Truyền Kiếm

Chương 160: Chương 156: Nghi Ngờ





Mạc Vấn trở lại quán rượu thì trời đã chạng vạng tối. Nhưng khi bước chân của hắn dừng lại trước gian phòng của mình thì tiếng rống phẫn nộ của Đại Hôi truyền đến từ chuồng thú. Lông mày Mạc Vấn nhăn lại, thân thể lao nhanh về phía hậu viện.
Bên trong hậu viện, một bức kiếm đồ rộng khoảng ba trượng có màu vàng kim óng ánh đang lơ lửng giữa không trung. Phía dưới, Đại Hôi bị bao vây trong một kiếm trận tạo thành từ sáu thanh kiếm khí. Mỗi thanh kiếm phát ra một luồng kiếm quang màu vàng bao vây nó vào giữa từ sáu góc. Mặc cho nó cắn xé gào thét như thế nào cũng không thể lay động mảy may màn sáng trước mắt, chỉ có thể phát ra tiếng gào rú phẫn nộ đối với những người chủ trì trận pháp ở bên ngoài.
Bên ngoài kiếm trận có ba gã Linh Kiếm Sư, chủ trì kiếm trận là một lão già có tu vi Kiếm Cương sơ kỳ. Mà bên cạnh là một đôi trai gái dựa sát vào nhau đứng cách đó không xa, hào hứng xem lão già làm việc. Tu vi của hai người đều không cao, một tên Kiếm Mạch hậu kỳ và một tên Kiếm Mạch sơ kỳ.
“Sư huynh, con Lôi Dực Thôn Kim Thú này uy vũ quá nhỉ. Ta rất muốn đi lên cưỡi thử nó.” Cô gái trẻ lúng liếng đưa mắt, âm thanh ỏn ẻn nói.
“Sư muội yên tâm, chúng ta chỉ đợi một lát nữa là có thể cưỡi con súc sinh mà du ngoạn thỏa thích trong núi Thanh Dương rồi.” Thanh niên hứng chí nói, trong khi một tay vòng qua thắt lưng cô gái, nhẹ nhàng trượt xuống.
Cô gái trẻ khẽ rên một tiếng, thần thái càng thêm quyến rũ, đôi mắt mọng nước như muốn trào ra. Thân thể càng dựa sát vào thanh niên, như muốn dính chặt lên đó.
“Súc sinh! Còn không đầu hàng?”
Lão già Kiếm Cương sơ kỳ kia quát lớn một tiếng. Kiếm Quyết trong tay biến hóa, kiếm trận lập tức chuyển động. Vòng sáng bao vây co rụt lại vào bên trong, chậm rãi ép chặt về phía Đại Hôi.
Đại Hôi đau đớn phát ra một tiếng rống nhẹ, trong đôi mắt lộ ra vẻ điên cuồng. Lôi giác ở mi tâm bắt đầu từ từ sáng lên.
“Xin mời công tử tạm lùi về phía sau, con súc sinh này đang giãy dụa lần cuối muốn phóng ra Canh Kim Lôi sát.” Lão già quát nhẹ một tiếng, sáu chuôi kiếm khí của kiếm trận vù vù chuyển động. Từ đó phát kiếm quang càng thêm kịch liệt, uy lực của lồng giam ánh sáng sáu cạnh trong phút chốc tăng lên hơn hai lần.
Lôi giác trên trán Đại Hôi đã chuẩn bị hoàn thành áp súc năng lượng, Lôi quang đang muốn phóng ra. Nhưng trong mắt đột nhiên lộ ra một vẻ vui mừng, bởi vậy thứ năng lượng hủy diệt đang tập trung trên Lôi giác cũng nhanh chóng tiêu tan.
“Có chuyện gì vậy?”
Lão già bỗng ngẩn ngơ. Nhưng tiếp theo, một viên tinh thạch màu xanh nhạt phá không bay đến, đánh thẳng vào bến trong sáu thanh kiếm khí. Giống như một cái đinh ốc rơi vào trên bộ phận phụ tải truyền lực của máy móc tinh vi, quá trình vận chuyển lập tức sụp đổ. Sáu thanh kiếm khí run run kịch liệt, sau đó ầm một tiếng, ánh sáng phát ra từ tâm vụ nổ. Sáu thanh kiếm khí sụp đổ bắn ra khắp nơi, làm tường viện cao lớn ở bốn phía bị thủng sáu lỗ lớn. Kiếm đồ phía trên sân nhỏ cũng như người uống rượu say, run lên hai cái rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
‘Cái gì?”
Khuôn mặt lão già kinh hãi như sắp chết. Lão là người chủ trì kiếm trận nên biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Viên linh thạch màu xanh nhạt đột nhiên bay tới là một viên linh thạch thuộc tính Mộc. Nhưng khiến cho người ta sợ hãi chính là viên linh thạch này lại rơi đúng vào bên trong luồng linh lực vận chuyển của Kiếm trận Lục Hợp Tỏa Linh. Vì vậy làm sự vận chuyển linh lực của kiếm trận không ổn định. Đây là thủ đoạn kinh hãi đến mức nào?
Kiếm trận sụp đổ, lồng giam ánh sáng trói buộc Đại Hôi cũng tự nhiên biến mất. Đại Hôi hưng phấn vì thoát khốn mà rống lên một tiếng. Theo sau liền đánh về phía lão già, Cương Phong mạnh mẽ thổi xuống cả tiểu viện.
“Súc sinh! Cút ngay!”
Lão già dù sao cũng là Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương. Giận dữ quát lên, một luồng kiếm quang liền chém về phía Đại Hôi.
Đừng thấy thân thể Đại Hôi khổng lồ, nhưng tuyệt đối không vì thế mà hành động chậm chạp. Hai cánh chấn động linh khí hệ Kim trong không khí, nhanh nhẹn tránh sang một bên. Bởi vậy mà khoảng cách so với lão già càng xa.

Ầm ầm!
Kiếm quang của lão già trực tiếp phá hủy tường đối diện, thế kiếm vẫn không suy yếu mà tiếp tục phá hủy thêm mấy bước tường nữa tạo thành một vết kiếm dài ngoằng kéo dài hơn trăm trượng.
“Khốn kiếp! Tên ngu ngốc nào vừa gây ra chuyện này ?”
“Già này đâm nát cái mông của hắn!”
Một loạt bóng người chật vật bò ra từ trong đống đổ nát, chửi ầm lên. Hiển nhiên đều là khách ở quán rượu này.
Những người này hùng hùng hổ hổ chạy đến đây hỏi tội. Nhưng sau khi nhìn thấy lão già cầm kiếm, cả đám lập tức cong đuôi mà chạy. Không phải nói đùa chứ bọn hắn còn chưa đến mức ngại sống quá lâu để đi nói lý lẽ với cường giả Kiếm Cương kỳ.
Sau khi bị lão già bức lui, Đại Hôi cũng không tiếp tục phát ra công kích mà chạy về phía người mới xuất hiện trong tiểu viện. Đúng là người toàn thân bao phủ trong áo choàng đen.
Ở trước mặt người áo đen này, vẻ uy vũ hùng trang của Đại Hôi lập tức biến mất không thấy mà thay vào đó là vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nuôi trong trong nhà. Hơn nữa còn hết sức cọ cọ vào người áo đen mà nịnh nọt lấy lòng. Sau đó mang theo ánh mắt hung hăng trợn lên nhìn về lão già Kiếm Cương và đôi trai gái, dường như đang mách với chủ nhân rằng những người này đã bắt nạt nó.
Đồng tử lão già Kiếm Cương co rút lại, chằm chằm ngưng trọng nhìn người áo đen mới xuất hiện. Lấy tu vi Kiếm Cương sơ kỳ của hắn mà không cách nào nhìn rõ tu vi của đối phương, chỉ có thể cảm giác được một lớp linh lực hệ Thổ tinh thuần bao phủ trên người hắn.
“Ngươi chắc là chủ nhân của con Lôi Dực Thôn Kim Thú này?” Thanh niên đứng một bên lên tiếng, mang vẻ mặt cao ngạo. Không cảm thấy một chút xấu hổ vì bắt trộm yêu sủng của người khác.
Mạc Vấn nhàn nhạt nhìn hắn, đưa tay vuốt ve đầu Đại Hôi một cái để trấn an sự xao động của nó.
“Ngươi nói cái giá đi, bổn công tử thấy vừa mắt với con Lôi Dực Thôn Kim Thú này của ngươi.” Thanh niên kia nghênh ngang nói.
“Cút!” Từ trong lớp áo đen một âm thanh lạnh lùng truyền ra.
Thanh niên khẽ giật mình, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh mét: “Ngươi đã biết bổn công tử là ai chưa?”
Giọng Mạc Vấn vẫn khàn khàn nói: “Lão phu không cần biết ngươi là ai, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của ta. Nếu không lão phu có thể sẽ đổi ý bất kỳ lúc nào.”
Khuôn mặt thanh niên đổi thành mầu gan heo. Từ khi rời Kiếm Tông đến nay, cho dù đi đến chỗ nào, những Linh Kiếm Sư sau khi biết thân phận của hắn đều cung kính đối đãi. Hơn nữa lúc nào mặt cũng phải tươi cười như hoa.
“Ngươi đúng là muốn chết rồi! Khương Lập, giết hắn đi.” Thanh niên hét lên trong khi khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì tức giận.
Lão già Kiếm Cương lại lô ra vẻ chần chừ: “Công tử, ở trong khu chợ này nghiêm cấm đánh nhau. Vừa rồi chúng ta đã làm trái quy tắc, nếu như tiếp tục ra tay quá mức…”
“Im ngay! Không phải chỉ là một cái chợ do kiếm môn Nhị giai dựng lên sao? Bổn công tử nếu muốn phá hủy nó, ai dám nói cái gì? Lập tức giết hắn đi!” Thanh niên đã mất đi lý trí, hai mắt đỏ tươi như máu.

Lão già Kiếm Cương không biết làm gì hơn, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Mạc Vấn sau đó đâm ra một kiếm. Kiếm quang cũng không quá mạnh, rõ ràng là muốn thăm dò đối phương.
Một luồng kiếm quang màu vàng đất đâm về phía ngực Mạc Vấn, kiếm quang thẳng tắp đột nhiên vặn vẹo khi tiến vào phạm vi cách Mạc Vấn ba thước . Dường như chịu áp lực cực lớn, tốc độ cũng chậm lại. Tay phải Mạc Vấn từ trong áo đen vung lên, một ngón tay điểm vào phía trên luồng kiếm quang.
Phanh!
Kiếm quang màu vàng đất trực tiếp hóa thành từng điểm sáng biến mất trong không khí.
“Lĩnh vực Trọng Nguyên!” Vẻ mặt lão già Kiếm Cương hoàn toàn biến sắc, thất thanh nói: “Ngươi là người của Huyền Trọng Kiếm Tông?!”
Trên một tòa lầu các cách đó không xa, sắc mặt một người đàn ông trung niên cũng lộ ra vẻ khác thường: “Huyền Trọng Kiếm Tông?”
Sau đó quay đầu nói với một lão già đứng hầu bên cạnh: “Đi chuẩn bị hai phần đại lễ.”
“Vâng, lâu chủ.” Lão già lui ra ngoài sau một cái khom người thi lễ.
Ý nghĩ tiếp tục chiến đấu của lão già Kiếm Cương đã biến mất. Đối phương tạo ra lĩnh vực Trọng Nguyên cho thấy tu vi ít nhất cũng đã ngoài Kiếm Cương trung kỳ. Hắn cơ bản không có chút hy vọng thắng nào. Lập tức khoanh tay chào hỏi Mạc Vấn: “Thì ra kiếm hữu là bằng hữu ở Huyền Trọng Kiếm Tông. Chúng ta đến từ Vô Vi Kiếm Tông ở Linh Vân Châu. Công tử nhà ta là cháu nội của Thái thượng trưởng lão Tư Không. Đã vô ý xúc phạm xin rộng lòng tha thứ cho.”
Vô Vi Kiếm Tông? Mạc Vấn ngẩng đầu liếc nhìn thanh niên kia. Dáng người quả thật tương tự với Chu Khánh Thư, chỉ là khuôn mặt không giống nhau. Ngoài điểm đó ra thì như là từ một khuôn đúc ra vậy. Vô vi, vô vi, chỉ một lòng vô dục vô cầu, tứ đại giai không. Thế nhưng những môn hạ đệ tử này làm mưa làm gió cùng với hai chữ Vô Vi đúng là không tìm thấy có điểm chung nào.
Vừa nghĩ đến Chu Khánh Thư, Mạc Vấn lại không tránh khỏi nhớ về bóng người áo trắng tuyệt đẹp kia. Nàng đã từng là mối tình đầu trong lòng hắn, nhưng bây giờ chỉ còn lại một cái bóng mờ nhạt mơ hồ. Đã không tạo nổi một chút gợn sóng nào ở trong lòng hắn nữa.
“Ha ha…Ha ha… Hai vị kiếm hữu đúng là có nhã hứng khi đến chỗ này của ta trao đổi kiếm thuật.” Một tiếng cười to từ đằng xa truyền đến. Tiếp theo một bóng người đã hạ xuống giữa sân, vừa đúng là người đàn ông trung niên ở trên lầu các. Tuy nói trung niên là chỉ bề ngoài còn tuổi tác thật sự thì cũng không hề hay biết. Bởi vì người này cũng là một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ.
Không thể nghi ngờ người này đến đã làm bầu không khí giương cung bạt kiếm tan đi không ít. Hơn nữa câu nói kia cũng đã cho hai bên một cái cớ để hạ màn.
Lão già Kiếm Cương kia tất nhiên sẽ không sĩ diện hão mà từ chối, lập tức cười ha ha nói: “Thì ra là Lý lâu chủ, tại hạ vừa nhìn thấy vị kiếm hữu này đột nhiên có hứng thú. Nhịn không được mà ra tay trao đổi một chút, không ngờ lại làm hư hỏng nhiều vật phẩm như vậy. Đúng là rất có lỗi, tại hạ sẽ đền bù tất cả những hư hỏng này.”
Hắn tuy nói những lời như vậy nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn. Nếu như đối phương không muốn kết thúc như vậy, hắn cũng không thể tránh được. Nhưng người áo đen vẫn lẳng lặng đứng ở đó không nói một lời, dường như chấp nhận. Điều này làm hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi như trút xuống gánh nặng.
“Không có gì, không có gì. Hai vị có thể trao đổi kiếm đạo ở tệ lâu, đó là niềm vinh hạnh của Lý mỗ. Một chút hư hỏng này không đáng nhắc tới.” Lý lâu chủ khoát tay tỏ vẻ không sao cả, rồi nhìn về phía thanh niên một bên: “Vị này chính là công tử Tư Không sao? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.”
Tiếp theo hắn lại nhìn về phía Mạc Vấn: “Không nghĩ tới các hạ lại đến từ Huyền Trọng Kiếm Tông. Tại hạ đã ngưỡng mộ quý tông từ lâu, hôm nay nhìn thấy phong thái của các hạ quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Sau khi khách khí vài câu, Lý lâu chủ lại tiếp tục lên tiếng: “Hai vị quang lâm tệ lâu, ta làm lâu chủ cũng cảm thấy áy náy vô cùng vì không ra chào đón kịp thời. Đặc biệt chuẩn bị hai phần lễ nhỏ, kính xin hai vị vui lòng nhận cho.”

Một lão già lập tức bưng một cái mâm đứng ở bên người của Lý lâu chủ.
Lý lâu chủ thò tay đem tấm lụa đỏ phía trên bỏ ra, xuất hiện trong tầm mắt là hai cái hạ phẩm Nhất giai Kiếm nang.
“Ở trong mỗi cái Kiếm nang có một ngàn viên linh thạch. Lễ vật không nhiều lắm, nhưng cũng đại biểu một phần tâm ý của tại hạ. Kính xin hai vị nhận lấy.”
Sắc mặt thanh niên tái nhợt, đôi môi nhếch lên một lời cũng không nói. Nhưng cô gái có tướng mạo vũ mị này lại không chịu yên tĩnh, ôm cánh tay thanh niên không nhìn rõ tình thế nói: “Sư huynh, sao có thể buông tha cho tên kia như vậy? Huynh đã đồng ý để muội cưỡi Lôi Dực Thôn Kim Thú dạo chơi sông núi rồi mà.”
Bộ ngực cô gái phập phồng cọ vào cánh tay thanh niên, nhưng thanh niên lại không có một chút cảm giác gì. Y chỉ thấy trong lòng càng bị đè nén, Khương Lập vừa rồi đã truyền âm nói rằng tu vi người áo đen ít nhất là Kiếm Cương trung kỳ. Bọn chúng bây giờ không thể đối phó, không thể không nuốt xuống cơn giận này. Chỉ là cô gái không nhìn rõ tình thế, không biết điều lại tiếp tục muốn khơi dậy tà hỏa trong lòng y.
Ba!
Y rời xa cô gái, trực tiếp vung một cái bạt tai: “Đồ gái điếm xấu xa ! Bổn công tử thấy ngươi lanh lợi cho ngươi chút mặt mũi, ngươi còn đạp lên mặt ta. Cút! Lập tức cút ngay cho khuất mắt ta !”
Cô gái đột nhiên bị đánh làm cho hồ đồ. Ả bị thanh niên dỗ ngon dỗ ngọt nên đắc ý mà quên sự chênh lệch giữa bọn hắn. Bây giờ đột nhiên bừng tỉnh, ở trong mắt đối phương mình không hơn gì một món đồ chơi. Một khi chủ nhân chán chê có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Nghĩ đến nhiệm vụ mà sư môn nhắn nhỏ, trong lòng ả tràn ngập hoảng sợ.
Phù phù một tiếng ả đã quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân thanh niên khóc rống lên: “Công tử, nô tài biết sai rồi! Van cầu ngài không nên đuổi nô tài đi! Van xin ngài…”
Đầu không ngừng dập xuống đất, vầng trán trơn bóng nhanh chóng biến thành một màu máu đỏ tươi.
Tiếng khóc của ả lại làm thanh niên càng thêm bực bội. Vung tay phát ra một chưởng xuống đỉnh đầu cô gái. Kiếm khí phụt ra. Đỉnh đầu ả lập tức nổ tung ra, thân thể nhoáng một cái mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Sự việc này cũng không ảnh hưởng đến Khương Lập và Lý lâu chủ. Hai người chỉ thờ ơ lướt nhìn qua thi thể trên mặt đất.
“Cảm ơn ý tốt của Lý lâu chủ. Vật kia chúng ta xin nhận.” Khương Lập mình cầm lên phần của mình một cái Kiếm nang trong đó.
Lý lâu chủ vẫn một mực chú ý đến Mạc Vấn thì đồng tử chợt co rụt lại. Chỉ thấy áo đen tung lên hạ xuống, một ống tay áo trống rỗng vung lên một cái rồi rất nhanh rủ xuống. Nhưng Lý lâu chủ có thể khẳng định trong đó không có cánh tay!
Mặt không đổi sắc, Lý lâu chủ cười ha ha nói: “Hôm nay Lý mỗ có thể quen biết các vị, là vinh hạnh của tại hạ. Mấy vị chi tiêu tại Nghênh Tiên lâu hoàn toàn miễn phí. Chỉ cần không chê tệ lâu rách nát, muốn ở bao lâu cũng được.”
Một hồi xung đột đã bị Lý lâu chủ vô hình hóa giải dễ dàng.
Khương Lập và thanh niên kia trở lại tiểu viện của mình, thanh niên hung hăng đánh nát một tòa giả thành bột mịn: “Tên khốn kiếp ! Một ngàn linh thạch mà đã muốn đuổi ta đi ư, xem bổn công tử là thằng ăn mày hay sao?”
Lông mi Khương Lập cụp xuống: “Công tử, Lý lâu chủ chỉ là nhân vật nhỏ Kiếm Cương sơ kỳ. Bởi vì có sản nghiệp ở khu chợ này mới có thể đem ra số linh thạch đó.”
“Hừ! Xem như hắn may mắn.” Thanh niên oán hận nói.
Khương Lập tiếp tục nói: “Lý lâu chủ đó là địa đầu xà ở đây. Chúng ta đi nhờ qua cũng không dễ trở mặt, hơn nữa người này có chút bản lĩnh. Ban đầu đã không xuất hiện, khi thấy sự tình có chút chuyển biến mới lập tức chọc nhanh vào. Chỉ dùng dăm ba câu nói mà hóa giải một hồi xung đột. Hai bên đều bị hắn nịnh bợ mà tìm không ra một cái cớ nào. Người này nếu ở Vô Vi Kiếm Tông chúng ta có thể trở thành nhân vật có tiếng tăm.”
Thanh niên không hề nói chuyện về Lý lâu chủ mà đem chủ đề đặt trên người Mạc Vấn: “Tên khốn kiếp mặc áo đen kia đúng là khó giải quyết đến thế sao?”
Trên mặt Khương Lập lộ ra một tia xấu hổ: “Công tử tha tội, thực lực của người này tiểu nhân nhìn không ra. Nhưng mà kiếm quang tại một kích cuối cùng thì thủ đoạn rất giống linh vực Trọng Nguyên của Trọng Nguyên Kiếm Tông.”

“Hừ, đúng là xui xẻo.” Thanh niên tức giận hừ một tiếng: “Chờ cho hội đấu giá qua đi chúng ta lập tức lên đường. Đưa thiếp mời tới Linh Dục Kiếm Tông xong sẽ trở về tông môn.”
Trở lại tầng lầu kia.
“Lâu chủ, bọn hắn đều về chỗ ở của mình.” Lão già đi vào cung kính bẩm báo.
Lý lâu chủ gật nhẹ đâu: “Ngươi đi điều tra tên Linh Kiếm Sư họ Văn kia một chút. Cũng xem gần đây có trưởng lão nội môn Huyền Trọng Kiếm Tông hoặc là đệ tử Chân truyền nào hoạt động ở gần núi Vân Vu không. Ta cảm giác được rằng hắn có chút vấn đề.”
“Vâng, lâu chủ.” Lão già lần nữa kính cẩn lui ra.
Mạc Vấn trở lại chỗ ở, lập tức bắt đầu thử luyện đan.
Đan Lô Hạ phẩm Nhất giai là hắn mua từ quảng trường trung tâm. Phẩm chất Đan lô thấp thì xác suất luyện chế đan dược và xác suất thành đan sẽ càng thấp. Nhưng Thủy Diễm Luyện Đan Quyết lại không yêu cầu cao đối với Đan lô, dù Đan lô phẩm chất cao chỉ là mang lại một chút tác dụng phụ trợ. Đương nhiên nếu đan lô phẩm chất càng cao thì quá trình luyện đan sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Linh thức không cách nào rời xa cơ thể là một vấn đề lớn. Tuy Mạc Vấn có bí âm chữ Úm và Diễn Tinh Thần Cấm, lực lượng tinh thần mạnh mẽ, linh giác nhạy cảm dị thường nhưng cũng không bù đắp nổi thiếu sót đó.
Lô đan dược thành phẩm đầu tiên Mạc Vấn cũng không mất bao nhiêu thời gian. Thứ hắn luyện chế đúng là Thăng Vân Đan, là một loại Linh Đan hạ phẩm Nhất giai được ghi lại trong ngọc giản. Hơn nữa lại là Linh đan chỉ có ở Thượng cổ Thủy Vân Kiếm Tông, chuyên dùng cho Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ tu luyện Kiếm Quyết hệ Thủy.Tác dụng làm tăng tiến tu vi kiếm khí, hiệu quả so với Dưỡng Khí Đan thông thường hiện nay còn cao hơn năm thành.
Chỗ tốt lớn nhất của Thủy Diễm Luyện Đan Quyết là không có thất bại, chỉ có theo trình độ tay nghề luyện đan mà quyết định số lượng viên đan dược hình thành. Lô thứ nhất Mạc Vấn chỉ ngưng luyện ra ba viên đan dược, chín thành Linh dược đã thành phế thải.
Tiện tay đem ba viên Thăng Vân Đan thu vào bình ngọc, Mạc Vấn tiếp tục luyện chế phần dược liệu thứ hai.
Lúc này xác suất thành công đã tăng lên, luyện chế ra năm viên đan dược.
Tiếp theo là lô thứ ba, lô thứ tư…
Trong quá trình luyện chế, Mạc Vấn cũng dần dần mò mẫm ra kỹ thuật và quy luật của Thủy Diễm Luyện Đan quyết. Vào lúc mặt trời mọc của ngày hôm sau, hắn luyện chế lô dược liệu thứ mười thành công được hai mươi chín viên đan dược! Lãng phí rất ít dược liệu.
Xác suất thành đan như vậy đủ để cho người ta cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa đây chỉ là lần thứ nhất Mạc Vấn học tập luyện đan. Nếu như để những Luyện Đan Sư trong những tông môn kia biết rõ, có thể bọn hắn vì thẹn quá đều thắt cổ mà chết.
Thật ra chỗ khó khăn của luyện đan chính là yêu cầu đối với lực lượng tinh thần. Bởi vì việc khai thông điều tiết khống chế dược lực của các loại Linh dược trong đan lô yêu cầu lực lượng tinh thần cực kỳ cao. Cũng chỉ có người kết hợp mang bí âm chữ Úm, Diễn Tinh Thần Cấm, trải qua sự gột rửa của tàn linh như Mạc Vấn mới có loại yêu nghiệt không nên tồn tại như vậy.
Bên trong lầu các, sắc mặt Lý lâu chủ ngưng trọng lắng nghe lão già báo cáo.
“Tiểu nhân đã đến mua tin tức của Bách Hiểu Các. Đệ tử Huyền Trọng Kiếm Tông hoạt động trong phạm vi Vu Linh Châu chỉ có năm người. Nhưng theo lộ trình hoạt động của bọn hắn thì không thể có mặt tại địa bàn của chúng ta. Cho nên tiểu nhân đã điều tra hành tung của người này, phát hiện ra không một địa phương nào có ghi chép về hắn, dường như là trên trời rơi xuống.”
“Trên trời rơi xuống sao?” Con mắt Lý lâu chủ híp lại: “Không có người nào lại từ trên trời rơi xuống cả. Ngươi tiếp tục điều tra về người này, dò hỏi người phục vụ của hắn . Ngoài ra tìm mấy tên đệ tử thông minh lanh lợi một chút bắt đầu giám thị hắn. Có bất cứ cử động khác thường nào phải báo cáo ngay lập tức cho ta biết.”
Sau khi lão già lui ra, Lý lâu chủ nhìn lên tầng mây bên ngoài lầu các, lẩm bẩm nói: “Hy vọng suy đoán của ta chính xác. Nếu ngươi đúng là người Linh Dục Kiếm Tông muốn tìm thì cũng đừng trách ta độc ác rồi…”