Truyền Kiếm

Chương 179: Chương 175: Cưỡng Chiếm





Phi thuyền khổng lồ đáp xuống làm kinh động toàn bộ Cứ Kiếm môn, nhưng những người này phần lớn đều là Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ cấp thấp, thậm chí có người còn chưa ngưng kết Kiếm Mạch, cơ bản là chưa từng nhìn thấy phi thuyền lớn bậc này. Tất cả dừng việc đang làm lại ngẩng nhìn lên trên.
“Rống!” Tiếng gầm trầm thấp của Đại Hôi khiến Đông Phương Minh tỉnh táo trở lại.
Đông Phương Minh cắn răng, xoay người lại trên lưng Đại Hôi, nhìn thấy Đại Hôi đang không thoải mái, nhưng cũng không có phản kháng gì, mệnh lệnh của Mạc Vấn cho nó chính là nghe theo chỉ dẫn của Đông Phương Minh, đi chấn nhiếp Cứ Kiếm môn.
Đại Hôi vỗ cánh, chở Đông Phương Minh bay lên không chỗ thuyền lớn, sau đó dừng lại bên ngoài kiếm thuyền cách trăm trượng, Đông Phương Minh vừa mới nhìn rõ người trên boong thuyền thì mồ hôi đã đổ ròng ròng.
Chỗ boong thuyền rộng lớn kia, có hơn hai mươi thân ảnh đang đứng, cầm đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế được tạo hình cực kì tinh xảo trải da thú rộng thùng thình. Đầu lão đang gối lên cặp đùi trắng nõn của một thiếu nữ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, trong ngực lại có một thiếu nữ đang dựa vào, thỉnh thoảng cầm rượu quả bánh trái trên bàn trà bằng linh mộc bên cạnh đút vào miệng lão giả, mặt khác có hai thiếu nữ giống thế đang ngồi trên mặt đất nhẹ nhàng đấm chân cho hắn.
Nhìn mấy người này, con ngươi Đông Phương Minh co rụt lại, trên thuyền có hai mươi bốn người, có mười sáu Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ, bốn Linh Kiếm sư Kiếm Mạch viên mãn, còn lại bốn người không thể nhìn thấu, trong đó có lão giả nằm trên ghế da thú kia, còn lại là ba Linh Kiếm Sư đứng hầu bên cạnh một Linh Kiếm sư trung niên. Nói cách khác, bốn người này đều là Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Cương! Hơn nữa khí tức phát ra trên người lão giả nằm trên ghế kia so với Môn chủ Cứ Kiếm môn cảnh giới Kiếm Cương hậu kỳ còn đáng sợ hơn!
“Hừ ?”
Nhìn thấy Đông Phương Minh cưỡi Đại Hôi con mắt lão giả sáng ngời: “Có ý tứ, lại là Lôi Dực Thôn Kim Thú đã tấn giai, không nghĩ được là ở nơi này cũng có thể nhìn thấy dị thú bậc này, đúng lúc động phủ của lão phu đang cần một linh thú trông coi!”
“Hầu Tân, giao cho ngươi, cố gắng hết sức giải quyết thật êm xuôi, hôm nay ta không muốn thấy máu tanh.”
“Vâng, phó Môn chủ.”
Trong ba tên cường giả Linh Kiếm sư Kiếm Cương có một kẻ đứng ra, khom người với lão giả một cái, sau đó giẫm lên Linh kiếm bay ra boong thuyền, trực tiếp dừng lại trước mặt Đông Phương Minh hơn mười trượng.
“Rống!” Đại Hôi nôn nóng gầm nhẹ một tiếng, phần lưng hơi nhô lên, hiển nhiên người đối diện này khiến nó cảm thấy bị uy hiếp.
Đông Phương Minh nuốt nước miếng, cố chấp hỏi: “Các hạ là người phương nào? Vì sao lại phá hủy kiếm trận hộ sơn của chúng ta?”

Hầu Tân căn bản không để tiểu bối Kiếm Mạch hậu kỳ phía trước vào mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu tử, gọi Ngưu Thiên Bá ra đây, phó Môn chủ Vạn Kiếm môn La Quang đại nhân giá lâm, bảo hắn lăn ra đây bái kiến.”
Đông Phương Minh hít một hơi khí lạnh, Ngưu Thiên Bá là tục danh của Môn chủ đời trước Cứ Kiếm môn, gã không có lạ lẫm gì, cái gã để ý chính là tên kiếm môn đối phương vừa nói! Vạn Kiếm môn, là đại kiếm môn nổi lên hai mươi năm gần đây, gần như đồng thời cùng Thiên Trì Kiếm Tông cắm rễ ở đây, lai lịch thần bí, vừa xuất hiện liền diệt môn một kiếm môn thực lực không tệ phía nam quận, sau đó chiếm cứ sơn môn, trắng trợn phát triển thế lực, không lâu sau đó lại tiêu diệt thêm mấy kiếm môn xung quanh, sau hai mươi năm, kiếm môn này đã xơi tái non nửa số quận thành phía nam quận, thực lực đã gần như có thể chống lại Thiên Trì Kiếm Tông. Hôm nay Vạn Kiếm môn này giá lâm Cứ Kiếm môn rõ ràng không phải chuyện tốt, vì vậy Đông Phương Minh cẩn thận đáp: “Các hạ, Ngưu Thiên Bá đã bị đại nhân nhà ta bêu đầu, hôm nay Cứ Kiếm môn này trên danh nghĩa đã là của đại nhân nhà ta.”
Trên mặt Hầu Tân lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hơi nhíu mày lại rồi nói: “Vậy hãy kêu đại nhân của ngươi đi ra đây!”
“Các hạ, đại nhân của ta không ở đây.” Tư thái Đông Phương Minh hạ thấp xuống.
Khóe mắt Hầu Tân hơi run rẩy một chút, tức giận nói: “Kêu người có thể làm chủ được ra đây!”
“Hiện tại làm chủ nơi này chính là tại hạ.”
“Sặc…” Hầu Tân nghẹn lời, thế nhưng cũng không thể oán trách người khác, lửa giận trong lòng do vậy mà không thể phát tiết ra bên ngoài, y lạnh lùng nói: “Hiện tại cho ngươi nửa canh giờ, để cho toàn bộ người bên trong sơn môn tập trung đến Kiếm đài trên ngọn chủ phong! Quá hạn ai không đến giết không tha!”
Trán Đông Phương Minh chảy đầy mồ hôi lạnh, cắn răng nói: “Các hạ, tại hạ không hiểu rõ ý của ngài.”
“Không rõ?” Hầu Tân lạnh lùng cười: “Hiện tại ta đây nói cho ngươi biết, Cứ Kiếm môn đã bị Vạn Kiếm môn thu nạp! Các ngươi hiện tại chỉ có hai lựa chọn, thần phục, hoặc là chết!”
Sắc mặt Đông Phương Minh tái nhợt, tuy đã đoán ra từ trước, nhưng cảm giác chính tai nghe thấy và suy đoán lại không giống nhau. Thì ra đúng là Vạn Kiếm môn sẽ hạ thủ với mấy quận góc Tây Nam Cửu Hàn Châu này, không nghĩ đến thế lực Vạn Kiếm môn phát triển nhanh như vậy, mấy quận trung bộ phía nam đã bị bọn chúng hoàn toàn thâu tóm!
Không có thời gian lo lắng cho an nguy của sư môn mình, hiện tại cần phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã, hắn cắn răng kiên trì nói: “Các hạ, đây là việc lớn, tại hạ muốn trước tiên mời đại nhân nhà ta ra mới có thể quyết định được, xin các hạ thư thả cho một chút thời gian.”
“Hừ! Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt à! Tâm tình phó Môn chủ nhà ta hiện tại đang tốt, không muốn đại khai sát giới, nhưng lão nhân gia người sẽ không ngại tiêu diệt thêm một cái kiếm môn nữa đâu! Nửa canh giờ, ai chưa đến Kiếm đài chủ phong, giết không tha!”
Ống tay áo Hầu Tân phất lên, không hề để ý tới Đông Phương Minh, ngự kiếm bay trở về boong thuyền.

Thân phi thuyền khổng lồ hơi nghiêng, bay về phía chủ phong, trực tiếp đáp xuống đỉnh núi chủ phong điện, sức nặng khủng bố trực tiếp đè sập mái vòm chủ điện.
Sắc mặt Đông Phương Minh âm u khó đoán liếc nhìn Hậu Tần đang ngông nghênh quay về kiếm thuyền Phi Vũkia rồicưỡi Đại Hôi quay về chỗ cũ. Thế nhưng rất nhiều thân ảnh đã biến mất khỏi chỗ đó, chỉ còn lại bốn gã đệ tử Nhận Kiếm môn sắc mặt khó coi.
“Bọn họ đâu rồi?” Đông Phương Minh hỏi.
Một gã đệ tử Nhận Kiếm môn cầm đầu, thanh âm buồn bực nói: “Đại nhân, bọn họ đều đi rồi, nói là muốn đi đến Kiếm đài chủ phong.”
Đông Phương Minh thở dài, trông cậy vào lòng trung thành của những tên môn nhân Cứ Kiếm môn này còn không bằng chờ lợn nái leo cây cho rồi.
“Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?” Tên đệ tử kia hỏi, bọn họ là đệ tử Nhận Kiếm môn, muốn đầu hàng cũng không thể, huống hồ Lãnh Cừu đã dám phái ra những người này, điều đó nói lên rằng họ đáng tin cậy, sẽ không phải loại thay đổi thất thường.
Đông Phương Minh đứng trên đỉnh núi, nhìn qua đệ tử Cứ Kiếm môn đang di chuyển như đàn kiến về hướng ngọn chủ phong, trầm ngâm một lúc: “Các ngươi đi đi, báo tin cho Môn chủ các ngươi.”
Gã không có ý định liều mạng, thậm chí chỉ là ý nghĩ trong đầu cũng không có, đối phương ở đây chính là kiếm thuyền Phi Vũ này! Đây là tòa thành chiến đấu biết bay! Mặc dù Đại Hôi có phân thân ra mười con cũng chưa chắc đã làm gì được đối phương.
“Đại nhân, chúng ta cùng đi.” Vị đệ tử Nhận Kiếm môn vậy mà rất có nghĩa khí.
Đông Phương Minh cười khổ lắc đầu: “Ta không đi được, bọn chúng đã sớm theo dõi ta. Nếu ta có dị động, bọn chúng sẽ ra tay đầu tiên, đến lúc đó sẽ làm hại các ngươi. Các ngươi mau đi thôi, ta ở đây thu hút sự chú ý của bọn hắn.”
Bốn gã đệ tử Nhận Kiếm môn lộ vẻ cảm động, thành tâm cúi đầu: “Đại nhân bảo trọng!”

Bốn gã đệ tử Nhận Kiếm môn không ngự kiếm phi hành, làm như vậy quá dễ gây chú ý người khác, mà bọn họ lựa chọn đi bộ xuống núi. Thế nhưng cũng chỉ sau nửa canh giờ, vẻ mặt bốn người trẻ tuổi xám như tro quay lại: “Đại nhân, bọn chúng sử dụng kiếm trận phong tỏa toàn bộ sơn môn, không xông ra được.”
Đông Phương Minh biến sắc, cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương chắc chắn như vậy, thì ra đã phong tỏa toàn bộ sơn môn từ lâu, người ở bên trong có muốn trốn cũng không có đường mà trốn, chỉ có một cách đầu hàng.
“Đại nhân, làm sao bây giờ?” Bốn gã đệ tử Nhận Kiếm môn chỉ có thể đem ánh mắt nhìn Đông Phương Minh.
Sắc mặt Đông Phương Minh biến ảo vài cái, cuối cùng cắn răng nói: “Tất cả đi đến ngọn núi chính!”
Thời hạn nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, toàn bộ người lưu lại sơn môn Cứ Kiếm môn làm việc đều đến đông đủ, tổng cộng có ba trăm người, Linh Kiếm Sư cấp độ Dưỡng Kiếm chiếm hơn một nửa, có một số ít là Kiếm Mạch sơ kỳ cùng trung kỳ. Những Linh Kiếm Sư Cứ Kiếm môn này đang dùng ánh mắt kính sợ cùng hâm mộ nhìn vào một phi thuyền cực lớn đang hạ cánh trên kiếm đài, sâu trong ánh mắt còn toát ra một vẻ tham lam.
“Đại nhân, tất cả đã đến đông đủ.” Hầu Tân cung kính nói với lão giả nằm trên ghế.
Lão giả mở hé con mắt, lười biếng nói: “Ngươi đi xử lý đi, trong nửa canh giờ phải hoàn thành việc kết nạp, sau đó còn đi Hạt Vĩ quận.”
"Vâng."
“Còn nữa, đưa Lôi Dực Thôn Kim Thú kia tới cho bổn tọa, đừng làm nó bị thương.”
Hầu Tân dạ vâng, ngự kiếm bay xuống chỗ kiếm đài.
Nhưng sau khi y nhìn rõ đội hình đệ tử Cứ Kiếm môn thì xanh cả mặt, bởi vì ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ là năm sáu Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ, cùng với hai ba mươi Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ! Đây là kiếm môn nhị giai hay sao? Nhất giai kiếm môn cũng không tới nữa! Thật ra cái này cũng không thể trách bọn họ, Môn chủ của họ đã mang theo tất cả cao thủ đứng đầu đến dò xét Lôi Minh Sơn, kết quả lại bị Mạc Vấn chém giết hết, về sau Lãnh Cừu phục mệnh thu nạp Cứ Kiếm môn, lại thanh lý thêm một đám Linh Kiếm sư trung tầng không nghe lời, kết quả làm cho một kiếm môn lớn cũng chỉ còn lại một chút lực lượng nhỏ yếu đến đáng thương như vậy.
Nghe một gã đệ tử Cứ Kiếm môn dập đầu nói rõ nguyên nhân, Hầu Tân lúc đó mới tức giận hừ một tiếng, ném ra mấy bình đan dược.
“ Linh Kiếm Sư đã ngoài Kiếm Mạch kỳ, mỗi người dùng một hạt.”
Vài tên đệ tử Kiếm Mạch trung kỳ cầm bình ngọc, hơi do dự, một người trong đó dè chừng hỏi: “Xin hỏi đại nhân, đây là đan dược gì?”
Hầu Tân lạnh lùng cười: "Cực Lạc Thăng Tiên Đan."

Sắc mặt tất cả đệ tử Cứ Kiếm môn Kiếm Mạch kỳ dần chuyển thành màu gan heo. Mà ngay cả Đông Phương Minh cùng bốn gã Linh Kiếm sư Nhận Kiếm môn đứng ở tít bên ngoài cũng sắc mặt đại biến.
Cực Lạc Thăng Tiên Đan không phải Linh đan gì hiếm gặp, phẩm giai của nó chỉ có Nhất giai Hạ phẩm, nhưng nó có một đặc điểm, đó là gây nghiện, chỉ cần là người có cảnh giới tinh thần không vững chắc, đều không thể ngăn cản được, ai dùng qua loại đan dược này sẽ không muốn rời xa loại hiệu quả mê huyễn này, một ngày không dùng tinh thần sẽ không tập trung đứng ngồi không yên, người nghiêm trọng hơn thì trực tiếp điên cuồng rồi tẩu hỏa nhập ma. Có thể nói là một loại Linh đan cực kỳ ác độc! Thế nhưng dùng nó để khống chế người khác thì lại rất thích hợp.
“Sao ?” Hầu Tân hừ một tiếng, linh áp của Linh Kiếm sư Kiếm Cương bao phủ toàn trường.
Vài tên đệ tử Kiếm Mạch trung kỳ biến sắc, cắn răng nhắm mắt lại từ trong bình ngọc đổ ra một hạt đan dược màu trắng cỡ hạt đậu, cho vào trong miệng. Những Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ khác cũng không ai dám kháng cự, tự mình cắn răng nuốt vào một hạt.
Cuối cùng ánh mắt Hầu Tân nhìn về phía mấy người Đông Phương Minh, một gã Linh Kiếm Sư đệ tử Cứ Kiếm môn Kiếm Mạch trung kỳ hiểu ý liền đem số đan dược còn lại đưa đến.
Sắc mặt bốn gã đệ tử Nhận Kiếm môn tái nhợt, một người trong đó cứng ngắc nói: “Chúng ta chính là đệ tử Nhận Kiếm môn, do Môn chủ thu lưu mới sống được đến hôm nay, ngoại trừ lệnh của Môn chủ, chúng ta không nghe mệnh lệnh của bất kỳ kẻ nào.”
Khóe miệng Hầu Tân nhếch lên: “Đã sớm nghe nói đệ tử Nhận Kiếm môn là một lũ ương ngạnh, thì ra đúng là như thế.”
Vừa nói xong, y vung mạnh tay, một đạo kiếm khí bắn ra, lập tức chui vào trong cơ thể tên đệ tử Nhận Kiếm môn kia.
Phanh!
Thân thể tên đệ tử kia trực tiếp nổ tung thành một đám bụi máu. Ba gã đệ tử Nhận Kiếm môn còn lại sắc mặt đại biến, bi phẫn trừng mắt nhìn Hầu Tân.
Thân thể Đông Phương Minh cũng run rẩy, không biết là do trời lạnh hay là bị dọa cho run sợ. Đại Hôi bên cạnh gã đã không kìm nén được nữa, đối phương đã ra tay giết người, mà nhẫn nhịn lại vốn không nằm trong nguyên tắc ứng xử của nó, nó bị Đông Phương Minh áp chế đến bây giờ mà vẫn không nổi giận là đã cực hạn rồi, thế nên mới gầm lên một tiếng rồi dồn tất cả Canh Kim Cương Phong mãnh liệt vồ tới phía Hầu Tân.
"Nghiệt súc!"
Hầu Tân biến sắc, y không nghĩ tới con yêu sủng này lại đột nhiên gây khó dễ, trong lúc vội vã không kịp lấy ra linh kiếm, chỉ có thể dùng kiếm khí ngăn cản.