Truyền Kiếm

Chương 223: Chương 219: Tử khí đấu ngưu





“Mạc Thu điên rồi sao? Vậy mà dám trực tiếp khiêu chiến đệ nhất Tiềm Long môn Tử Ngọc!”

Đối với lựa chọn của Mạc Thu, mọi người đều cảm thấy Mạc Thu này điên rồi!

Tử Ngọc là ai cơ chứ? Người đứng đầu Cửu Long, đứng thứ nhất Địa Kiếm Bảng, người duy nhất đạt được ấn ký Kiếm Lệnh màu đen ở Tiềm Long môn! Hơn nữa hắn còn có thể chất cấp cao là Tiên Thiên Kiếm Mạch! Tu vi hắn thâm bất khả trắc! Vậy mà Mạc Thu lại dám khiêu chiến người này?

Tuy lúc trước biểu hiện của Mạc Thu cũng rất chói lọi, hư hư thực thực thể hiện ra thể chất Phệ Kiếm Linh thể, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn có thực lực khiêu chiến Tử Ngọc! Hai người cơ bản là không cùng một tầng lớp, đây hoàn toàn là biểu hiện không biết tự lượng sức!

“Trực tiếp khiêu chiến Tử Ngọc! Không biết là hắn không biết hay là không sợ?” Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng.

“Dù có nói thế nào, ta cũng rất bội phục dũng khí của hắn.” Bạch Vô Ngân đột nhiên nói cực kì nghiêm túc.

Mị Hoàng Hoa Tưởng Dung đặt tay lên trước ngực, vẻ mặt nàng mê say: “Nam nhân rất đẹp trai, làm cho tiểu tâm can của người ta cũng không nhịn được mà nhảy lên đây.”

Huyền Hoàng Dạ Tiểu Huyền mơ hồ nháy đôi mắt to, giống như nàng còn chưa rõ tình huống đang xảy ra.

Sắc mặt Hắc Long lạnh lùng, nhìn không ra hắn đang biểu lộ cái gì. Hai mắt Bạch Vô Ngân nhắm lại, ánh mắt lập lòe không biết hắn đang nghĩ gì. Vân Hoàng Nghê Vân Thường ánh mắt lập lòe, trong mắt nàng hiện ra một tia dị sắc.

Những người còn lại trong Cửu Long Thất Hoàng cũng có phản ứng, tóm lại là không ai có thể bảo trì bộ dáng bình thản trước chuyện này.

Ánh mắt tất cả mọi người đều để lên người nam tử tuấn mỹ một thân áo tím phong thần như Ngọc kia, chờ đợi câu trả lời của hắn. Bởi vì người đứng đầu có đặc quyền tùy ý từ chối khiêu chiến của những người ngoài top 10. Dù sao người đứng đầu cũng có nỗi khổ của người đứng đầu, nếu tùy tiện một tên a miêu a cẩu cũng muốn nhảy ra khiêu chiến người đứng đầu một cái, thì đây không phải là khiêu chiến nữa mà lại là đùa giỡn rồi.

Tử Ngọc trầm mặc một lát, đột nhiên hắn phát ra một tiếng cười khẽ.

“Ha ha, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.”


Toàn trường vốn đang yên tĩnh đến kì lạ, sau đó lại nổ lên tiếng nghị luận ầm ầm.

“Đã chấp nhận! Thế mà lại chấp nhận!”

“Tử Ngọc vậy mà chấp nhận lời khiêu chiến của một tuyển thủ xếp hạng 79!”

“Tử Ngọc có bị điên không? Hôm nay đến cùng là ngày gì vậy? Hai người này vậy mà cùng nổi điên một lúc?”

“Thế nhưng ta lại thích, sớm như vậy đã có thể tận mắt nhìn thấy Tử Ngọc ra tay, quá sung sướng!”

“Hi vọng Mạc Thu có thể chống đỡ được mấy chiêu, nếu không thì cũng không thể thấy được gì cả.”

“Các ngươi nói Mạc Thu có thể chống đỡ được mấy chiêu? Ba chiêu hay là chỉ một chiêu?”

“Mạc Thu có Phệ Kiếm Linh thể, muốn đánh bại hắn triệt để cũng không dễ dàng. Ta cảm thấy ít nhất cũng có thể chống đỡ được hơn mười chiêu.”

“Mười chiêu? Ngươi nằm mơ à? Tử Ngọc được xưng là người đứng đầu thế hệ trẻ trong một ngàn năm qua đấy! Biết Tiên Thiên Kiếm Mạch không? Trời sinh ra để tu kiếm, bất kể là Kiếm Quyết gì ở trong tay hắn đều có thể phát huy ra uy lực siêu phàm! Mạc Thu nhiều nhất cũng chỉ là thân thể cứng rắn một chút, nếu người khác không phá được phòng ngự của hắn còn dễ nói, nhưng một khi phá được phòng ngự thì hắn cũng không làm được gì nữa. Ngươi nghĩ Tử Ngọc có phá được phòng ngự của hắn không? Ta thấy nếu hắn có thể chống đỡ được một chiêu cũng là phải thắp nhang thơm mà cầu nguyện mới được.”

Trong đình các của Thiên Trì Kiếm Tông, vẻ mặt Tô Yến oán giận: “Những người này tại sao lại như thế chứ? Tiểu sư thúc không có đắc tội với bọn hắn ah, quá ghê tởm!”

“Cũng là chuyện bình thường, Tiểu sư thúc tuy lợi hại, nhưng so sánh với địa vị Tử Ngọc trong suy nghĩ của mọi người thì hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Tiểu sư thúc va chạm với Tử Ngọc, tự nhiên mọi người sẽ không coi Tiểu sư thúc vào đâu.” Túc Bích nói.

“Tiểu sư thúc có thể đánh thắng được Tử Ngọc sao?” Lưu Vũ sợ hãi nói.


Tâm thần mọi người trầm xuống, ngay cả Mộ Dung Hinh cùng Thạch Trung Thiên cũng mang vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn về phía Kiếm đài. Nhìn bộ dạng này của bọn họ có thể thấy rõ, hai người họ cũng cảm thấy Mạc Vấn không được tốt như vậy. Tử Ngọc giống như một Thần Thoại trong lòng tất cả đệ tử trẻ tuổi ở Tử Vân Tinh Các, hình bóng nặng trịch không thể rung chuyển!

“Dù sao ta cũng tin tưởng Tiểu sư thúc! Tiểu sư thúc nhất định sẽ thắng!” Tô Yên đột nhiên lớn tiếng.

“Ta cũng tin tưởng Tiểu sư thúc.” Lưu Vũ nắm chặt nắm tay tỏ thái độ.

Túc Bích cười khổ lắc đầu một cái, cuối cùng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi...

Toàn bộ hội trường bởi vì lựa chọn của Mạc Thu mà hoàn toàn chuyển hướng. Bất kể lúc trước có ủng hộ Mạc Thu như nào, hiện tại bọn họ cũng không keo kiệt mà dùng từ ngữ trào phúng nói với Mạc Thu, cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.

“Ha ha, tiểu gia hỏa tên gọi Mạc Thu này coi như cũng không tệ, là một hạt giống tốt. Nếu có thể làm đến nơi đến chốn chắc chắn sẽ còn có thành tựu cao hơn.” Chưởng Tông Hư Không Kiếm Tông có ý cười nói.

Chưởng Tông Diệu Dương Kiếm Tông lạnh lùng cười: “Luôn có một vài tên tôm tép nhãi nhép, chúng muốn tính một bước lên trời.”

Yến Xích Thiên mỉm cười nhìn lướt qua Đinh Hàn đang ngồi ở bên cạnh: “Đinh Chưởng Tông, Mạc Thu hình như là đệ tử quý Tông, một đệ tử như vậy thật đúng là tiền đồ vô lượng ah.”

Sắc mặt Đinh Hàn không biểu lộ cái gì, gã khẽ hừ một tiếng từ chối cho ý kiến, giống như không nghe thấy ý mỉa mai trong lời nói của mấy người bọn họ vậy.

Chưởng Tông Diệu Dương Kiếm Tông như có như không nhìn thoáng qua Hách Vân Tiêu, thản nhiên nói: “Thế nhưng Tử Ngọc cũng vậy, cũng vẫn chỉ là thiếu niên mà thôi, thiếu kiên nhẫn.”

Vẻ mặt Hách Vân Tiêu lạnh nhạt: “Đường bọn chúng chọn đều do chính bọn chúng đi, chúng ta, những lão gia hỏa này vẫn là không nên can thiệp thì tốt hơn. Nếu là Long, thì có ẩn nấp trong bùn cũng vẫn là Long, nếu là Xà cho dù có bay lên trời nó cũng không biến thành Long được.”

Chưởng Tông Diệu Dương Kiếm Tông biến sắc, mặt mũi xanh trắng bất định. Đối phương chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, làm sao mà hắn nghe không hiểu chứ? Hít sâu một hơi, hắn đè nén hỏa diễm trong lồng ngực xuống bụng: “Hách huynh nói rất đúng, là Long hay là Xà cũng phải lôi ra đánh bóng mới có thể biết được.”


“Mọi người đang chống mắt chờ xem đây.” Hách Vân Tiêu cười nhạt một tiếng.

Tử Ngọc một thân huyền y màu tím, dưới chân hắn xuất hiện một đoàn yên vân (khói mây) màu tím nâng thân thể hắn lên cao, nhìn như chậm mà lại rất nhanh, nó bay xuống Kiếm đài bên dưới. Tất cả Linh Kiếm sư trên các Kiếm đài còn lại đều thức thời tạm ngừng chiến đấu, toàn bộ dùng đến mười hai phần tinh lực mà quan sát trận đấu này.

Hạ xuống Kiếm đài, Tử Ngọc cẩn thận liếc qua Mạc Vấn đánh giá: “Không biết vì sao cảm giác của ta lại nói cho ta biết, ngươi sẽ là địch nhân lớn nhất cuộc đời này của ta, giống như gặp phải địch nhân cả đời vậy. Không biết ngươi có cảm giác này hay không, nhưng ta tin cảm giác của mình, cho nên ta sẽ không lưu thủ.”

Mạc Vấn giật giật cánh tay trái, thản nhiên nói: “Ta sẽ tận lực ra tay.”

“Tận lực ra tay ư?” Tử Ngọc hơi giật mình, sau đó hắn bùi ngùi cười, so với nữ tử còn kiều diễm hơn ba phần: “Từ ngữ rất có chiều sâu, là ngươi tự nhận mình không phải đối thủ của ta hay là nói ta không thể làm cho ngươi xuất ra toàn lực? Có lẽ ta chọn loại thứ nhất?”

“Tốt nhất ngươi nên chọn loại thứ hai.” Mạc Vấn bình thản nói.

“Cái gì?” Mạc Vấn làm rất nhiều Linh Kiếm sư giật nảy mình, nguyên một đám giống như cha mình bị hạ nhục, tức khí giậm chân: “Quá kiêu ngạo rồi! Thật sự cho rằng có thể chiến thắng một Phác Tinh Phong thứ hạng 79 là có thể vô địch thiên hạ luôn sao? Hắn lại còn dám dõng dạc như vậy!”

“Tử Ngọc! Giáo huấn hắn một chút! Cho hắn biết cái gì là người đứng đầu thế hệ trẻ Tử Vân Tinh Các!”

Một chút dị sắc lưu chuyển trong đôi mắt đẹp của Ảnh Hoàng: “Hạ sư tỷ, ngươi cảm thấy Mạc Thu có thể khiến sư huynh Tử Ngọc dùng đến mấy phần thực lực?”

Thần sắc Hạ Thiên Tuyền bình thản: “Điều này cần nhìn sau khi động thủ mới có thể đoán được, ta sẽ không suy đoán mà không có căn cứ, cũng không thích đánh bạc.”

“Ha ha, tính tình sư tỷ vẫn nghiêm cẩn như vậy. Người có ngộ tính cao đều có thói quen này phải không?” Diệp Huyên khẽ cười nói.

Hạ Thiên Tuyền lạnh nhạt nhìn ả một cái rồi thu hồi ánh mắt, nàng khinh thường những lời nói nhảm vô ích này. Cái nàng quan tâm chính là tin tức có thể nắm bắt được qua cuộc tranh tài dưới kia, sau đó mới có suy đoán chuẩn xác. Thế nhưng nàng cũng không coi Mạc Thu là trọng điểm chú ý, mà chỉ coi hắn là điểm tựa để suy đoán thực lực của Tử Ngọc.

Gần hai vạn Linh Kiếm sư trong toàn bộ hội trường, chỉ ngoại trừ Tô Yến cùng Lưu Vũ, không có ai ủng hộ Mạc Thu!

“Không biết lòng tin của ngươi từ đâu mà có, với sự tôn trọng dành cho ngươi, ta sẽ cố gắng sử dụng toàn lực.” Mặc dù Tử Ngọc có hàm dưỡng rất cao, khi đối mặt với sự khinh thị của Mạc Thu hắn cũng hơi giận dỗi một chút. Người đứng đầu luôn luôn có kiêu ngạo của người đứng đầu, tuyệt đối không cho phép người khác khinh thường được!

Tay phải trong suốt như ngọc nhẹ nhàng dò xét, một thanh Tử Tinh Linh kiếm xuất hiện trong tay Tử Ngọc, từ trên Linh kiếm phóng ra một cỗ linh lực kinh người. Lúc này linh khí trong không khí đều chạy về phía Linh kiếm, giống như triều bái quân vương, tạo thành một vòng khí năm màu ôn nhu xung quanh Linh kiếm.


Tử khí, đại biểu cho Thái Sơ chi khí, một trong các loại linh khí tôn quý nhất thế gian. Mặc dù trên Linh kiếm của Tử Ngọc chỉ là hình thức ban đầu của Thái Sơ chi khí vô cùng yếu nhược, nhưng đó cũng không phải thứ mà linh khí Ngũ Hành tạo thành trong thiên địa có thể so sánh.

“Tử Khí Đấu Ngưu!”

Linh kiếm của Tử Ngọc rung lên, thân kiếm phóng xuất ra hào quang bốn màu chói mắt, Tử khí dịu dàng quấn quanh hào quang, trong chốc lát Linh kiếm được phủ thêm một tầng Tử khí dày đặc.

Đột nhiên một đạo tử mang bắn lên trời, giống như tấm lụa Tử Kim ngang trời xuất hiện, ầm ầm đánh tới chỗ Mạc Vấn. Thiên địa linh khí trong phạm vi toàn bộ Kiếm đài điên cuồng chấn động, triệt để hỗn loạn dưới kiếm quang màu tím.

Nếu như đổi lại là một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ khác, vào lúc này, chỉ sợ sắc mặt hắn lập tức đại biến, bởi vì thiên địa linh khí bị hỗn loạn đã không thể lợi dụng được nữa. Đối mặt với công kích như thế chỉ có thể dùng tu vi thật của bản thân mà chống đỡ, những kiếm thức mượn nhờ xu thế của linh khí trên cơ bản đều bị phế.

“Tử khí Như Ngọc! Khí Trùng Đấu Ngưu, thế mà hắn đã thật sự đạt đến Kiếm Cương Viên Mãn!” Đồng tử Diệp Huyên co lại.

“Kiếm Cương Viên Mãn!” Tất cả Tông môn của Cửu Long Thất Hoàng đều nhao nhao hít sâu một hơi. Tin tức này quá chấn động rồi, đúng là người đứng đầu có khác, thế mà đã cách bọn hắn quá xa như vậy! Bọn hắn vẫn còn phải nhìn lên ah!

Trong Cửu Long Thất Hoàng, chỉ có sáu người là miễn cưỡng đạt đến Kiếm Cương trung kỳ, còn lại đều là Kiếm Cương sơ kỳ. Tử Ngọc Kiếm Cương Viên Mãn thực sự quá dọa người rồi.

Tử khí xông đến, toàn bộ Kiếm đài đều bị Tử khí nồng đậm bao phủ, không thể nhìn rõ tình cảnh Mạc Thu bị công kích, bên ngoài chỉ thấy cấm quang lập lòe kịch liệt ở bốn phía Kiếm đài, hình như còn có cả tiếng sấm ầm ầm vang lên.

Tử khí tồn tại mấy tức rồi liền tự động tiêu tán, cấm quang lập lòe cũng đã bình phục lại, một thân ảnh hiện ra trên Kiếm đài.

“Là Mạc Thu! Làm sao có thể chứ? Thế mà thật sự đỡ được rồi!”

Mạc Vấn đứng thẳng trên Kiếm đài, vị trí so với lúc trước bị di dời cách hơn mười trượng, nhưng thân thể hắn vẫn kiên quyết đứng thẳng, cánh tay trái Khôi Lỗi của hắn duỗi thẳng về phía trước, năm ngón tay mở ra, giống như vừa mới cầm cái gì đó.

Lúc này toàn bộ quần áo trên người hắn đều bị tổn hại, trên thân thể hiện đầy vết ngấn của trường kiếm. Nhưng những vết thương này đang khép lại với tốc độ rất nhanh, bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Một vài vết thương tương đối nhỏ thì khỏi hẳn trong thời gian chỉ một cái nháy mắt, hơn nữa còn không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào.