Truyền Kiếm

Chương 17: Chương 14-2: Cường nhân (2)\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 14: Cường nhân (2)
Dịch giả: langtucodon
Biên tập: 123456vn
)
Rất nhanh sau đó, đoàn xe tiếp tục lên đường. Không ai chú ý đến một chiếc xe ngựa ở phía cuối, ngón tay thiếu niên nằm trong xe khẽ động.

Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Mạc Vấn là nắm thanh kiếm trong tay lại. Nhưng hắn cảm thấy tay mình trống trải, vội vàng sờ bên cạnh, cũng không có. Vì chuyển thân làm động đến thương thế trên người, hắn không khỏi đau đớn mà kêu một tiếng.
Mạc Vấn lấy hết sức để mở mắt ra, đập vào mắt hắn đầu tiên là một tấm gỗ, sau đó liền cảm thấy thân thể loạng choạng, tiếng trục xe ma sát quen thuộc, cho nên hắn biết bây giờ mình đang ở trên một chiếc xe ngựa. Mạc Vấn vội nhìn lại trên người mình, tất cả vết thương đã được băng bó, xương gãy cũng đã được chỉnh sửa.
“Tại sao ta lại ở chỗ này?” Hắn nhớ rõ lúc trước mình bị con phi viên cấp tám đuổi giết, cuối cùng bị trúng một trảo, ngã vào một dòng sông, sau đó mất đi tri giác. Nhưng đó là ở chỗ sâu trong Man Ngưu sơn, tại sao giờ lại xuất hiện nơi này. "Chẳng lẽ có người cứu mình?"
Mạc Vấn quẫy người muốn ngồi dậy, nhưng lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt đau đớn, nhất là lồng ngực bị phi viên đánh vào, chỉ cảm thấy rất đau rát đành buông tha ý nghĩ đó. Mạc Vấn nằm tại chỗ khôi phục một chút thể lực, sau đó bắt đầu đánh giá mọi thứ xung quanh.
Đây là một thùng xe ngựa rộng rãi, nhưng không gian hầu hết bị những rương lớn cùng những vật khác chiếm cứ, rõ ràng người cứu mình cũng không phải là cố ý, có lẽ là thuận tay, nếu không cũng không ném mình vào trong một chiếc xe ngựa như thế này, cũng không phái người trông coi.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, mình có thể tĩnh tâm nhanh chóng khôi phục lại kiếm khí. Hơn nửa tháng sống cuộc sống hoang dã đã làm hắn hiểu rõ một đạo lý, lý luận gì cũng là vô nghĩa, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất. Hơn nửa tháng sống trong nguy hiểm, bất cứ làm việc gì, ăn, ngủ, thậm chí đi vệ sinh đều có thể bị yêu thú tập kích. Nếu không phải hắn có tu vi linh kiếm sư, nắm giữ thức Lãnh Nguyệt từ Tiểu Hắc thì căn bản hắn không thể nào sống sót được.
Bây giờ không biết mình ở chỗ nào, cứu mình là địch hay là bạn? Những điều này cũng không cần quá quan tâm, chỉ có nhanh chóng khôi phục thực lực mới giữ được chủ động. Gặp một loạt đại biến, lại vừa trải qua gần hai mươi ngày khảo nghiệm sinh tử, hôm nay tâm trí Mạc Vấn đã hoàn toàn trưởng thành. Cái bóng Mạc Vấn trước đây đã hoàn toàn biến mất.
Hắn yên lặng vận chuyển tâm quyết, bên trong cơ thể, kiếm khí tứ tán yếu ớt chậm rãi hội tụ lại, thân thể bị thương cũng cảm thấy dễ chịu hơn, thiên địa linh khí từ đỉnh đầu hội tụ trải qua kiếm mạch luyện hóa trở thành kiếm khí.

Hắn không biết hôm nay tu vi của mình như thế nào, nhưng hắn lại dựa vào một thức Lãnh Nguyệt lại có thể hạ sát yêu thú, đương nhiên cũng không dễ dàng tí nào, bởi vì Lãnh Nguyệt là do hắn lĩnh ngộ ra vào đêm hôm đó, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ, phát ra một kiếm, kiếm khí trong cơ thể tán loạn tứ tung, mặc dù cố gắng khắc chế tuy nhiên cũng chỉ có thể đánh ra hai kiếm. Bất quá uy lực của “Lãnh Nguyệt” thì không thể nghi ngờ, trong vòng mười trượng có thể dễ dàng xé rách tầng phòng ngự của yêu thú cấp bảy. Nửa tháng an toàn trong rừng, hắn đều dựa vào thức Lãnh Nguyệt. Yêu thú thất cấp trở xuống không thể đỡ một kiếm, tuy nhiên đối với yêu thú bát cấp chẳng có uy hiếp gì, chỉ có thể xé rách da thịt của chúng, nhưng không có cách nào đả thương gân cốt. Điều này có liên quan đến tu vi của hắn.
Trải qua hai mươi ngày sinh tử rõ ràng đã có tiến bộ, sau khi hắn chém ra hai kiếm Lãnh Nguyệt thì vẫn còn thừa lại chút kiếm khí. Nếu không lần đó bị đầu phi viên kia đuổi giết, hắn không thể nào sống được.
Mạc Vấn yên lặng khôi phục thương thế, cũng không kinh động đến người cứu hắn, tự nhiên cũng không có ai cố ý gặp hắn. Trong lúc trị liệu, Mạc Vấn còn phát hiện trong cơ thể còn có một luồng linh lực ấm áp, lạ thường. Luồng linh lực này không có lực công kích nhưng đối với việc chữa trị thương thế vô cùng có hiệu quả. Lúc này, luồng linh lực đó chạy dọc quanh người, vết thương khép lại với một tốc độ cực nhanh. Theo như sự tình này thì phỏng chừng ba bốn ngày hắn có thể hổi phục.
Đối với sự việc này, mới đầu Mạc Vấn cũng kinh dị, tuy nhiên hắn cuối cùng nhìn ra được ngọn ngành. Bởi vì trước kia quanh năm hắn phải uống những thứ thuốc đại bổ trong đó có không ít thứ như nhân sâm, linh chi, hà thủ ô có linh khí nồng đậm. Đối với vị thuốc vô cùng nhạy cảm, mà linh lực ấm áp kia ẩn chứa mùi thuốc, như vậy là mình đang dùng thánh dược để chữa thương ?
Người cứu mình cũng không phải là loại keo kiệt, ít nhất có thể cho mình uống thứ thuốc thần diệu này. Có thể chữa khỏi thương thế trên người trong vòng ba bốn ngày. Theo hắn biết, loại thuốc này ở Chú Kiếm Sơn trang tuyệt đối không có.
Không biết trôi qua bao lâu, xe ngựa chấn động mạnh rồi ngừng lại. Mạc Vấn lập tức ngừng tu luyện chữa thương, tuy nhiên hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, làm ra bộ dáng hôn mê bất tỉnh. Rất nhanh sau đó bên tai truyền đến âm thanh, một gã mặc áo giáp màu đen thoáng nhìn vào trong, thấy Mạc Vấn vẫn chưa tỉnh lại, buông rèm không để ý đến nữa.
Sau đó, Mạc Vấn không chữa thương nữa mà im lặng nằm đợi. Linh giác của hắn có thể cảm ứng trong bán kính năm mươi trượng. Hôm nay cả đoàn xe đều nằm trong linh giác của hắn, trừ hơn sáu mươi người bình thường, có sáu luồng ba động của linh kiếm sư, trong đó có một luồng mạnh nhất vượt qua Ngô bá nhưng lại vô cùng mờ mịt, rõ ràng là tận lực thu liễm. Mặt khác, có bốn luồng kém hơn, cường độ cũng không khác nhau lắm, cuối cùng còn có một luồng tương đối yếu ớt. Người này ở trong chiếc xe ngựa được bốn người kia bảo vệ.
Qua được một đoạn thời gian, màn xe bị vén lên, Mạc Vấn cảm thấy thân mình bị dựng lên, một luồng ôn nhiệt sền sệt chảy vào trong miệng. Hắn nếm thì biết đó là một hỗn hợp gạo và mì. Hôm nay, gặp lúc Mạc Vấn đang đói bụng, nên hắn cũng không khách khí mà nuốt hết.

Sau khi ăn xong, Mạc Vẫn cảm thấy thân thể lần nửa bị thả về nằm lại, màn xe phát tiếng động, người kia chắc hẳn đã đi ra ngoài. Mạc Vẫn Lúc này mới hé mắt, xuyên thấu bên cửa sổ là những tia nắng ảm đạm, có vẻ như đã gần về đêm. Yên lặng thở dài, hắn lại tiếp tục nhắm mắt tu luyện tâm quyết, dùng kiếm khí chữa thương.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau, đoàn xe tiếp tục lên đường. Mặc dù không gặp một nguy hiểm nào cả, nhưng Mạc Vấn rõ ràng cảm giác được một không khí khẩn trương. Bởi vì trong đội xe rất ít người nói chuyện với nhau, thậm chí là không nói, cho nên Mạc Vấn không thể nào xác định được hôm nay mình đang ở chỗ nào cùng với thân phận đối phương.
Đối phương rõ ràng cũng ôm bụng cảnh giác đối với mình, thậm chí có chút ít bài xích. Trừ mỗi lúc đến giờ cơm, có người đem thức ăn lỏng đến, căn bản không có ai quan tâm đến thể trạng của hắn. Tuy nhiên, như vậy Mạc Vấn thì lại có chút an tâm, hắn hạ quyết tâm đợi thương thế lành hẳn sẽ rời đi, nhân tình sau này sẽ tìm cơ hội hoàn lại.
Lại thêm một ngày đi qua, trên người Mạc Vấn cùng lúc được dược vật, kiếm khí và thể chất ba thứ bồi bổ, thương thế căn bản đã khỏi hẳn.
“Trước lúc đi, phải tìm hiểu chủ nhân của đoàn xe, tìm lại kiếm của mình.” Mạc Vấn thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng trời cao cũng không cho hắn rời đi một cách yên bình. Lúc này trời gần xế chiều, đoàn xe vừa trải qua giờ ngọ nghỉ ngơi chưa tới một canh giờ, có vài luồng ba động cường đại từ phía trước truyền đến. Ngay sau đó chưa đến một hơn thở đã xuất hiện trước mặt đoàn xe. Trong lòng Mạc Vấn căng thẳng, đứng dậy nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe ngựa.
Lúc này cả đoàn xe đã ngừng lại. Phía trước có ba tên kỵ sĩ trung niên đứng thẳng hàng. Trong đó tên cầm đầu mặc cẩm y, bên hông đeo một thanh trường kiếm, râu dài bồng bềnh, như là thương nhân giàu sang. Mà người bên trái ôm thanh trường kiếm diện mục tối tăm, mặt mày dài nhỏ, đôi mắt đóng mở âm lãnh tựa độc xà. Còn tên bên phải thì cao to hùng tráng phi phàm, lưng đeo một thanh đại kiếm không vỏ, áo phanh ra để lộ lông ngực, tựa như man nhân dã thú chưa được khai hóa. Ba người đều phát ra linh lực ba động không kém, rõ ràng đều là Linh Kiếm Sư.
Đồng thời, một đoàn người đi ra từ bên trong sâm lâm, xếp thành hình quạt chậm rãi tiến về phía đoàn xe. Những người này mặc áo quần hỗn loạn, nào là trường bào, bố sam, da thú, hộ giáp, dạng y phục nào cũng có. Thậm chí là hỗn hợp, lộ ra vẻ quỷ dị kì quái, nhưng tất cả đều có ánh mắt hung ác, tỏa ra một luồng khí tức bưu hãn.
Mấy chục tên hắc giáp hộ vệ bên phía đoàn xe nhanh chóng hành động, bày ra trận hình phòng ngự đem ba chiếc xe ngựa bảo hộ bên trong. Dĩ nhiên trọng điểm là chiếc xe ngựa tinh xảo kia. Tiếp theo, hơn mời người cơ hồ cùng lúc phát ra tiếng rút kiếm, một luồng sát khí nặng nề tràn ngập. Đám người từ trong rừng đang tiến lại gần bị khí thế này chấn nhiếp, tuy nhiên bọn chúng cũng đã vây quanh đoàn xe, nhân số lên tới gần hai trăm người.

“Ha ha, không hổ là Hắc Phong thiết vệ đại danh đỉnh đỉnh. Chỉ dựa vào hơn sáu mươi người có thể đè hết khí thế của hai trăm tên thủ hạ của ta.” Trên đường, người có bộ dáng thương nhân kia cười một tiếng.
Trong đoàn xe, Trương Đô đốc giục ngựa trong đám người đi ra, nhìn chằm chằm ba người trước mặt, lạnh lùng nói: “Các ngươi là người phương nào? Ở chỗ này cản xe của chúng ta, là ý đồ gì ?”
Không đợi thương nhân kia mở miệng, tên bên phải có vóc người khôi ngô hùng tráng, cả người nhìn như một dã thú cười to nói: “Ha ha, ngươi là người ngu ngốc hả? Cả điều này cũng không biết, chúng ta đương nhiên là đến để đánh cướp. Đúng rồi, trên đường ta gặp mấy kẻ không có mắt, thuận tay chém hết. Ngươi điểm lại quân số xem có đủ hay không.”
Tên tráng hán hiện lên vẻ mặt cuồng tiếu, từ trên yên ngựa ném vài vật hình cầu đen thui xuống bãi đất trống. Những hắc cầu bị ném xuống đất đều vỡ ra, hiện rõ là những đầu người máu chảy đầm đìa. Những đầu người này mang mũ trụ giống hệt những hộ vệ hắc giáp.
Thấy những đầu người này, trong nháy mắt ánh mắt Trương Đô đốc lạnh như băng, một luồng hơi thở kinh khủng trong cơ thể bộc phát. Lúc này linh khí bị áp chế trong người hoàn toàn không thu liễm. Những người hắc giáp hộ vệ nhìn thấy đầu của đồng đội, ánh mắt mỗi một người như muốn nứt ra, con mắt chứa đầy cừu hận nhìn chằm chằm hán tử kia. Tuy nhiên kỷ luật sâu tận trong xương tủy đã không cho bọn họ vọng động, mặc dù ai nấy đều hận không thể xé xác địch nhân.
Tám đầu người trên mặt đất, chính là đoàn xe tiên phong đi tham báo, hai người một tổ chịu trách nhiệm phụ trách tình huống trước sau trái phải trong vòng mười dặm xung quanh. Mỗi người đều là kiếm khách nhất lưu, hơn nữa do bởi xuất thân, thủ đoạn giết người của bọn họ chỉ trong chớp mắt, nhưng cứ như vậy tám người lại bị giết một cách vô thanh vô tức, trước đó ngay cả tin tức đoàn xe cũng không nhận được!
:yy67:
:oe75: