Truyền Kiếm

Chương 171: Chương 167: Đoạt Xá





Nơi sâu nhất của Lôi Trạch, vô số những đạo điện xà thô to giăng kín phạm vi bên trong một chiếc hố trời khổng lồ, từ xa nhìn vào, cảnh tượng này trông như một đại dương sấm sét vậy. Bên dưới đáy hố, một thân ảnh gầy gò tiều tụy đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, bên cạnh có hai sợi dây xích sắc vàng tím. Hai sợi xích này đâm xuyên qua cơ thể người này, móc vào xương sống, chưa hết, huyệt Thiên Môn trên đỉnh đầu y bị một mũi dùi sắc nhọn đóng xuyên qua, cố định cơ thể y với mặt đáy chiếc hố trời này.
Toàn thân người này không hề có máu thịt, nhìn qua trông như một bộ xương khô. Từng đạo từng đạo điện xà đi men theo dây xích và mũi khoan truyền xuống, không ngừng đánh lên thân thể phía dưới, đốt cháy cơ thê
Ngay lúc Đại Hôi đang độ lôi kiếp bên ngoài Lôi Trạch, thân thể như bộ xương cốt kia đột nhiên rung động, chiếc đầu lâu nhăn nheo chậm rãi ngẩng lên, bên trong hốc mắt sâu hoắm này lại không hề có con ngươi.
Ngay sau đó, một đạo sóng tinh thân yếu ớt truyền ra từ bên trong cơ thể này: "Khá đấy, vậy mà lại có yêu thú độ kiếp ở bên trong Lôi Trạch này."
"A. . . có huyết thống của Thượng Cổ Lôi Long sao, chỉ là một chút huyết mạch này thật sự quá ít ỏi. . . ."
"Hả ? Còn một người nữa sao ? Thể chất thật kỳ lạ . . . ."
"Đả thông Mệnh Nguyên khiếu, tu luyện Mệnh Nguyên lực. Ồ ? Kinh mạch hóa linh chất, dùng thân hóa kiếm sao ? Thân thể này tu luyện cách nào mà lại có lôi văn Hậu Thiên, lại còn có cả. . . . đầy đủ Ngũ Hành ! Ái chà ? Đan điền vỡ nát ư ? Nhưng cũng không phải là vấn đề to tát gì, ha ha ha ha, quả thật là trời xanh có mắt, lại mang một thân thể hoàn hảo như vậy đến trước mặt bản tôn !"
Thân thể như bộ xương khô này bỗng rung lên dữ đội, kéo theo dây xích vàng tím rung lên bần bật. Bên trong chiếc hố trời kia đột nhiên phát ra tiếng sấm vang dội, điện xà văng bật ra khắp nơi, lúc này đây nơi này dường như đã biến thành một đại dương chằng chịt sấm sét.
"Không uổng công bản tôn phải khổ sở chờ đợi hơn bốn ngàn năm, hôm nay rốt cuộc đã có cơ hội thoát khốn rồi, ha ha ha ha !"
Một luồng sóng tinh thần điên cuồng tràn ra xung quanh, lấp đầy chiếc hố trời này.
"Phân Niệm Hóa Hình ! Nguyên Thần Xuất Khiếu ! Mở cho ta !"
Một luồng huyết quan yếu ớt bắn ra từ bên trong huyệt Thiên Môn trên đỉnh chiếc đầu lâu, huyết quang này chậm rãi đẩy chiếc dùi mầu vàng tím đang xuyên qua huyệt Thiên Môn kia từng chút từng chút một. Bên trong hố trời, sấm sét ngày một trở nên cuồng bạo, từng đạo sấm sét không ngừng bổ xuống chiếc dùi vàng tím kia, ý muốn ép nó xuống phía dưới, nhưng cuối cùng chiếc dùi này vẫn bị đẩy ra ngoài, đến khi nó bị bức ra ba thốn, một luồng huyết khí từ bên trong huyệt Thiên Môn liền tràn ra bên ngoài rồi hóa thành một hư ảnh mầu máu tươi trên không trung. Hư ảnh này không đợi cho sấm sét bổ xuống đã chui thẳng xuống mặt đất. Chiếc dùi vàng tím kia mất đi lực cản liền xuyên trở xuống huyệt Thiên Môn, che kín cái huyệt này, mà lúc này sấm sét cuồng bạo bên trong hố trời cũng dần yên ắng trở lại.
Bên ngoài Lôi Trạch, Mạc Vấn dường như đã nhận ra điều gì đó, hắn liếc mắt nhìn vào sâu bên trong Lôi Trạch, nhưng chỉ là ngoại trừ sấm sét đang giăng đầy trời ra, hắn không hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Sau khi độ Thiên Kiếp, Đại Hôi làm ra bộ dáng oai phong lẫm liệt, nó rung nhẹ bộ lông trắng tinh rồi hấp tấp chạy đến trước mặt Mạc Vấn, ra vẻ nịnh nọt khẽ cạ đầu vào người Mạc Vấn.
Mạc Vấn sờ lên đầu nó, khuôn mặt cứng ngắc dần trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng lộ ra ý cười.

"Đi đi, dạo chơi một vòng đi."
Đại Hôi hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, mở rộng đôi cánh rồi tung mình bay vào giữa không trung, tốc độ của nó so với trước đây còn nhanh hơn ba phần.
Sau khi xua Đại Hôi đi nơi khác, Mạc Vấn hít sâu một hơi rồi lại dời ánh mắt về phía sâu bên trong Lôi Trạch, một tầng điện xà lập tức xuất hiện, bao phủ thân thể hắn.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, thoáng chốc đã qua một tháng.
"Mệnh Nguyên lực đã đạt đến cực hạn, vì sao lại không thể đột phá chứ ?"
Mạc Vấn cảm nhận được thứ Mệnh Nguyên lực sền sền kia đã ngập tràn bên trong Mệnh Nguyên, nhưng lúc này lại có cách nào tăng thêm một chút nào nữa, cũng không hề có một dấu hiệu nào chứng tỏ nó sắp đột phá cả, hắn cảm giác như đang có một lớp màng vô hình bọc lấy Mệnh Nguyên của hắn vậy.
"Còn thiếu một chút gì đó, nhưng rốt cục thứ còn thiếu này là cái gì ?"
Mạc Vấn cúi đầu trầm ngâm, từng đạo sấm sét như một sợi roi thỉnh thoảng lại quất lên người hắn, tuy vậy nhưng lôi văn bên ngoài cơ thể hắn lại lập tức lóe sáng, chỉ là sấm sét ở mức độ này thì đã không thể gây thương tổn đối với thân thể của hắn nữa rồi.
Oanh ! Oanh !
Mặt đất dưới chân đột nhiên rung lên dữ dội.ư
Mạc Vấn giật mình, chỉ thấy cách đó không xa nơi khu vực ven rìa Lôi Trạch, mặt đất đột nhiên nứt ra thành một khe hở khổng lồ, sau đó một luồng tinh khí địa mạch tinh thuần đến cực điểm theo đó mà phụt lên, gần như đã tạo thành hình dạng một cột sáng mầu vàng kim.
"Tinh khí hệ Thổ này quá tinh thuần, chẳng lẽ đây là địa khí ?"
Mạc Vấn nhíu mày, hắn đi về hướng khe hở kia.
Khe hở này không lớn lắm, chiều dài và chiều rộng độ vài chục trượng, tuy nhiên lúc này nó lại vô cùng yên tĩnh, có vẻ như khe hở đã chứa đựng luồng địa khí tinh thuần này trong một thời gian dài, sau khi phun ra hết liền không còn động tĩnh nào nữa.

"Trọng lực gấp hai lần ? Chẳng lẽ bên trong còn có một khoáng mạch Địa Nguyên nữa sao ?"
Mạc Vấn hơi do dự, nhưng rồi hắn cũng thả người nhảy vào trong khe hở, ngón tay hắn cắm sâu vào tầng đất cứng rắn bên trong, chậm rãi trèo xuống phía dưới.
Mười trượng, ba mươi trượng, một trăm trượng, ba trăm trượng. . .
Còn chưa đến đáy sao ? Mạc Vấn ngừng lại, hắn do dự nhìn xuống chiếc hố sâu âm u này, dường như hắn vừa phát hiện ra một thứ cảm giác nguy hiểm như có như không xuất phát từ phía sâu bên dưới, tuy vậy nhưng cảm giác này rất mơ hồ, phảng phất như nó bị giấu đi bởi một thứ gì đó, điều này làm cho hắn không có cách nào để có thể cảm ứng được.
"Được rồi, trở về tìm Lam thôi, có lẽ lúc này nàng đã khôi phục được vài phần tấm kiếm đồ tam giai kia rồi."
Ngay lúc Mạc Vấn chuẩn bị quay lại, trọng lực bên dưới hố sau đột nhiên thay đổi, vốn dĩ khi trước trọng lực chỉ gấp hai, ba lần bình thường, nay đã đột nhiên cấp tốc tăng lên đến mười lần. Mạc Vấn bất ngờ không kịp đề phòng, lớp đất đá nơi bàn tay phải hắn cắm vào lập tức vỡ tung, cả người hắn đột nhiên như nặng đến ngàn cân tức khắc lao thẳng xuống phía dưới.
Mạc Vấn mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, bàn tay hắn lại một lần nữa đâm sâu vào vách đất bên cạnh, ý muốn giảm bớt lực rơi. Tiếng gió ào ào vang lên bên tai hắn, cũng không biết hố này sâu đến tận đâu, nhưng ước chứng sau khi hắn rơi xuống khoảng một phút đồng hồ, đôi chân đột nhiên có cảm giác, cuối cùng hắn đã chạm tới tầng đáy.
Rầm !
Mặt đất vậy mà lại không hề bị nghiền nát, Mạc Vấn cảm giác hai chân của mình rung lên bần bần, hắn gần như không thể điều khiển được đôi chân nữa, điều lại làm hắn kinh ngạc không thôi, phải biết rằng thân thể hiện nay của hắn có thể so sánh với linh kiếm hạ phẩm nhị giai, dù cho có đưa hắn lên vạn trượng trên không rồi thả xuống cũng sẽ tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra. Tuy vậy, sau khi quan sát kỹ càng khung cảnh xung quanh, hắn đã hiểu ra nguyên nhân.
Nơi hắn rơi xuống có vẻ như là một hang động thiên nhiên, bốn vách đá xung quanh hang được bao phủ bởi một lớp tinh thạch óng ánh mầu vàng đất. Ánh sáng vàng dịu phát ra từ lớp tinh thạch này, tỏa ra bốn phía biến cái hang này thành một vùng vàng kim óng ánh.
"Địa Hoàng Huyền Tinh Thạch !"
Đồng tử Mạc Vấn co rút lại, hắn nhận ra những tinh thạch sắc vàng đất này, đây đúng là linh quáng hạ phẩm tam giai thuộc tính Thổ - Địa Hoàng Huyền Tinh Thạch !
"Đây là . . . "

Đồng tử Mạc Vấn lại một lần nữa co rút vào, bởi hắn đã phát hiện một thanh kiếm lớn màu vàng nhạt ngay nơi sâu nhất trong cái hang này, đại kiếm cắm sâu vào lớp Địa Hoàng Huyền Tinh Thạch, chỉ lộ ra non nửa thân kiếm, linh lực thuộc tính Thổ trầm trọng như núi đang từ trong thân kiếm phóng thích ra bên ngoài.
"Linh kiếm ? Không đúng ! Không có dao động của hồn lực, đây là kiếm cụ !"
"Kiếm cụ tam giai hay tứ giai đây ?" Mạc Vấn kinh hãi trong lòng, hắn không có cách nào phân biệt được thanh kiếm cụ này được chế tạo nên từ loại tài liệu nào, nhưng luồng linh lực súc tích bên trong kiếm lại thâm sâu như vực thắm khiến cho hắn không thể dò xét.
"Kiếm này vậy mà có thể dùng luồng linh lực mỏng manh ở nơi đây để hình thành nên một hang động Địa Hoàng Huyền Tinh Thạch, như vậy phẩm chất của nó ít nhất cũng đã ngoài tứ giai, nhưng vì sao loại kiếm cụ này laị tồn tại ở đây cơ chứ ?"
Mạc Vấn chăm chú nhìn vào thanh đại kiếm sắc vàng tím kia mà trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên ý định độc chiếm thanh đại kiếm này bỗng dưng xuất hiện trong đầu hắn, ý nghĩ vừa xuất hiện đã như cắm rễ trong đầu, khiến hắn không thể tự chủ, thân thể từng bước tiến về phía thanh đại kiếm kia.
Rất nhanh sau đấy, Mạc Vấn đã đi tới phía trước thanh kiếm. Sau khi đến gần, Mạc Vấn mới phát hiện ra thanh đại kiếm này vậy mà rộng những hơn một xích (0,33m), thân kiếm chỉ lộ ra ngoài mặt đất non nửa thôi những đã cao đến quá nửa người hắn.
Không chút do dự, Mạc Vấn vươn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm rồi dùng sức nhổ nó lên.
Két. . . két !
Thanh kiếm khổng lồ khẽ rung nhẹ, chậm rãi chui ra khỏi mặt đất từng phân từng tấc.
Cơ bắp trên người Mạc Vấn như đã căng ra hết mức, hắn đã dùng hết sức lực nhưng trọng lượng của thanh đại kiếm này vậy mà lại không ít hơn mười vạn cân ! Dù cho hắn có kiếm thể hạ phẩm nhị giai nhưng cũng phải cảm thấy khó nhọc vô cùng.
Ầm ầm !
Khi thanh đại kiếm chỉ còn chìm trong mặt đất độ vài tấc, toàn bộ hang động chợt rung lên bần bật, giống như một ngôi nhà lung lay từ móng vậy, đại kiếm càng được kéo lên cao, mặt đất lại càng lay động dữ dỗi.
Mà ở bên ngoài dường như đang có một cơn địa chấn lan qua toàn bộ dẫy núi Lôi Minh, khắp nơi đất đai rung chuyển kịch liệt, trường lực trong trời đất lại càng thêm hỗn loan, nếu như nói trước đây đất trời giống như một ấm nước sôi thì bây giờ cảnh tượng nơi này đã hệt như lúc dầu sôi đổ vào nước vậy, nhìn quanh nơi nào cũng có thể thấy trường lực đang xoắn vặn không gian. Từng ngọn núi lớn bị trường lực kinh khủng nghiền nát, lại thêm sấm sét cuồng bạo không ngừng bổ xuống từ trên trời cao, tất cả đều hóa thành bụi phấn.
Bên trong khoáng mạch, Lam đang luyện hóa Địa Nguyên Thạch liền khống chế kiếm đồ Địa Từ Trọng Nguyên lao thẳng ra bên ngoài, lúc này nàng đang toàn lực phóng xuất Địa Từ Chi Lực nhưng cũng khó khăn lắm mới có thể ngăn cản được thứ trường lực và sấm sét cuồng bạo kia.
Thân hình tuyệt mỹ của Lam hiện ra từ bên trong kiếm đồ, đôi mắt đẹp đẽ lộ ra nét khiếp sợ nhìn vào sâu bên trong dãy Lôi Minh.
Pực !

Sâu bên trong thức hải, vài sợi tơ xanh đang quấn quanh nguyên linh ma hóa đột nhiên đứt gẫy. Một luồng sát ý thô bạo lạnh lẽo như băng từ trong nguyên linh phóng xuất ra bên ngoài làm cho tinh thần của Mạc Vấn vốn đang mê man mơ hồ chợt tỉnh táo trở lại.
"Sao cơ ?"
Mạc Vấn biến sắc, toàn thân ớn lạnh, mới vừa rồi vậy mà lại xuất hiện thứ sức mạnh vô hình nào đấy gây ảnh hưởng đến tâm trí của hắn ! Đại kiếm sắc vàng tím trong tay hắn đã được rút ra hơn một thước, mà ở khe hở bên dưới lại đang tràn ra một luồng Sát Lục Chi Khí nồng đậm khiến cho người khác phải rùng mình, đây đúng là thứ Sát Lục Chi Khí đã cộng hưởng với nguyên linh ma hóa của hắn, làm cho tâm trí vốn đang mê muội của hắn thức tỉnh !
Cảm giác hồi hộp trước đây chưa từng có đang lấp đầy tinh thân của Mạc Vấn, cánh tay phải của hắn vung lên, giáng từng quyền từng quyền như mưa rào xuống thanh đại kiếm vàng kim bên dưới, ý muốn bức nó trở về vị trí cũ.
"Ha ha ha ha ! Tên tiểu tử này, tâm trí xem ra cũng không tệ, nhưng mọi việc đến đây là kết thúc rồi !"
Một luồng sóng tinh thần cùng với tiếng cười điên loạn kia xâm nhập vào trong tâm trí của Mạc Vấn, sau đó một đạo hư ảnh đỏ tươi từ dưới khe hở bắn vọt lên, trực tiếp chui vào mi tâm Mạc Vấn.
Mạc Vấn như bị điện giật, toàn thân đột nhiên cứng ngắc, khí tức trên cơ thể hắn lập tức trở nên khác lạ bất thường. Bỗng nhiên một luồng Sát Lục Chi Khí tỏa ra từ trog cơ thể hắn, sát khí dầy dặc này làm cho toàn bộ chiếc hang ngay lập tức kết tinh ra một lớp băng mỏng, mà đôi mắt của hắn lúc này cũng tràn ngập một mầu đỏ tươi.
"Ha ha ha ha !"
"Mạc Vấn" đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cánh tay phải dùng sức kéo lên, thanh đại kiếm vàng kim kia lúc này lại bị hắn nhổ lên một cách dễ dàng, Sát Lục Chi Khí cũng theo đó mà tràn ra mỗi lúc một nhiều hơn, sau đó điên cuồng dung nhập vào trong cơ thể hắn.
"Tốt ! Tốt lắm ! Thân xác thật hoàn mỹ !"
"Mạc Vấn" cúi đầu đánh giá lại cơ thể của mình, tiếng cười mỗi lúc lại thêm điên cuồng, âm thanh vang vọng khắp hang động. Cánh tay phải của hắn vung lên, bắt lấy thanh đại kiếm rồi chém một kích lên phía trên, Sát Lục Chi Khí đáng sợ kia hội tụ thành một đạo kiếm quang đỏ lòm, trực tiếp đánh cho lớp Địa Hoàng Huyền Tinh Thạch xung quanh nát vụn rồi xuyên thẳng qua lớp đất đã đến tận mặt đất bên trên, tiếp theo thân hình hắn hiện đang được bao phủ trong một tầng ánh sáng đỏ tươi bay ra khỏi chiếc hố sâu đến mấy ngàn trượng ấy.
"Ha ha ha ha ! Thanh Long tiểu nhi ! Ngươi sao có thể ngờ được việc này ! Huyết Lục Ma Tôn ta lại còn có ngày được nhìn thấy ánh sáng mặt trời !"
Những tia sét trong Lôi Trạch dường như đang bị thứ gì đấy thu hút, tất cả đều hội tụ về phía "Mạc Vấn" ở phía xa, nhưng khi những tia sét này bổ vào tầng huyết quang bên ngoài cơ thể hắn thì lại chỉ làm cho nó lắc lư nhẹ nhàng, căn bản không có cách nào thương tổn đến hắn được.
"A. . ., quá hoàn hảo ! Thân thể này thật sự quá hoàn hảo, ngay khi chủ thể của bản tôn thoát khốn, ta nhất định sẽ luyện hóa ngươi thành một phân thân thứ hai !"
"Mạc Vấn" lại bắt đầu điên cuồng cười lớn, nhưng đột nhiên khuôn mặt vui vẻ ấy lại trở nên cứng ngắc: "Không theo bản tôn sao ? Vậy thì để ta cắn nuốt thần hồn của ngươi ! Làm cho thần hồn của ngươi phải câu diệt, vĩnh viễn không được siêu sinh !"