Truyền Kiếm

Chương 214: Chương 210: Lôi Bổng





Mạc Vấn nhìn lướt qua ấn ký trên mu bàn tay, mầu vàng nhàn nhạt dần trở nên rõ ràng hơn, đã có một tia vàng óng ánh.

Nhìn lên quang ảnh hiển thị, một ngón tay Mạc Vấn điểm vào tên của đối thủ ở vị trí thứ chín. Lập tức danh tự bị nghiền nát rồi quang ảnh cũng tiêu tán ngay sau đó.

Rất nhanh sau đó, một gã Linh Kiếm Sư trẻ tuổi xuất hiện trên kiếm đài. Gã này là một người cẩn thận, cũng không xông lên từ ngay từ đầu mà rất cẩn thận vòng quanh Mạc Vấn. Hiển nhiên gã này cũng có chút nghiên cứu về đấu pháp của Mạc Vấn. Gã cũng không áp sát mà chỉ phát động công kích từ xa, chém ra từng luồng kiếm khí về phía hắn.

Nhưng mà tất nhiên là gã đã tính toán sai lầm. Hai chân Mạc Vấn đạp Thanh Vân Bộ nhẹ nhàng tránh thoát từng luồng kiếm quang rồi nhanh chóng áp sát đối thủ. Động tác của hắn nhẹ nhàng thoải mái giống như là đang dạo chơi nhàn nhã vậy. Cuối cùng gã Linh Kiếm Sư bị ép đến một góc, thật sự không còn đường thoát bị Mạc Vấn chém một kiếm.

“Chín trận! Thắng liên tiếp chín trận! Vượt lên chín trăm hạng!”

Phía dưới, toàn bộ Luận Kiếm Hội như sôi trào. Rất nhiều Linh Kiếm Sư thất thố đứng lên, cùng nhau chứng kiến kỳ tích này.

“Người này đến cùng là ai?”

Là đệ tử thiên tài của kiếm môn nào? Thật sự quá yêu nghiệt rồi. Đánh bại người cuối cùng để nhảy thẳng qua chín trăm bậc!”


“Thực lực của hắn mạnh đến mức nào? Đến bây giờ còn chưa thấy hắn sử dụng kiếm khí, mà chỉ dựa vào kiếm thuật đơn giản và bộ pháp. Như vậy chẳng phải là còn thừa lực xông lên sao?”

“Đáng tiếc vì hạn chế chín trận nên hôm nay đã kết thúc rồi.”

Đám Linh Kiếm Sư đang quan sát lập tức thở dài bóp cổ tay. Bọn hắn rất chờ mong “Mạc Thu” đến cùng là có thể thắng liên tiếp bao nhiêu trận, có thể leo lên đến vị trí nào. Lại không nghĩ rằng chưa đến lúc chiến đấu kịch liệt tranh đoạt vị trí một trăm hạng đầu mà đã xuất hiện một chú ngựa ô như vậy. Chuyến đi này quả thật không tệ !

“Hắn đang đi về phía khu đình các số một chữ Thiên. Đó không phải là đình các của Thiên Trì Kiếm Tông, một trong mười bốn Kiếm Tông, hay sao? Vậy mà lại là đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông!”

Sự tình Mạc Vấn trở lại đình các của Thiên Trì Kiếm Tông thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Một ít người của kiếm môn có tâm tư lôi kéo thì lần lượt thở dài thất vọng. Nếu đã là đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông, bọn họ sao dám có gan dây dưa nữa đây ?

“Phía dưới tại sao ồn ào như vậy?”

Bên trong đình các của Hạo Thiên Kiếm Tông, một lão già đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở to mắt cau mày hỏi.

Một gã đệ tử khom người đáp: “Hồi bẩm trưởng lão, hình như là phía dưới có vị Linh Kiếm Sư thắng liên tiếp chín trận.”


Trên mặt lão già hiện lên một tia khinh thường: “Tiểu nhân vật vẫn mãi là tiểu nhân vật, vĩnh viễn cũng không lên được chiếu trên. Chỉ thắng liên tiếp chín trận mà đã hưng phấn đứng ngồi không yên rồi.”

Vẻ mặt gã đệ tử lộ ra nét quái lạ, nhưng vẫn đánh liều nói thêm một câu: “Nghe nói hắn từ vị trí cuối cùng một hơi vươn lên đứng thứ bốn nghìn một trăm bảy mươi chín, vượt qua chín trăm hạng.”

“Sao ?” Thần sắc lão già chấn động, đôi mắt vừa nhắm lại đã hoàn toàn mở ra nhìn lên quang ảnh trên bầu trời.

“Số bốn nghìn bốn trăm bảy mươi chín, Mạc Thu.” Lão già nhẹ giọng nói, trên mặt hiện lên một nét hứng thú: “Hắn là ai? Đệ tử của kiếm môn nào? Có thể lôi kéo hay không?”

Trên mặt gã đệ tử lộ ra vẻ xấu hổ: “Hình như là người của Thiên Trì Kiếm Tông.”

“Thiên Trì Kiếm Tông?” Sắc mặt lão già lạnh lẽo, ánh mắt cũng trở nên âm lãnh. Lão nhìn chầm chằm vào quang ảnh trên bầu trời, hù mợt tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Cùng thời gian đó, có rất nhiều cao tầng của các kiếm môn đỉnh cấp chú ý tới Mạc Thu, nghe ngóng lai lịch của hắn. Nhưng sau khi biết được là đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông thì không nói gì nữa mà trong lòng cũng đã xuất hiện thêm một ít cảm giác kính sợ. Kiếm tông thượng vị quả nhiên đúng là kiếm tông thượng vị, một gã đệ tử xếp hạng cuối cùng trong Tiềm Long Môn cũng đã có thể dễ dàng đạt được thành tích như thế!

“Tiểu sư thúc, ngài đã đẹp trai lại còn rất tài giỏi nữa ! Leo liền một mạch chín trăm hạng ! Ha ha, ngày mai lại vượt qua chín trăm hạng nữa, hù chết chết bọn chúng đi!” Tô Yến pha trò, cười nói.


“Được rồi, sư muội. Tiểu sư thúc đã đánh liên tiếp chín trận, có lẽ đã mệt mỏi. Muội cũng đừng làm phiền sư thúc nghỉ ngơi nữa.” Túc Bích mở miệng nói.

“Sao lại như thế được? Tiểu sư thúc từ khi lên tràng thi đấu tổng cộng không đến nửa canh giờ, hơn nữa đều không dùng qua một kiếm thức nào mà!” Tô Yến không cam lòng phản bác, nhưng thị cũng không tiếp tục dây dưa với Mạc Vấn nữa.

Mạc Vấn nhìn lướt qua tòa đình các cao nhất, những nhân vật ở trên đó là mục tiêu mà hôm nay hắn hướng tới. Hắn quay đầu nói với mấy vị trưởng lão nội môn: “Nói với Chưởng môn một tiếng, ta hơi mệt nên về kiếm thuyền nghỉ ngơi trước.”

“Sư đệ cứ an tâm nghỉ ngơi.” Một vị trưởng lão khách khí đáp lai.

Mạc Vấn khẽ gật đầu. Hắn tiện tay lấy ra một thanh phi kiếm nhị giai từ trong kiếm nang, sau đó dùng kiếm thức thúc dục cấm trận bên trong rồi ngự kiếm bay đi.

Trở lại kiếm thuyền, đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông ở lại canh giữ lập tức tiến lên chào hỏi. Những trưởng lão ở lại cũng lần lượt hỏi thăm. Mạc Vấn trả lời qua loa rồi lập tức trở về khoang thuyền của mình.

Đầu tiên hắn ngồi vào giường, sau đó lật ống tay áo để lộ ra cánh tay trái. Bên trong là một cánh tay cơ khí màu đen, nhưng mà Canh Kim Huyền Cương Kiếm Tý lúc này so với trước kia đã có điểm không giống nhau. Lúc này cấm văn bên trong bố trí đã càng thêm phức tạp huyền ảo.

Hắn ấn vào một vị trí nằm sâu trong cánh tay, bề mặt Kiếm Tý đột nhiên tách ra một khe hở. Một cái bổng dài ba tấc thô ráp, to chừng ngón tay cái bắn ra từ khe hở ấy. Toàn thân cây bổng màu bạc, đúng là dùng một loại Linh Kim nhị giai siêu phẩm luyện chế, bề mặt bổng bao phủ chằng chịt những đạo cấm văn màu vàng nhạt. Tay trái cầm Linh Kim Bổng, tay phải cũng vươn ra một trảo bắt lấy một gốc Lôi Linh Thảo.

Nhìn qua những vật trong tay, Mạc Vấn hít sâu một hơi. Trên tay cầm gốc Lôi Linh Thảo, mu bàn tay chợt hiện ra từng đạo văn lạc huyền ảo màu vàng, những điện quang cực nhỏ theo văn lạc mà vàng tuôn ra. Lôi Linh Thảo trong tay Mạc Vấn đột nhiên nát bấy, đồi thời thoát ra một tia sét nhỏ. Nhưng mà tia sét này cũng không tiêu tán mà bị một sức mạnh vô hình trói buộc rồi quấn lên Linh Kim Bổng trong tay hắn.


Cấm văn thần bí bên trên Linh Kim Bổng chợt phát sáng, bắt đầu chậm rãi hấp thu tia sét kia. Theo thời gian trôi qua, tia sét dần dần thu nhỏ rồi hoàn toàn biến mất. Mà cấm văn màu vàng nhạt của Linh Kim Bổng cũng đậm hơn một chút.

Hắn cẩn thận liếc nhìn Linh Kim Bổng trong tay, rồi lại lấy ra một gốc Lôi Linh Thảo, lặp lại hành động trên.

Tốc độ hấp thu sét của Linh Kim Bổng cũng không hề nhanh, mà có thể nói là chậm như rùa. Cần một canh giờ mới hấp thu hết Lôi Lực bên trong một gốc Lôi Linh Tthảo. Quá trình Linh Kim Bổng hấp thu sấm sét này diễn ra suốt một đêm.

Cây Linh Kim Bổng này là một phần thành quả của Mạc Vấn sau khi gia nhập Thiên Trì Kiếm Tông, cây Linh Kim Bổng này cũng có tác dụng chứa đựng Lôi Lực giống như Thiên Lôi Ấn từ lôi văn trên cơ thể mình cùng chiếc lôi giác bạch bạch kim trên đỉnh đầu Đại Hôi

Đại Hôi ở trong Lôi Minh sơn đã hơn một năm, thu nạp không ít Lôi Linh Thảo. Loại Linh thảo này chỉ có thể ngộ không thể cầu, bên trong ẩn chứa một chút Lôi Lực, nói nó thiên tài dị bảo cũng không đủ. Mạc Vấn không biết trong thiên hạ này liệu có người có thể khống chế được Lôi Lực hay không, nhưng ít nhất hắn cũng chưa từng thấy.

Nhìn qua sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần sáng lên, Mạc Vấn đưa Linh Kim Bổng đặt vào trong Kiếm Tý rồi sửa lại quần áo và bước ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền.

Ngày hôm sau, kiếm hội vẫn tiếp tục thi đấu nhưng so với hôm qua thì bầu không khí náo nhiệt đã giảm xuống không ít. Ngược lại chất lượng lại được đề cao tướng đối, dường như mỗi trận đấu đều đáng xem. Có thể tham gia vòng đấu này mỗi người tự nhiên đều phải có chút tài năng.

Sự xuất hiện của Mạc Vấn làm nhiều Linh Kiếm Sư chú ý, cũng vô cùng kỳ vọng đối với người trẻ tuổi đã tạo ra kỳ tích trong ngày hôm qua. Bọn họ rất muốn biết rằng hôm nay Mạc Vấn có thể có thể tạo ra một kỳ tích giống như ngày hôm qua hay không. Tuy nhiên bọn họ cũng không quá tin tưởng, dù sao thứ tự càng tiến về phía trước thì thực lực của người dự thi càng mạnh mẽ. Lọt vào thứ hạng năm ngàn, thứ hạng bốn ngàn hay thứ hạng ba ngàn là những khái niệm hoàn toàn khác nhau.