Truyền Kiếm

Chương 146: Chương 142: Ba Năm Một Giấc Chiêm Bao





Nửa năm trước, sau sự ra đi của Dục Kiếm môn, nước Triệu dần dần khôi phục lại vẻ thanh bình vốn có, chỉ có điều Cửu Châu giờ đây chỉ còn Thất Châu. Trận chiến làm rung chuyển hoàng cung ba tháng trước giờ cũng đã lắng đi. Nó trở thành đề tài bàn tán của dân chúng mỗi khi trà dư tửu hậu, dù sao thiên hạ này cũng là của Bạch gia cho nên ai ngồi vào ngai vàng không liên quan mấy tới bọn họ.
Chú kiếm Sơn Trang Mạc gia từ lâu là cái tên danh chấn thiên hạ, giờ đã hóa thành tro bụi biến mất trong dòng lũ lịch sử, nay còn rất ít người còn nhắc đến nó.
Từng mảng từng mảng tường tan hoang đứng trơ trọi trong gió lạnh, những bức tường đổ vùi sâu dưới đám cỏ dại, hoang tàn - chính là khung cảnh của tòa cổ trang lúc này. Nơi trước kia là Tiền viện đất đội lên như một tòa núi lớn, trước chân núi là một tấm bia gỗ dựng đứng cong veo mục nát, trên mặt không có chữ nào.
Tứ sáng sớm, một bóng người chầm chậm đi về phía sườn núi, tốc độ của ngườ này không thể nói là chậm, do cử động tao nhã thong dong nên có cảm giác giác như hắn đang chậm rãi tản bộ, nhưng qua mỗi một bước đi hắn lại vượt qua một chặng đường dài, chẳng mấy chốc từ cái chấm đen nhỏ dưới chân núi hắn đã đứng trước tòa cổ trang.
Đây là một nam tử trung niên, diện mạo không có điểm nào đặc biệt, nếu đứng lẫn trong đám đông sẽ khó mà nhận ra hắn, toàn bộ con người hắn tựa hồ không tồn tại trong trời đất này mà dường như hắn mới chính là trời đất này vậy.
Hắn nhìn tòa cổ trang giờ chỉ còn là phế tích, lông mày khẽ nhăn lại, theo hướng cửa lớn bước vào bên trong, đập vào măt trước tiên là hai ngôi mộ không tên.
Hàng lông mày nhíu chặt lại, hắn nhìn chằm chằm vào hai ngôi mộ một lúc lâu, ngón tay nhẹ nhàng búng ra. Một giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay bay ra ngoài. Nó từ từ bay về phía ngôi mộ lớn.
Theo dòng máu đỏ tươi rơi xuống, phần mộ lớn đột nhiên tách ra một lối. Sau đó những giọt máu không còn bị cản trở mà rơi xuống phía dưới.
Sau vài hơi thở, hai mắt người đàn ông trung niên hiện ra tia sáng nhàn nhạt. Gã vung tay đánh ra một trảo vào trong không khí. Một bộ hài cốt không còn nguyên vẹn bay ra từ kẽ hở của ngôi mộ. Nó tự động sắp xếp lại với nhau thành một bộ hài cốt đầy đủ nằm trên mặt đất.
Có một điểm đỏ thẫm cực kỳ bắt mắt nằm ngay trên đầu lâu của bộ hài cốt.
Con mắt người đàn ông trung niên híp lại khi nhìn thấy bộ hài cốt, một luồng áp lực âm trầm lập tức bao phủ toàn bộ không gian. Nó còn lạnh hơn ba phần so với cái gió rét khắc nghiệt của mùa đông ở bên ngoài.
"Người của nhà họ Mạc ta sao có thể dễ dàng bị giết như vậy? Dù đã bị trục xuất ra khỏi dòng họ lưu đày hơn một ngàn năm nay. Nhưng dù sao..cũng vẫn chảy trong mình dòng máu của nhà họ Mạc!"
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn trời. Bầu trời vốn đang xanh ngắt đột nhiên tối sầm lại, dường như đến "Trời" cũng đau buồn vì điều này. . .
Trong Hoàng cung ở Kinh đô Triệu quốc.
Hoàng đế Bạch Dương của Triệu quốc vừa mới lên ngôi chưa được nửa năm. Gã hoảng sợ nhìn vị khách không mời mà đến đang bên trong Ngự Thư phòng.

"Ngươi là người phương nào? Không biết rằng tự tiện xông vào Ngự Thư phòng là phạm vào tội lớn bị tru di cửu tộc hay sao?"
Bạch Dương cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên mà nói.
"Ngươi là Hoàng đế Triệu quốc?" Người đàn ông trung niên hỏi bằng một giọng nhàn nhạt.
"Ta... Đúng là trẫm!"
"Nhà họ Mạc... Không, phải là Chú Kiếm Sơn Trang có phải do ngươi hạ lệnh diệt tộc không?"
"Cái này... Không phải trẫm mà là hoàng huynh của trẫm."
"Vì cái gì?" Giọng người đàn ông rất chân thành hỏi.
Bạch Dương nuốt một ngụm nước miếng. Gã cảm giác được sự việc cực kỳ nguy hiểm, cẩn thận từng li từng tý nói: "Mệnh lệnh do hoàng huynh phát ra, hắn là hoàng đế đời trước. Nói rằng Chú Kiếm sơn trang bán nước, thông đồng địch. Vì thế mà thiết kỵ nước Yên mới có thể nhanh chóng chiếm lĩnh được hai châu."
"Thông đồng với địch, bán nước hả?" Đầu người đàn ông trung niên nghiêng nghiêng, dường như đang suy nghĩ có nên tin tưởng lời giải thích này hay không. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lắc đầu: "Ta chỉ thích ăn ngay nói thẳng."
Nói xong, người đàn ông trung niên vươn tay một tay ra, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Bạch Dương. Sau mấy hơi thở, người đàn ông trung niên rút tay về. Bạch Dương bị ngất đi, y nằm trên bàn sách.
"Trong trí nhớ không có tin tức gì." Lông mày người đàn ông trung niên co rúm lại. Gã từ trong linh hồn hoàng đế Triệu quốc không thu được thông tin có liên quan đến việc Sơn Trang Chú Kiếm bị diệt môn.
"Chẳng lẽ thật sự là thông đống với địch phản quốc sao? Nhưng mà nhà họ Mạc ta thì có quan hệ gì với an nguy quốc gia này? Người của nhà họ Mạc ta bị giết thì cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm."
Một vệt sáng nhạt lóe lên, bóng người đàn ông trung niên đã biến mất ở trong Ngự Thư phòng.
Chỉ sau đó vài hơi thở, một luồng kiếm quang từ trên bầu trời ầm ầm bổ xuống. Cả tòa Hoàng thành bị hóa thành bột mịn dưới làn kiếm quang. Mà một khe nứt cực lớn đã thay thế cho vị trí ban đầu của Hoàng cung.
Cả khe nứt nghe nói sâu đến mấy trăm trượng, nhát kiếm đó tạo cho ra cho nước Triệu một thắng cảnh tuyệt đẹp.

Trên một ngọn núi xanh tươi có một căn nhà gỗ đơn sơ. Một cô gái khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi đang vất vả nhổ cỏ dại trong một mảnh Dược viên trước căn nhà ấy. Người trong thế tục nếu như nhìn thấy dược thảo được trồng trong mảnh Dược viên ấy thì sẽ cực kỳ khiếp sợ. Bởi vì những cây dược thảo này đều là Linh dược quý giá và cực kỳ hiếm thấy ở trong thế tục. Trong đó thấp nhất cũng ở mức Tuyệt phẩm, thậm chí một phần còn vượt qua cả Tuyệt phẩm. Linh khí bên trong Dược viên nồng đậm đến mức tạo thành sương mù mà bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
Cô gái mắt xanh mày tú, khuôn mặt tròn trĩnh làm cho người ta có cảm giác rất dễ gần. Sự vui vẻ luôn hiện lên trên khuôn mặt cô gái, cho thấy rõ ràng đây là một người trong sáng và lạc quan. Nhưng sau lưng cô gái luôn luôn đeo một thanh kiếm dài ba xích và chuôi kiếm dài lại quyệt xuống đất mỗi khi cúi xuống chăm sóc Dược viên. Nó trái ngược hoàn toàn so với dáng người gầy yếu của cô gái, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Một luồng kiếm quang từ phía trên bay qua, ngay lập tức rơi xuống trước ngôi nhà trên ngọn núi nhỏ.
Cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh bèn vứt cuốc ngọc đi, vui mừng chào đón: "Sư tỷ Tiểu Nguyệt, ngươi đã đến rồi?"
Nguyệt Ảnh cười cười, đưa tay sờ lên đầu cô gái. Nhưng ở sâu trong ánh mắt nàng lại ẩn giấu sự lo lắng.
"Dược thủy của ngày hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?"
Cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh ngọt ngào cười, nói giống như đang kể công: "Đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ ta đang chuẩn bị đi tắm rửa cho sư huynh đây."
Nguyệt Ảnh khẽ gật đầu, đi vào trong căn nhà gỗ. Cô gái có khuôn mặt tròn trĩnh lắc lư cái đầu, vừa đi vừa nhảy chân sáo về căn nhà gỗ phía bên trai.
Két.....
Cửa gỗ từ từ mở ra, Nguyệt Ảnh cất bước đi vào.
Trong nhà trưng bày rất ít đồ đạc. Chỉ có một tủ, cái bàn và một cái ghế có dựa lưng. Tất cả đều rất thô sơ, toát ra một cảm giác được làm bằng tay.
Một bóng người yên lặng nằm trên giường gỗ. Đó là một người, một người tàn tật, một người xấu xí tàn tật.
Không có cánh tay trái, những vết sẹo kinh khủng to như con rết chằng chịt khắp người. Khuôn mặt nhìn không ra hình dạng như trước do bị những vết sẹo mà vặn vẹo biến dạng. Hắn đang lẳng lặng nằm đó. Nếu như không chú ý cẩn thận thậm chí sẽ không cảm nhận được trái tim hắn cứ mỗi nửa khắc đồng hồ lại khẽ đập một nhịp
Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng bước đến bên giường, ánh mắt trầm ngâm đặt trên thân thể kia, cuối cùng nàng cũng không giấu được tâm trạng của mình nữa, hàng lông mày giãn nhẹ, vẻ mặt rốt cục cũng lộ ra nỗi thương nhớ.

Nàng duỗi bàn tay trắng nõn như ngà voi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xấu xí kia, khẽ gọi: "Vấn..."
Một giọt nước óng ánh rơi trên khuôn mặt xấu xí đó.
Thời gian trôi qua thật lâu. Cuối cùng Nguyệt Ảnh nhìn Mạc Vấn một cái thật sâu, sau đó đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
"Sư tỷ Tiểu Nguyệt, ngươi đã muốn đi rồi sao?"
"A Tú, từ hôm nay về sau ta muốn bế tử quan. Cũng không biết lúc nào mới có thể xuất quan nên về sau không thể tới thăm người được nữa."
"Sư tỷ muốn bế quan ư? Không thể tới sao? Vậy sư huynh phải làm sao bây giờ?"
"Hắn..sẽ giao cho ngươi chăm sóc."
"Sư tỷ Tiểu Nguyệt yên tâm. ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho sư huynh."
"Vậy là tốt rồi. Ở đây có một ít hạt giống Linh dược, nếu rảnh rỗi ngươi hãy đem đi gieo trồng nhé."
"Ta sẽ trồng, sư tỷ Tiểu Nguyệt."
"Cố gắng hết sức không nên đi ra ngoài. Nếu có chuyện gì hãy đi tìm sư tỷ Oánh."
...
Tiếng nói chuyện càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Là ai đây? Vì sao lại quen thuộc như vậy? Bây giờ ta còn sống không? Đúng rồi, có thể suy nghĩ thì chắc là mình còn sống. Nhưng ta là ai vậy...?
Mí mắt người xấu xí nằm trên giường bỗng nhúc nhích rồi chậm rãi mở ra, ánh mắt vẫn còn nguyên vẻ mơ màng mù mịt. Với động tác cứng nhắc hắn nâng cánh tay phải còn lại lên, duỗi ngón tay lau vết nước trên mặt đưa vào trong miệng.
"Mặn thật... Là nước mắt..."
Hai mắt hắn dần dần khôi phục sắc thái, cho đến khi hoàn toàn thanh minh.
Két...

Cửa gỗ lần nữa bị người từ bên ngoài mở ra. Một bóng người xách theo một thùng gỗ lớn cố gắng hết sức bước vào.
Đông!
Thùng gỗ bị đặt trước giường, phát ra tiếng trầm thấp khi chạm xuống mặt đất.
A Tú xoa xoa cái trán không có bao nhiêu mồ hôi, cũng không một chút chú ý tới một đôi mắt ở trên giường đang yên lặng nhìn mình. A Tú cẩn thận múc từng gáo nước từ trong thùng dược thủy đổ vào thùng gỗ to. Một làn hơi nóng màu trắng bốc lên nhanh chóng bao phủ phía trên thùng gỗ.
Cuối cùng, A Tú bưng nửa thùng dược thủy còn lại cũng đổ luôn vào thùng gỗ lớn, màu nước bên trong nhanh chóng bị nhuộm một màu vàng.
"Sư huynh đi tắm thôi...Ah!"
A Tú giật mình lấy tay bịt kín miệng lại, chiếc gáo trong tay cũng vì thế mà bị rơi xuống trên mặt đất. Nhìn bóng người trên giường với một vẻ mặt khó có thể tin được. Không biết hai mắt của người đó mở ra từ bao giờ và vẫn đang chăm chú nhìn nàng.
"Sư... sư huynh, ngài tỉnh lại rồi ư..,?" A Tú gấp đến luống cuống chân tay. Thần sắc vừa vui mừng lại xen lẫn chút sợ hãi vì lạ lẫm. Tuy rằng mỗi ngày nàng đều chăm sóc cái người mà sư tỷ luôn lo lắng này. Nhưng đến khi hắn thật sự tỉnh lại thì không biết nên làm cái gì, trong lòng cực kỳ bối rối.
"Đây là nơi nào?"
Mạc Vấn mở miệng hỏi. Không biết có phải vì hắn quanh năm không nói chuyện mà giọng nói đã trở nên khàn khàn cực kỳ khó nghe, hơn nữa mơ hồ còn có chút không được rõ ràng. Nhưng A Tú nghe vẫn hiểu được, cuống quýt nói: "Ở đây sao? Ở đây là Linh Dục Tông."
Linh Dục Tông sao? Ánh mắt Mạc Vấn lộ ra một tia mê mang.
"Ah! Đúng rồi! Ta phải nhanh chóng báo cho sư tỷ Tiểu Nguyệt!" Đột nhiên A Tú hô to một tiếng, rồi lập tức chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ. Đến cả sư huynh xấu xí cũng bỏ mặc không quan tâm nữa.
Mạc Vấn nhìn cô gái đang chạy như bay ở bên ngoài, thì thào nói: "Tiểu Nguyệt là Nguyệt Ảnh sao?"
Hắn khẽ lắc đầu rồi đem sự chú ý đặt lên thân thể của mình. Hắn không cảm nhận được bất kỳ một sự rung động của kiếm khí nào ở mọi nơi trên thân thể. Tâm thần chìm vào bên trong đan điền, thì thấy khí hải hoàn toàn bị phá thành từng mảnh nhỏ. Vị trí ban đầu của đan điền giờ chỉ còn lại một khoảng không hỗn độn, không có bất kỳ rung động nào, giống như biển chết vậy.
Trên mặt Mạc Vấn không có bất kỳ sự thay đổi nào. Hắn lại đem tâm thần chìm vào trong biển thần thức. Trong biển thần thức bao phủ một màu đỏ như máu, dường như đó là một biển máu. Mà ở chỗ sâu bên trong biển máu có một thanh kiếm nhỏ đỏ tươi chậm rãi chìm nổi. Màu sắc có chút ảm đạm, bên trên đó cuốn quanh từng sợi tơ màu xanh như xiềng xích đem nó phong ấn ở sâu bên trong biển thần thức.