loại?

Ngay lúc Mạc Vấn đang nghĩ ngợi lung tung, thân thể lần nữa bị chấn động, một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, sau đó thân thể hắn trầm xuống, bị treo trên một vật gì đó. Nhưng Mạc Vấn không buông lỏng chút nào, vì ý niệm tham lam của vị tồn tại thần bí kia vẫn còn đây không suy giảm chút nào. Giống như là gặp được một món trân phẩm để dành lại ăn sau cùng.

Cảm giác được sự chú ý của “thi thể” đối với mình đã giảm bớt, Mạc Vấn chậm rãi mở hai mắt ra, thông qua hai cái lỗ nhỏ trên cái kén, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng tình hình thực tế.

Hắn bị một sợi tơ nhện treo ngược ở trên mái vòm huyệt động, cách mặt đất khoảng bốn năm trượng, ở trước mặt hắn còn có hơn mười cái kén tương tự như của hắn treo ngược trong không trung, tạo thành một vòng tròn. Vách tường bên trong huyệt động được khảm vô số đá quý sáng lấp lánh, làm cho cảnh tượng ở trong huyệt động hiện lên rõ ràng.


Bên dưới cái kén là một trụ hình tròn có đường kính hàng trăm mét dựng thẳng đứng trong huyệt động, ở giữa là một cái hồ lớn rất sâu nhìn không thấy đáy, có thể là cách đỉnh đài cao đến trăm mét cũng nên. Ở chỗ sâu nhất ánh sáng không thể chiếu tới là một vùng tối đen, nhìn không rõ bên trong có đồ vật gì, nhưng từ bên trong nghe được tiếng ma sát di chuyển của một loại động vật thân mềm nào đó va chạm vào mặt đất một cách rõ ràng.

Trên đài cao có một bóng người đang ngồi xếp bằng, hình dáng khô héo, giống như một bộ xương khô. Chính xác như thế nào thì không nhìn rõ, nhưng trên người thì có Tử Khí nồng đậm bao quanh, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ đó là một cái xác khô.

Phía trước có hơn mười nhân ảnh đang nhìn về phía xác khô đầy khiếp sợ, bọn họ đang quỳ rạp sát đất, không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Cầm đầu đúng là hai người đã từng ám toán đoàn người Mạc Vấn, Ly Bạc Nhai và Viên Kim!

“Các ngươi làm cho bản tôn cực kỳ thất vọng.” Đột nhiên trên xác khô truyền ra một thanh âm giận giữ, giống như là được phát ra từ bụng chứ không phải từ cổ họng.

Thân thể hai gã Linh Kiếm sư thiên tài thế hệ trẻ càng cúi thấp hơn, hơn nữa hơi thở bắt đầu có chút run rẩy, dưới chân là một vũng nước, hiển nhiên là do mồ hôi tụ lại.

“Thật đáng tiếc cho một Huyết Nguyên thượng đẳng, tại sao ngươi lại giết hắn?” Một âm thanh thâm trầm đầy thần bí trên xác khô hỏi.

“Chủ nhân, tiểu nhân, tiểu nhân thật đáng chết! Xin chủ nhân tha tội, lần sau, lần sau tuyệt đối sẽ không dám nữa!" Toàn thân Viên Kim run rẩy, hắn nói bằng giọng điệu buồn bã, đầu vẫn cúi sát đất không dám ngẩng lên.

“Không có lần sau nữa, bây giờ ngươi trả lại cho ta một mạng.”

Một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ trong xác khô truyền ra, hút lấy Viên Kim không hề có ý chống cự, kéo hắn đến gần, nhẹ nhàng trôi nổi ở trên không.


“Chủ nhân tha mạng! Tiểu nhân biết sai rồi!”

Viên Kim hoảng sợ khóc thét lên, nhưng xác khô không hề có ý thương hại, một cỗ hấp lực đáng sợ đè mạnh lên ngực Viên Kim. Sắc mặt Viên Kim lập tức đỏ bừng lên, hắn phát ra tiếng kêu nghèn nghẹt giống như có vật gì mắc ở cổ, sau cùng thì im bặt.

Khuôn mặt của hắn trở nên méo mó biến dạng vì quá đau đớn, da thịt bắt đầu co rút biến dạng, như có một bàn tay vô hình to lớn đang vuốt ve trước mặt hắn, làm cho cả người hắn bị thổi phồng lên giống như chiên lạp xưởng. Sau đó đánh ầm một phát, lỗ chân lông cả người Viên Kim phun ra đừng tia máu huyết, rồi tụ lại thành các tia máu quây xung quanh xác khô. Chúng bị xác khô hấp thu sạch sẽ, không chút lưu tình. Sau mấy lần hô hấp, thi thể của Viên Kim từ từ rút nhỏ lại, lông tóc hoàn toàn bị tróc ra, biến thành một xác chết thực sự.

Bàn tay xác khô thả lỏng, thân thể Viên Kim rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng nhỏ — bịch. Giống như thân gỗ mục ngàn năm, bỗng chốc thân thể Viên Kim biến thành bột mịn rồi biến mất, chỉ lưu lại bộ quần áo hoàn hảo không có hư hao gì.

“Tuyệt, mùi vị rất tuyệt…tốt lắm...tốt lắm…” Xác khô phát ra một tràng sảng khoái, giống như mới vừa trở về sau bữa tiệc buổi tối.

“Chỉ là...vẫn chưa đủ ah.”

Xác khô thở dài một hơi ra vẻ chưa thật sự thỏa mãn, thân thể Ly Bạc Nhai đột nhiên bị một cỗ lực lượng lớn chụp lấy bay tới trước người xác khô.

“Không!”

Ly Bạc Nhai chỉ kịp thét lên một tiếng đầy thê lương: “Ngươi đã nói! Ngươi sẽ không giết chúng ta! Ngươi không giữ lời!”


“Không, không, không, bản tôn rất giữ lời hứa, cho tới bây giờ vẫn chưa giết các ngươi, chỉ là muốn cho các ngươi hòa nhập thành một thể cùng bản tôn. Có thể trở thành một tia Huyết Nguyên để trợ giúp bản tôn tu thành Huyết Thai đã là vinh dự cho các ngươi, vì vậy các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đi..."

Lời nói vừa dứt, tình cảnh Ly Bạc Nhai liền giống như Viên Kim lúc trước, máu tươi bên trong cơ thể bị một lực lượng vô hình hút ra, mạnh mẽ đổ vào bên trong cơ thể xác khô. Trong nháy mắt thân thể Ly Bạc Nhai liền bị hút khô tất cả máu huyết, biến thành một bộ xương khô ngã trên mặt đất, hóa thành bột phấn bay đi.

"Tuyệt, ba mươi năm rồi mới lại thưởng thức vị ngon của Huyết Nguyên. Đúng là ông trời đã giúp ta có được nhiều Huyết Thực thượng đẳng như vậy, hy vọng có thể đủ để hóa Thai?"

Đột nhiên giữa trán của xác khô phun ra một đạo Huyết Quang, chứa đựng một lực sinh cơ rất tinh thuần phá vỡ hoàn toàn tử khí bao phủ xác khô, giống như chồi non nảy mầm từ vùng đất khô hạn.

Oành! Tất cả các chân lông của xác khô đồng thời phun ra huyết vụ nồng đậm, cuồn cuộn hướng về phía trước tạo thành một cái Huyết Kén trên đỉnh đầu. Huyết Kén phình to ra và nhanh chóng biến thành một cái kén cao hơn người. Sinh cơ bên trong Huyết Kén càng lúc càng dày, một tiếng đập mạnh vang lên từ bên trong Huyết Kén truyền ra, giống như nhịp đập của tim, càng lúc càng rõ ràng hơn. Sau cùng có một tiếng chấn động vang lên làm cho người ta có cảm giác Huyết Kén đang hô hấp.

Sau khoảng một phút đồng hồ, huyết vụ tuôn ra từ xác khô ngừng lại, lúc này trên người xác khô ngoại trừ tử khí thì không còn bất kì khí tức nào nữa, hoàn toàn giống một xác chết! Trái lại, sinh cơ trong Huyết Kén trên đỉnh đầu xác khô càng ngày càng lớn hơn, cuối cùng hoàn toàn không thua kém một Nhân tộc hay Yêu tộc còn sống.

Răng rắc!

Một âm thanh trong trẻo vang lên, mặt ngoài Huyết kén xuất hiện một khe nứt, một cánh tay trắng nõn giống Mạc Vấn liều mạng từ bên trong thò ra, tiếp theo là một cánh tay khác. Hai cánh tay chụp lấy rìa Huyết Kén, nhẹ nhàng xé Huyết Kén ra thành hai nửa, một gã thiếu niên trần truồng, làn da mềm mại như nữ nhân từ bên trong kén đi ra. Khuôn mặt gã thiếu niên cực kỳ điển trai, chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, hai mắt màu đỏ rực nhìn vào thấy có chút tà mị, mái tóc màu đỏ trên đầu kéo dài tới hông, cơ bắp rắn chắc cực kỳ cân đối, không kém hơn kiếm thể của Mạc Vấn bao nhiêu.

Thân hình gã thiếu niên trôi nổi giữa không trung, xung quanh bao phủ một tầng Huyết Quang, hắn nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, dừng lại trước mặt thi thể.

Trước tiên hắn nhìn thoáng qua hai tay mình, sau đó lại sờ sờ lên thân thể, trên mặt lộ ra vẻ say mê: “Thân thể trẻ tuổi, thật là tốt ah…”

“Hấp thu tinh nguyên huyết tủy của những Huyết Thực này, Huyết Thai có thể lập tức tu đến đại thành. Dùng hàng trăm hàng ngàn bổn nguyên thể chất đỉnh cấp thai nghén ra Huyết Thai, đến lúc đạt thành Kiếm Thai cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Ha ha ha ha, bây giờ thì có là ông trời cũng không thể ngăn cản được ta! Ngàn năm tu luyện tịch mịch cuối cùng cũng không uổng phí!”


Thiếu niên tóc đỏ điên cuồng cười ha ha. Bên trong tiếng cười ẩn chứa ma lực đầy bí hiểm, mười mấy tên thí luyện giả đang phủ phục trên mặt đất cảm thấy đầu óc đau nhức như có hàng vạn cây châm đâm vào. Cả đám ôm đầu rên rỉ, lăn lộn trên mặt đất đầy thống khổ.

“Ah... còn đám phế vật các ngươi nữa. Huyết Nguyên hỗn tạp không tinh thuần, thật là một đám rác rưởi không có tác dụng. Cấp cho tiểu bảo bối của ta làm đồ ăn vậy.”

Cuối cùng thì thiếu niên tóc đỏ cũng chú ý tới mười mấy thí luyện giả dưới chân. Hừ lạnh một tiếng, đột nhiên trên vách động đối diện liền xuất hiện mười mấy con yêu nhện. Đám người trên mặt đất phản ứng không giống nhau, toàn bộ bọn họ đều bị đám yêu nhện nhào tới chụp bắt, truyền nọc độc rồi mang tất cả đi. Chỉ chốc lát, cả hang động liền khôi phục lại sự yên tĩnh.

Xử lý xong đám "nguyên thủ hạ", thiếu niên tóc đỏ liền bắt đầu đánh giá mười mấy cái kén đang treo ngược trên vòm động.
Nguyên thủ hạ: đã từng là thủ hạ của mình.

Ánh mắt hắn nhanh chóng để ý đến một cái kén, khóe miệng lộ ra nụ cười bí hiểm và tà mị: “Bắt đầu từ ngươi đi. Mặc dù tu vi thấp kém, nhưng cũng là thân thể Kim Linh quý hiếm, lại còn là tấm thân xử nữ. Cũng đã hơn hai trăm năm rồi, bản tôn không có hưởng thụ qua trinh huyết nữ nhân rồi. Đầu tiên chọn ngươi làm món khai vi đi.”

Cũng không thấy hắn có bất cứ động tác nào, nhưng cái kén kia tự động tách ra khỏi vòm động.

Xùy ——

Cái kén bị một cỗ lực lượng vô hình xé nát, hiện ra một thân thể hoàn hảo bên trong. Tóc dài như mây, áo trắng như tuyết, nhưng trên bả vai lại xuất hiện một cái lỗ nhỏ xuyên qua. Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng trước ngực cùng sau lưng vẫn bị máu nhuộm đỏ hơn phân nửa, giống như những đóa hoa hồng máu.

Khuôn mặt Tịch Vân tái xanh, nhưng ánh mắt lại mở ra. Hiển nhiên là nàng đã thức tỉnh, chỉ là thân thể trúng phải nọc độc của yêu nhện, cả người bị độc yêu nhện làm cho tê cứng không thể nhúc nhích. Thiếu niên tóc đỏ nhẹ nhàng khống chế nàng bay tới trước người, vốn hắn đang ghé sát vào cần cổ tuyết trắng của nàng hít lấy một hơi, trên mặt lại càng lộ vẻ say mê, sau đó hắn há miệng cắn một cái.