Truyền Kiếm

Chương 185: Chương 181: Kiếm Đồ Tam Giai





Cùng rơi vào không gian Trọng Nguyên này còn có ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương cảnh, một tên Kiếm Cương trung kỳ, hai gã Kiếm Cương sơ kỳ, trọng lực đột nhiên tăng lên khiến cho cả ba trở tay không kịp, nhưng dù sao tu vi đã đến mức này thì vẫn có thể tiếp nhận được trọng lực gấp tám lần bình thường, linh quang chớp tắt lóe lên trên cơ thể rồi cả ba cùng chậm rãi đi xuyên qua vùng không gian trọng nguyên tiến về phía boong thuyền phía trên.
Mạc Vấn ngẩng đầu thoáng nhìn qua ba gã Linh Kiếm Sư đang từ từ nhích tới, nhạt giọng nói một câu: "Mở ra."
Lãnh Cừu cũng không nhiều lời, đánh một chùm kiếm ấn đã chuẩn bị từ lâu lên thuyền lệnh.
Một luồng bạch quang chói mắt từ trong thân kiếm thuyền bắn ra, trong giây lát toàn bộ chiếc thuyền tựa như đã có thêm một vòng hào quang mặt trời, vô số đạo kiếm khí Canh Kim Huyền Cương từ bên trong vòng hào quang này tóe ra một cơn mưa ánh sáng, trong khoảnh khắc thôi mà kiếm quang Canh Kim đã giăng đầy bốn phía thân thuyền, bổ xuống bốn phương tám hướng xung quanh.
Cơn mưa ánh sáng này không đâu không chạm tới, bổ xuống hơn mười tên Linh Kiếm Sư tu vi đã ngoài Kiếm Mạch hậu kỳ đang vật lộn trong không gian Trọng Nguyên kia, chỉ trong giây lát thôi thân thể bọn chúng đã tan thành từng mảnh, tiếp đó quang vũ* bao trùm lấy những Linh Kiếm Sư cấp thấp đứng ở bên ngoài không gian trọng nguyên - lúc này đã nhận ra nguy hiểm - đang lùi vội về phía sau, toàn bộ bốn năm trăm người bị kiếm quang Canh Kim dầy dặc bổ xuống tiêu diệt, đến tư cách chống đỡ cũng không có. Sau cùng cơn mưa ánh sáng này bổ xuống một ngàn tên Linh Kiếm Sư kiếm khí hệ Thổ đang kết thành bàn cờ lập thể kia. Từng đợt sóng gợn tỏa ra, kiếm trận Kim Quang Khổn Không đang dần bị bào mòn.
*quang vũ: cơn mưa ánh sáng
Cơn mưa ánh sáng do kiếm khí Canh Kim Huyền Cương phóng ra cứ như vậy mà tan đi, đến nhanh mà đi cũng nhanh, tuy vậy toàn bộ phạm vị ngàn mét xung quanh kiếm thuyến đã không còn sót lại thứ gì, ngoại trừ ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương cảnh còn sót lại và những người đứng trên kiếm thuyền, một ngàn Linh Kiếm Sư tham gia trận chiến đều bị kiếm trận Huyền Cương diệt sát không còn một ai.
"Cái gì ?" Ô Phong suýt cắn phải lưỡi của mình, y không thể tin nổi vào kết quả trước mắt, đây là một ngàn Linh Kiếm Sư đấy ! Mặc dù tu vi bọn chúng đều thấp, nhưng cũng lực lượng dự bị cho sau này !
"Kiếm khí Canh Kim Huyền Cương ! Không gian Trọng Nguyên ! Đây đúng là kiếm trận Canh Kim Huyền Cương và kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên ! Ai có thể cho ta biết chuyện này là thế nào đây ? Hai kiếm trận này được bố trí trên thuyền từ bao giờ vậy ?" Ô Phong không để ý đến hình tượng của mình nữa, cứ thế mà chửi um lên, đây đúng là lừa đảo rồi !
Không hề để tâm đến nỗi đau của Ô Phong, Mạc Vấn nhìn tới ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương cảnh thương tích đầy người phía xa mười trượng, ba người này đã như nỏ mạnh hết đà từ lâu, mặc dù mưa kiếm Canh Kim Huyền Cương không lấy đi tính mạng bọn chúng, nhưng cũng đã vét sạch tất cả sức lực còn lại, nhất là hai gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ kia, toàn thân đã không còn chỗ nào nguyên vẹn, nếu không nhờ cương khí hộ thể thì đã sớm nhận kết cục giống như những Linh Kiếm Sư cấp thấp kia rồi.
"Giam bọn chúng lại." Mạc Vấn khẽ nói.
"Vâng."
Lãnh Cừu đáp lời, từng đạo từ quang trên bốn phía thân thuyền phóng ra, cuốn về phía ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương cảnh kia, không lâu sau nó đã tạo thành ba chiếc quang kén*, tiếp theo trọng lực và từ lực tụ đến kéo ba gã vào bên trong boong thuyền, lúc này dù cho cả ba gã có phục hồi về trạng thái tốt nhất của mình thì cũng khó có thể giẫy dụa thêm chút nào. Kiếm trận nhị giai trung phẩm đã quả đủ để trấn áp ba người.

**quang kén: chiếc kén làm bằng ánh sáng
"Hừ hừ ! Lão phu thật tức muốn chết đi được ! Kiếm trận Thanh Quang Phá Cương toàn lực tấn công cho ta ! Bổn tọa cũng muốn nhìn cho rõ xem con rùa đen kia có mấy lớp mai đây !"
Chứng kiến ba gã thủ hạ Kiếm Cương cảnh bị trấn áp giam cầm, đôi mắt Ô Phong đỏ hồng lên, ra lệnh.
Hai gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ đứng bên biến sắc, một tên trong đó nói: "Đại nhân, nếu như toàn lực tấn công, thân thuyền có thể sẽ bị tổn hại."
"Câm miệng ! Chút tổn thất đó sao bằng việc kiếm thuyền rơi vào tay kẻ địch ! Tấn công cho ta !"
Chiến thuật của Ô Phong mới đầu không thể nói là sai lầm, nhưng trên chiến trường chỉ tính toán sai một điểm thôi là tai ương đã ngập đầu rồi, y không thể nào nghĩ ra ngắn ngủi hơn một tháng thôi mà kẻ địch đã bố trí được hai tòa kiếm trận trên thuyền. ! Hơn nữa uy lực đều đã vượt qua nhị giai trung phẩm! Kiếm trận này không phải là chuyện đùa, nói bố trí là có thể bố trí ngay được, trận đạo bác đại tinh thâm, gần tiếp cận với quy tắc vận hành của trời đất, một gã Linh Kiếm Sư dù mất cả đời cũng khó có thể nghiên cứu thấu đáo được cấm trận nhất giai, còn tông sư trận đạo nhị giai lại càng hiếm thấy.
Nhưng kẻ địch bí ẩn này vậy mà có thể trong thời gian ngắn bố trí trên kiếm thuyền thêm hai tòa kiếm trận ! So với việc tự mình tế luyện một tòa kiếm trận thì chuyện này còn khó khăn hơn nhiều, bời vì bản thân kiếm thuyền Phi Vũ đã là một tòa cấm trận di động khổng lồ, muốn lắp đặt thêm thứ gì trên thuyền trước hết phải xử lý xong hệ thống cấm chế phức tạp đã ! Đây không phải việc mà một đại sư trận đạo nhị giai có thể làm được, ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc tông sư !
Đối địch với một tông sư trận đạo sao, Ô Phong mới nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy đau đầu, nên đành phải để cho đám thủ hạ Linh Kiếm Sư tấn công từ xa, y không dám tùy tiện ra tay trước khi nắm rõ được thủ đoạn tấn công của đối phương, cái chết của Nghiêm Bình chính là một lời nhắc nhở cho y, tuy giờ đây y đã lĩnh ngộ được biến hóa đầu tiên của kiếm ý, so với phó môn chủ Nghiêm Bình thì mạnh hơn nhiều, nhưng y cũng không dám mạo hiểm khinh suất.
Môn ngàn tên Linh Kiếm Sư tu luyện kiếm khí hệ Mộc khởi động kiếm trận một lần nữa, một đạo kiếm quang mầu xanh khổng lồ bắt đầu ngưng tụ lại trên đỉnh đầu bọn chúng.
Mặt khác kiếm thuyền Phi Vũ lại bị một ngàn tên Linh Kiếm Sư dùng kiếm trận Kim Quang Khổn Không trói chặt ở trên không, Mạc Vấn thoáng nhìn qua vầng ánh sáng xanh đang ngưng tụ phía xa kia thì liền hiểu rõ đối phương muốn làm gì, hắn ra lệnh cho Lãnh Cừu phòng thủ.
Màn hào quang từ kiếm trận Mậu Linh Huyền Sát vừa mới bị phá hủy giờ đây đã được khôi phục lại, bao trùm lấy kiếm thuyền. Kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên đã dùng để trấn áp ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương cảnh kia nên không thể sử dụng được nữa, Lãnh Cừu đành khởi động tòa kiếm trận thứ tư trên thuyền, kiếm trận Thái Ất Thanh Cương. Tòa kiếm trận này tác dụng chủ yếu là để phòng ngự, một tầng sóng gợn mầu xanh dán chặt lấy vòng hào quang mầu vàng đất đang bọc lấy kiếm thuyền. Về phần kiếm trận Canh Kim Huyền Cương là do Mạc Vấn dựa theo kiếm trận trên Huyền Cương Kiếm Tí mà khai triển ra, kiếm trận này có thể tạo ra kiếm khí Canh Kim Huyền Cương có sức tấn công không tệ, nhưng lại không hữu dụng trong phòng ngự.
Oành !

Một đạo kiếm trụ mầu xanh thô to một lần nữa mạnh mẽ phá không lao thẳng vào vòng hào quang phòng ngự bên ngoài kiếm thuyền Phi Vũ, hào quang mầu vàng đất do kiếm trận Mậu Linh Huyền Sát tạo ra cầm cự được vài hơi thở liền tản đi, kiếm trụ mầu xanh tiếp tục đâm vào làn sóng kiếm Thái Ất Thanh Cương đằng sau, cơn sóng xanh rung lên dữ dội rồi khuếch tán ra bốn phía, nuốt gọn luồng kiếm quang kia, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Tấn công không có kết quả, một ngàn người kia lại tiếp tục ra sức ngưng tụ lại kiếm quang mầu xanh, bên kia kiếm thuyền Phi Vũ cũng phóng xuất ra hào quang, tầng hào quang mầu vàng đất dầy đặc lại một lần nữa bao phủ kiếm thuyền.
Oành !
Đạo kiếm trụ mầu xanh lần thứ ba oanh kích lên kiếm thuyền, kết quả vẫn như cũ.
Lần thứ tư, rồi đến lần thứ năm, một ngàn tên Linh Kiếm Sư vẫn kiên trì phát động Thanh Quang Phá Cương Kiếm Ba, cho đến khi mười đạo kiếm quang được phóng ra, lúc này ngàn tên Linh Kiếm Sư đã cạn sức, không thể tiếp tục phát động kiếm khí. Mà bên kia Mạc Vấn chỉ mất hai lần thay thế linh thạch hệ Mộc, Thổ để duy trì kiếm trận thôi.
"Đúng là một lũ phế vật !"
Nhìn kiếm thuyền Phi Vũ chắc chắn như rùa đen kia, Ô Phong hận đến mức nghiến chặt hàm răng, chỉ còn cách trút giận lên thủ hạ, ba tên Linh Kiếm Sư Kiếm Cương trủ trì kiếm trận Thanh Quanh Phá Cương cúi gằm mặt không dám tỏ vẻ bất mãn, để mặc cho Ô Phong dạy bảo.
Sau một hồi phát tiết lửa giận, Ô Phong nhìn chằm chằm vào kiếm thuyền, sắc mặt âm u khó đoán, sau cùng trong mắt hiện ra vẻ tàn khốc, nói với ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương: "Cho các ngươi một canh giờ dưỡng sức, phải hồi phục đến trạng thái tốt nhất, không phải lo đến số đan dược cần dùng."
Bên trên boong thuyền, mọi người đã phát hiện ra điểm lạ lùng bên Vạn Kiếm môn.
"Đại nhân, bọn chúng không tấn công nữa." Lãnh Cừu nói.
Mạc Vấn tất nhiên cũng đã nhìn ra chuyện này, một nỗi lo lắng không rõ ràng dâng lên trong lòng, hắn chăm chú nhìn đến thân ảnh Ô Phong nhỏ như hạt đậu phía xa trong giây lát rồi thu lại ánh mắt.

"Mang bọn chúng tới đây."
Lãnh Cừu lên tiếng, ba gã Linh Kiếm Sư bị từ quang giam cầm được đưa lên boong thuyền.
"Ta cho các ngươi một cơ hội, đầu hàng hay là chết." Mạc Vấn hờ hững nhìn qua ba người.
Một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ nhìn Mạc Vấn với ánh mắt trào phúng: "Hừ, ngươi xong rồi, ngươi thật sự không biết mình vừa gây ra chuyện gì đâu, đừng tưởng có chiếc bảo thuyền này thì không cần kiêng dè gì, bổn tọa khuyên ngươi mau thả chúng ta ra, giơ tay chịu trói thì mới có cơ hội giữ lại mạng sống được !."
"Cái gì !" Lãnh Cừu tức giận hừ một tiếng, kiếm quang trên người lóe lên, muốn xử lý cái tên Linh Kiếm Sư không thức thời này.
Mạc Vấn bình thản nhìn chăm chú vào tên Linh Kiếm Sư kia: "Tuy ta không rõ mình vừa gây ra chuyện gì, nhưng đã biết ngươi vừa bỏ qua cơ hội lần này."
Lãnh Cừu hiểu ý, tiến lên một bước, một đạo kiếm quang bắn ra, phá vỡ từ quang, lập tức chém đứt đầu tên Linh Kiếm Sư kia. Máu huyết bắn ra, thi thể tên Linh Kiếm Sư ngay lập tức bị trọng lực đáng sợ nghiền nát, chỉ còn lại linh kiếm và kiếm nang rơi xuống đất.
"Còn hai người các người ?" Ánh mắt Mạc Vấn lạnh như băng quét qua hai gã Linh Kiếm Sư.
Hai gã Linh Kiếm Sư này lại vô cùng bình tĩnh, gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương trung kỳ cười chua chát: "Được làm vua thua làm giặc, bọn ta cũng chỉ là con rối của Vạn Kiếm môn thôi, có sống cũng không bằng chết, ngươi ra tay đi."
Mạc Vấn chăm chú nhìn hắn, rồi ra hiệu cho một người đứng phía sau, một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ liền đứng dậy.
"Hình huynh, Dương huynh, từ khi chia tay đến giờ hai người vẫn khỏe chứ ?" Lý Huyền mỉm cười với hai người.
Đồng tử tên Linh Kiếm Sư Kiếm Cương trung kỳ kia co rút lại, nói thất thanh: "Lý Huyền ! Sao lại là ngươi ? Ngươi phản bội Vạn Kiếm môn sao ? Ngươi không sợ. . ."
Nói đến đây thì gã ngừng lại, ánh mắt Hình Nguyên Hải âm trầm khó đoán, một lát sau, gã nhìn chằm chằm vào Lý Huyền, khàn giọng nói: "Ngươi giải được độc rồi sao ?"
Lý Huyền gật nhẹ đầu: "Đại nhân bản lĩnh phi thường, đã giải trừ Thăng Tiên đan giúp ta."

Nghe Lý Huyền nói xong, một lần nữa sắc mặt hai gã Linh Kiếm Sư trở nên âm trầm khó đoán. Mạc Vấn cũng không nóng vội, từ đầu đến chân hắn đều được áo choàng màu đen bao phủ, không ai có thể nhìn ra nét mặt của hắn hiện giờ.
Một lúc lâu sau, tên Kiếm Cương trung kỳ Hình Nguyên Hải trầm giọng nói: " Ngươi có điều kiện gì ?"
"Gia nhập Tàng Kiếm môn, trở thành trưởng lão nội môn phụng sự kiếm môn trong sáu mươi năm, nhưng ngươi bắt buộc phải trao Hồn huyết ra, sáu mươi năm sau ngươi sẽ được nhận lại, đến lúc ấy đi hay ở là tùy ở ngươi."
"Hồn huyết ư ?"
Hai tên Linh Kiếm Sư tỏ ra phân vân, giao Hồn huyết ra khác nào phó thác tính mạng của mình cho đối phương, nhưng nếu nghĩ đến thứ Thăng Tiên đan đáng sợ trong cơ thể thì chuyện này cũng không phải là quá khó để chấp nhận, hơn nữa đối phương cũng đã đưa cái hẹn sáu mươi năm, việc này so với việc làm nô lệ của Vạn Kiếm môn thì tốt hơn nhiều.
"Tốt, ta đồng ý !"
Hai tên Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ này cũng không nhiều lời, bọn hắn vốn đều là chủ nhân kiếm môn ở các quận phía nam Cửu Hàn Châu, vốn là bị Vạn Kiếm môn cưỡng bách chế phục nên đều có ý chống đối, hơn nữa ba vị chủ nhân thật sự của Vạn Kiếm môn kia cũng chưa bao giờ cho bọn hắn cái tư cách làm người, không hề để tâm đến danh dự tôn nghiêm của bọn hắn, thường ngày đều mặc sức chửi mắng sai bảo, đường đường là Linh Kiếm Sư Kiếm Cương cảnh há có thể nhẫn nhục chịu đựng cho được, mà điều kiện của vị tân chủ nhân này xem ra cũng không tệ, quan trọng hơn là cái mạng nhỏ này đã nằm trong tay người ta rồi, dù sao tu hành vất vả cũng là vì điều gì đây ? Chẳng phải là để sống thọ hơn một chút hay sao ?
Hai người giao ngọc bài Hồn huyết cho Lãnh Cừu, số thành viên nòng cốt của Tàng Kiếm môn đã dần đầy đủ, tính cả Lãnh Cừu và Lý Huyền thì hiện giờ kiếm môn đã có hai người Kiếm Cương trung kỳ, hai người Kiếm Cương sơ kỳ, lực lượng chưa thể gọi là mạnh mẽ, nhưng chắc chắn không thể nói là yếu nhược rồi.
Một canh giờ sau, bên kia Vạn Kiếm môn cuối cùng cũng có động tĩnh, Ô Phong ra lệnh cho một ngàn Linh Kiếm Sư đang phong tỏa kiếm thuyền Phi Vũ rút lui trở về.
Chuyện này đã làm cho những người trên thuyền đều có chút bất ngờ, chuyện này là thế nào đây ? Chẳng lẽ muốn để cho bọn ta rời đi hay sao ?
Rất nhanh sau đấy Ô Phong đã cho mọi người một cái đáp án, y mang ra một quyển trục làm từ da thú rồi ném lên trời.
Một tấm kiếm đồ mầu trắng bạc trải rộng đến ngàn mét trên bầu trời, linh lực hệ Kim phóng ra cuồn cuộn như nước triều dâng.
"Kiếm đồ tam giai ?" Đôi mắt Mạc Vấn lóe lên, hắn chăm chú nhìn vào kiếm đồ đang mở ra bên trên.