Truyền Kiếm

Chương 188: Chương 184: Trời Giáng





Nhìn xuống từ trên cao ba nghìn mét, cả tòa thành trì đang bị một một tầng Sa Tinh Hạt vây quanh, không biết có bao nhiêu vạn con, trong bầy Sa Tinh Hạt đông đúc xen lẫn hơn một ngàn con Sa Tinh Hạt tấn giai, trong đó có hơn chín trăm con nhất giai trung vị, gần một trăm con nhất giai thượng vị, cuối cùng một con nhất giai siêu vị chắc hẳn là Sa Tinh Hạt Vương, nó đứng ở cồn cát rất xa cách bên ngoài thành trì vài dặm, như là tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, hình thể nó to như cối xay, so với Đại Hôi còn to hơn. Mà bên trong bầy Sa Tinh Hạt, xen giữa đó là hơn ba mươi đầu Hoàng Ngọc Địa Long, có ba đầu yêu thú tấn giai, hai đầu thống lĩnh Nhị giai Hạ vị, một đầu Hoàng Ngọc Địa Long Vương Nhị giai Trung vị.
Đối mặt với rất nhiều yêu thú hạ, trung giai, quân canh giữ thành trì hiện ra lại quá mức đơn bạc, hơn một vạn người đứng trên phòng tuyến tường thành dài, đều là Linh Kiếm Sư cấp độ Dưỡng Kiếm, tu vi cao thấp không đồng nhất, sáu phần là Linh Kiếm Sư cấp thấp không đến Dưỡng Kiếm tứ giai, ba phần Linh Kiếm Sư đạt đến trung tầng Dưỡng Kiếm, Linh Kiếm Sư Dưỡng Kiếm cấp cao chưa đến một phần. Những Linh Kiếm Sư này tất nhiên không có thực lực một mình đánh chết Sa Tinh Hạt, bất kì con Sa Tinh Hạt yếu nhất nào cũng có thể giết chết bọn họ, cho nên những người này hơn phân nửa là dựa vào yểm hộ của kiếm trận hộ thành, cứ bốn người tạo thành một tổ điều khiển một cái nỏ cực lớn tương tự “Liệp Yêu nỏ” nơi thế tục, bắn ra tên nỏ được tạo thành từ tinh thạch màu vàng dài đến sáu trượng. Những Linh Kiếm Sư thực lực cao hơn thì mặc linh giáp màu vàng đất, mười người một đội, được coi như lực lượng cơ động, chỗ nào kiếm trận phòng ngự trên tường thành bị Sa Tinh Hạt đánh phá bò lên thì bọn họ vây lại, đánh chết hoặc đẩy Sa Tinh Hạt xuống khỏi tường thành. Linh Kiếm Sư săn giết yêu thú ở bên ngoài thành trì có hơn hai trăm người, đều có tu vi đã ngoài Kiếm Mạch kỳ, ba người cầm đầu là Kiếm Cương sơ kỳ, thế nhưng ở trước thú triều mãnh liệt này trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ tái nhợt vô lực, cho dù là ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ mỗi một kiếm đều có thể đánh bay một khu vực chừng mười trượng, nhưng rất nhanh những chỗ này lại bị số lượng lớn Sa Tinh Hạt lấp đầy, chỉ như một cái gãi ngứa.
Những Linh Kiếm Sư trên bầu trời cũng không an toàn, phần đuôi Sa Tinh Hạt sinh ra một cái gai màu vàng kim óng ánh nhọn hoắt, kích phát bắn ra có thể trong khoảnh khắc dễ dàng xuyên thủng bất kì mục tiêu nào trong phạm vi trăm trượng, trong đó có hơn mười Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ nhất thời không để ý bị hơn mười cái gai đuôi bắn thủng thành cái sàng. Càng đáng sợ hơn chính là Hoàng Ngọc Địa Long, loại yêu thú này có thể trốn bên dưới lớp cát kín đáo di chuyển, lặng lẽ ẩn núp bên dưới Linh Kiếm Sư, đột nhiên chui ra khỏi lớp cát, cái miệng khổng lồ bên trong đầy cát sỏi bắn lên mà ra, có thể đánh trúng Linh Kiếm Sư đang ở trên không trung mấy trăm trượng, những người bị đánh trúng trực tiếp bị cột cát đánh vỡ thành thịt nát, mặc dù tránh khỏi không chết thì cũng bị rơi xuống dưới bị vô số Sa Tinh hạt xé xác ăn thịt, một chút cặn bã cũng không còn.
“Đại nhân, Hoàng Tinh Phá Giáp Tiễn không còn nhiều nữa, chỉ sợ không chèo chống được đến khi trời tối!”
Một gã Linh Kiếm Sư toàn thân nhuốm máu cầm đầu một đội hoàng giáp Linh Kiếm Sư vội vàng đi đến trước mặt một người trung niên vẻ mặt tuấn lãng. Người trung niên mặc một bộ Linh giáp màu phỉ thúy đặc biệt, bên trong Linh giáp màu vàng đất phổ biến rất dễ làm người khác chú ý, cũng thể hiện thân phận bất đồng của hắn.
Lý Nghị chém một con Sa Tinh Hạt thành hai khúc, ánh mắt nhìn một cái về phía đàn bọ cạp như vô hạn phía dưới, một loại cảm giác bất lực giấu kín bên trong lòng của gã. Thú triều lớn thế này có lẽ đến ba trăm năm cũng khó gặp, vậy mà lần này lại gã lại gặp phải! Thật không biết đây là may mắn hay bất hạnh, vừa mới nhận chức thành chủ hai mươi năm, đang chuẩn bị thi triển quyền cước mở ra một mảnh cơ nghiệp, không nghĩ tới gã lại bị trời cao đánh cho một đòn cảnh cáo.
“Còn có thể chống đỡ bao lâu?” Lý Nghị âm thanh khàn khàn hỏi.
Lý Trung vuốt máu tươi trên mặt: “Một canh giờ, nếu dùng tiết kiệm đại khái có thể chống đỡ thêm nửa canh giờ.”
Sắc mặt Lý Nghị tái nhợt, hơi chút tuyệt vọng nhìn lên trời, đến lúc trời tối còn ít nhất hai canh giờ nữa, cũng có nghĩa là bọn hắn phải chống đỡ ít nhất hai canh giờ nữa. Hoàng Tinh Phá Giáp Tiễn là thủ đoạn duy nhất bọn hắn dùng để đối phó với thú triều có hiệu quả, một khi dùng hết chỉ sợ kiếm trận hộ thành sẽ lập tức sụp đổ.

“Chẳng lẽ ông trời muốn Tây Phong Thành ta tiêu vong?”
Lý Nghị ngẩng đầu hỏi trời xanh, âm thanh khàn khàn nói: “ó tin tức truyền đến từ Lưu Sa thành và Thiên Hoàng thành không?”
Lý Trung lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ: “Không có, hai lão thất phu này trước kia nhận ân huệ của lão thành chủ, hôm nay Tây Phong Thành lâm nạn, thế mà bọn chúng lại thờ ơ!”
Rít rít…
Một tiếng kêu to bén nhọn truyền khắp toàn bộ chiến trường, mặc dù ở tận trên tường thành cũng có thể nghe thấy rõ ràng, chỉ thấy con Sa Tinh Hạt Vương khổng lồ nhất kia nhấc người lên, miệng che kín đầy răng nhọn, sóng âm đúng là phát ra từ trong miệng của nó.
Dưới tường thành, bầy Sa Tinh Hạt đang liều mạng công kích đột nhiên tất cả dừng lại, sau đó tách ra hai bên, chỉ thấy trăm con Sa Tinh Hạt to như cối xay chỉnh tề xếp thành hàng đi ra, chiếc đuôi bọ cạp như tay em bé vểnh lên, mũi gai bén nhọn bao phủ màn hảo quang của tường thành.
Trên tường thành, sắc mặt Lý Nghị cùng Lý Trung lập tức trở nên trắng bệch.
“Sa Tinh Hạt nhất giai trung phẩm! Tấn công ! Tất cả Liệp Yêu Linh nỏ bắn một lượt! Mục tiêu là đội hình Sa Tinh Hạt bên dưới !” Lý Nghị khàn giọng rống to.
Trên tường thành, hơn trăm chiếc Liệp Yêu Linh nỏ xung quanh đồng thời thay đổi phương hướng, những chiếc linh nỏ ở xa hơn cũng nghe thấy mệnh lệnh nhưng khoảng cách của bọn họ đã vượt ra khỏi phạm vi công kích của Linh nỏ nên đành chỉ có thể đứng nhìn.

Hơn trăm chiếc Linh nỏ không dám trì hoãn một giây, đồng thời bắn ra Hoàng Tinh Phá Giáp Tiễn, những mũi tên đuôi lông vũ vừa thô vừa to bay san sát bên nhau tạo thành một mảng đen che kín trời đất, bắn tới chỗ mấy trăm con Sa Tinh Hạt bên dưới.
Ngay thời khắc đó đám Sa Tinh Hạt ở dưới cũng bắn ra phần gai đuôi nhọn hoắt của mình, mũi tên đuôi lông vũ với gai đuôi nhọn hoắt giao thoa đâm xuyên qua nhau, hơn trăm Hoàng Tinh Phá Giáp Tiễn rơi vào chỗ mấy trăm con bọ cạp kia, trực tiếp cắm hơn một trăm con Sa Tinh Hạt xuống mặt cát. Màn hào quang kiếm trận phòng ngự tiếp lấy gai đuôi Sa Tinh Hạt bắn ra, hơn nữa những chiếc gai đuôi này lại chỉ tập trung bắn lên phạm vi nhỏ mấy trượng trên màn hào quang.
Phanh ! Phanh ! Phanh !
Gai đuôi dầy đặc bắn chụm vào một chỗ, tòa kiếm trận phòng ngự nhị giai này trực tiếp bị xé nứt ra, xuất hiện một vài lỗ thủng vài trượng.
Rít rít ! Rít rít! Rít rít!
Sa Tinh Hạt bên ngoài dũng mãnh điên cuồng tiến vào lỗ thủng, chỉ trong mấy tức ngắn ngủi đã có mấy trăm con Sa Tinh Hạt chui được vào trong, từ trên tường thành nhanh chóng leo bò xuống.
Sau khi kiếm trận phòng ngự bị phá vỡ, linh lực kiếm trận tự động vận hành chữa trị lỗ thủng, lỗ thủng chậm rãi khép lại, nhưng vào lúc này, đất cát phụ cận bỗng nhiên nổ tung, một đầu Hoàng Ngọc Địa Long to như vạc nước hiện ra, thân thể cao lớn tạo thành một cái hình vòm trực tiếp giữ tại trên lỗ thủng, đây là một trong hai đầu Hoàng Ngọc Địa Long nhị giai kia, chẳng biết từ lúc nào từ dưới đất đi tới, phát động một kích trí mạng.
Có đầu Hoàng Ngọc Địa Long Nhị giai này chèo chống, kiếm trận phòng ngự Nhị giai cũng không thể chữa trị lỗ thủng trong thời gian ngắn, vì thế, Sa Tinh Hạt dũng mãnh tiến vào nhanh chóng từ lỗ thủng Hoàng Ngọc Địa Long căng ra.

Một màn chém giết đã bắt đầu trên tường thành, nếu như chỉ có một con hoặc vài con Sa Tinh Hạt xông lên thì những Linh Kiếm Sư cấp độ Dưỡng Kiếm này có thể dùng chiến thuật biển người chém giét hoặc đẩy xuống, nhưng bây giờ là hàng trăm Sa Tinh Hạt đang dũng mãnh tiến vào, toàn bộ phòng tuyến đã sụp đổ.
Một gã Linh Kiếm Sư bị cái càng cực lớn của Sa Tinh Hạt chặn ngang kẹp đứt, từng chiếc Liệp Yêu Linh nỏ bị phá hủy, Sa Tinh Hạt giống như nước được dẫn vào kênh mương, rất nhanh chảy tới hai bên tường thành, mà có rất nhiều Sa Tinh Hạt từ dưới tường thành cũng đang bò lên.
“Cảnh báo nguy hiểm! Lập tức triệu hồi ba vị Môn chủ trở về!”
Lý Nghị gào thét khản cả giọng, ra sức chém Sa Tinh Hạt đang tuôn ra, tu vi Kiếm Mạch Trung kỳ của gã được phóng xuất ra đến mức tận cùng.
Tiếng kèn thê lương vang lên trên tường thành, truyền ra khắp toàn bộ chiến trường. Ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ đang vây công một đầu Hoàng Ngọc Địa Long Nhị giai Hạ phẩm, nghe tiếng kèn, sắc mặt cuồng biến, cuối cùng bất chấp bỏ lại Hoàng Ngọc Địa Long đã bị bọn hắn liên thủ công kích vết thương chồng chất, lướt gấp đi về phía tường thành. Những Linh Kiếm Sư khác cũng nhao nhao khống chế phi kiếm trở về tiếp viện.
“Thành chủ đại nhân! Ngăn không được! Thỉnh ngài lập tức lui về nơi trú đóng trong nội thành!” Lý Trung ra sức chém giết trong bầy Sa Tinh Hạt, hắn có tu vi Kiếm Mạch sơ kỳ, nhưng đối mặt với thú triều Sa Tinh Hạt mãnh liệt, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, áo giáp màu vàng đất trên người rách tung tóe, ngực giáp đã mất đi một khối, trên đùi cũng bị mất đi một khối thịt.
Mũ giáp trên đầu Lý Nghị đã bay mất, tóc tai bù xù, cả người như một người điên, gã thê lương cười lớn một tiếng: “Lui? Còn có đường lui sao? Bên ngoài thành thủ không được, chui vào nội thành có tác dụng gì? Cơ nghiệp Lý gia đã biến mất trên tay ta rồi !”
Tường thành lúc này đã lún xuống hơn phân nửa, mấy trăm Sa Tinh Hạt đã bổ nhào về phía tường thành, đi về hướng nội thành, tiếng kêu thảm thiết tiếng khóc liên tiếp, một màn thảm kịch diễn ra. Toàn bộ Tây Phong Thành có năm mươi vạn nhân khẩu, bên ngoài thành đã có hơn bốn mươi vạn, một khi thú triều vào thành, những người ở bên trong sẽ khó có thể sống sót, cảnh tượng rồi sẽ trở thành một cuộc thảm sát thật sự !
“Kiếm Tổ! Lý Nghị ta đến cùng là tạo nghiệt gì? Tại sao lại muốn Tây Phong Thành ta nhận lấy kiếp nạn này?” Lý Nghị ngửa mặt lên trời gầm to một tiếng, chất vấn trời xanh.
Như thể đáp lại lời chất vấn của Lý Nghị, phía chân trời xuất hiện một điểm trắng nhỏ, sau đó nhanh chóng lớn dần, sau mấy tức to bằng cái bánh bao, tiếp theo là to bằng cái bát, bên dưới đã hoàn toàn có thể nhìn ra hình thái điểm trắng kia, một đầu yêu thú màu bạc sau lưng mọc lên hai cánh thần tuấn, mà trên lưng yêu thú như thể còn có một bóng người.

“Cái gì kia?” Rất nhiều Linh Kiếm Sư chú ý đến con yêu thú thần dị kia, sau đó kinh ngạc nhìn nó lao thẳng xuống thú triều.
Mạc Vấn đứng trên lưng Đại Hôi, dùng chân dậm lưng Đại Hôi: “Bắt con bọ cạp lớn nhất kia đến đây.”
Đại Hôi hưng phấn thét dài một tiếng, con mắt cực lớn nhìn chằm chằm vào con Sa Tinh Hạt Vương đứng trên cồn cát đang phát ra vô số mệnh lệnh kia, hai cánh chấn động điên cuồng lao tới. Mạc Vấn thì nhảy xuống từ trên lưng Đại Hôi, phía dưới chính là con Hoàng Ngọc Địa Long Vương nhị giai trung vị kia.
Con Hoàng Ngọc Địa Long Vương này đã trải qua hai lần lột xác, từ Nhất giai Siêu phẩm tiến hóa đến Nhị giai Trung vị, tư thái cũng không khác biệt lắm so với Hoàng Ngọc Địa Long bình thường, chỉ là màu sắc trên người càng thêm sẫm mầu, hoàn toàn biến thành màu sắc thâm trầm, bên dưới nó cũng sinh trưởng ra hai sợi thịt tu dài nhỏ, tăng thêm vài phần thần dị.
Ngang…
Hoàng Ngọc Địa Long phát hiện ra Mạc Vấn, ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu trầm thấp và hùng hậu, miệng lớn hé mở nhắm ngay chỗ mặt đất như là khẽ hút, vô số hạt cát bị nó hút vào trong miệng, đầu rắn vừa nhấc, nhắm ngay chỗ Mạc Vấn đang rơi, sau đó hung hăng phun ra, một cột cát hình dáng thô to đón đầu đánh về hướng Mạc Vấn.
Tay trái Mạc Vấn nâng lên, bắn ra một đạo kiếm quang trắng noãn, đánh vỡ cột cát đó một cách đơn giản. Đạo kiếm quang kia vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đâm lên đầu con rắn.
Cái đầu Hoàng Ngọc Địa Long Vương bị kiếm quang đánh tới lệch sang một bên, thân thể nó ngay lập tức đổ nhào xuống mặt cát, cát bụi bốc lên mù mịt đầy trời.