Truyền Kiếm

Chương 145: Chương 141: Không đề





Thiên kiếp buông xuống trên bầu trời sơn môn Tâm Kiếm môn thật bá đạo vô song, không cách nào ngăn cản được. Đại trận hộ sơn bao phủ Tâm Kiếm môn lúc này như một món đồ chơi, nó bị sức mạnh ẩn chứa trong thiên kiếp phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Mây đen càng ngày càng dầy lan xa đến vài dặm. Dưới tầng mây đó phàm là sinh vật có suy nghĩ đều cảm nhận được uy áp khôn cùng, sự kinh sợ từ sâu thẳm trong linh hồn.
"Thiên kiếp hoàn toàn thành hình còn cần thêm ít thời gian nữa! Không thể để cho thiên kiếp giáng xuống! Giết chết hắn đi!" Phác Minh Hâm bất chấp yêu cầu của Chu Khánh Thư. Nếu chờ cho thiên kiếp hạ xuống thì kẻ đầu tiên gặp nạn chính là sơn môn của chúng. Dưới đất còn có một linh mạch nhị giai trung phẩm! Thiên kiếp cuồng bạo luôn có đặc tính hủy diệt, phá hoại linh mạch! Quan trọng nhất là thiên kiếp không phân địch ta, phàm là lọt vào trong phạm vi thiên kiếp thì tất cả các sinh vật có sinh mạng đều bị coi là người ứng chịu thiên kiếp. Thiên kiếp có uy lực nhỏ hay lớn thì do tu vi nhưng không ai tin chắc rằng mình có khả năng vượt qua thiên kiếp này.
Lữ trưởng lão ở gần Mạc Vấn nhất nên cũng gần nhất trung tâm thiên kiếp, bởi vậy lão cảm nhận Thiên Uy rõ ràng đáng sợ hơn rất nhiều. Lão còn cảm thấy mây đen trên đỉnh đầu có ý tập trung vào mình. Điều này làm cho mặt lão đã trắng bệch lại càng thêm nhợt nhạt. Chuyện này cho thấy lão cũng đang bị ứng kiếp! Bây giờ lão chỉ hận không thể quay đầu bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt!
Nén nỗi sợ trong lòng xuống, Lữ trưởng lão liền ra tay. Lão xuất thủ toàn lực. Một luồng thanh hồng sáng chói từ trong Linh kiếm bắn ra. Một kiếm này là ngưng tụ tu vi Kiếm Cương cả đời, kiếm quang dường như sắp thực chất hóa, như một gốc thiên mộc màu thanh bích ầm ầm vọt tới chùm sáng ngũ sắc.
Quỹ đạo vận hành của Ngũ Hành giao hội tuần hoàn đột nhiên bị kiếm quang đảo loạn. Nhưng tác dụng của nó cũng chỉ đến thế. Những luồng Ngũ Hành như dải lụa màu vận chuyển hàm chứa phép tắc thiên địa không thể kháng cự nên kiếm quang thanh sắc xâm nhập vào nhanh chóng bị phân giải. Nó tiến vào trung tâm của chùm sáng Ngũ Hành thì hoàn toàn tiêu tán.
Mà giờ khắc này, khí tức đáng sợ tận sâu trong chùm sáng ngũ sắc càng lúc càng tăng. Kiếm Mạch sơ kỳ... Kiếm Mạch trung kỳ... Kiếm Mạch hậu kỳ... Kiếm Mạch Viên Mãn... Kiếm Mạch Viên Mãn đỉnh phong... Đột phá Kiếm Mạch Viên Mãn!
Lữ trưởng lão không thể nào hình dung được tình huống trước mắt. Gã thiếu niên bên trong chùm sáng ngũ sắc chỉ có khí tức cấp độ Kiếm Mạch nhưng linh tức dao động lại không ngừng tăng lên như không có giới hạn, thậm chí giờ này linh khí tăng lên đã vượt xa khả năng thu nhận của môt Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch cảnh bình thường, vậy mà dường như luồng linh khí này vẫn đang nhanh chóng tăng vọt lên không có điểm dừng.
Ah -- "
Mạc Vấn phát ra một tiếng rống to không giống tiếng người, trong thanh âm tràn ngập sự thống khổ ấy dường như còn có cả sự giải thoát. Sau một khắc, hắn bay ra khỏi hố sâu cực lớn, đúng vậy, phải nói là vụt bay! Vụt bay thẳng lên không trung! Dòng linh khí ngũ hành tuần hoàn quanh thân bị kéo dài ra !

Lúc này, thân thể của hắn trong mắt người chứng kiến đâm ra cực độ quỷ dị. Bên dưới da thịt dường như có con gì đó ngọ nguậy, thân hình trong quang ảnh vặn vẹo, từng đạo ngũ sắc từ Ngũ Hành Chi Linh ngưng tụ lại trên thiên môn đỉnh đầu của hắn ầm ầm rót vào. Tình huống vậy thì chẳng biết lúc nào thì cơ thể hắn nổ tung.
Mạc Vấn tự sát, đúng vậy, hiểu trheo ý nào đó chính là tự sát. Khi hắn khai giải phong ấn địa từ kiếm khí trong đàn điền thì chính là lúc hắn không còn suy tính những chuyện về sau nữa. Hắn chỉ một lòng báo thù! Hắn lấy sinh mệnh ra để đổi lấy sức mạnh to lớn trong phút chốc giành cho việc báo thù! Hắn không biết mình có bao nhiêu thời gian, nhưng đây là cơ hội duy nhất báo thù. Đối mặt với cường giả cảnh giới Kiếm Cương thì chênh lêch giống như là vực sâu không thể bước qua nổi. Vậy nên hắn chỉ có biện pháp như thế.
Trong đầu Mạc Vấn đã bắt đầu mơ hồ, chỉ còn sợi chấp niệm chi phối hành động toàn thân hắn. Cặp mắt đỏ lừ nhìn thẳng Lữ trưởng lão, sau đó không chút do dự vọt xuống bên dưới. Toàn thân hắn được bao phủ hào quang năm màu. Trong vòng mấy trăm trượng, linh khí Thiên Địa hoàn toàn bị đảo loạn. Đằng sau hắn là một vệt gió lốc linh khí loạn lưu thật đáng sợ.
Sắc mặt Lữ trưởng lão đại biến. Lão không chút nghĩ ngợi bèn lập tức Ngự Kiếm bay lên không định thoát khỏi nơi đây. Nhưng do lão quyết định vội vàng trong lúc không còn minh mẫn lắm nên bị kéo vào hố sâu tử vong. Thiên địa linh khí trong phạm vi vài dặm đều bị sự tuần hoàn của ngũ hành ảnh hưởng nên đã không thể không chế nổi nữa, mà Ngự Kiếm phi hành là lấy linh kiếm là chủ, dẫn động rung động của thiên địa linh khí mà sinh ra phản lực để đạt mục đích phi hành. Hiện tại linh khí ngũ hành đã bị mất không chế thì làm sao lão Ngự Kiếm phi hành cho được?
Chỉ trong phút chốc lão thấy rằng linh kiếm không bay lên như ý mà vô lực rơi xuống mặt đất nên khuông mặt trở nên tái nhợt không chút huyết sắc. Lúc này, Mạc Vấn đã trờ tới đỉnh đầu lão, linh khí ngũ hành cuồng bạo rơi thẳng xuống như tỏ rõ cái uy thiên địa.
Toàn bộ đỉnh núi hóa thành bột mịn sau cú va chạm, hoàn toàn biến mất trên thế gian, mà Lữ trưởng lão cũng bị dí xuống thật sâu trong lòng núi. Máu thịt toàn thân trộn lẫn không thể phân biệt hình người. Tay phải của Mạc Vấn cắm thẳng vào ngực lão lôi ra quả tim vẫn còn đập.
Thân hình của hắn lại vọt lên lần nữa. Hắn hướng về phần đông trưởng lão Kiếm Cương của Tâm Kiếm môn đang đứng trên đỉnh núi.
"Chạy mau! Nó điên rồi!"
Đám trưởng lão kia thấy vậy quá sợ hãi, nháo nhác muốn Ngự Kiếm chạy đi, nhưng thiên địa linh khí xung quanh đã hoàn toàn hỗn loạn nên căn bản không cách nào Ngự Kiếm được! Mắt thấy luồng sáng ngũ sắc kinh khủng kia càng ngày càng gần, không biết ai hô một câu: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Chia nhau mà chạy!"

Nhóm trưởng lão Kiếm Cương kia lập tức tõe ra như đàn gà, chia nhau chạy xuống chân núi như điên. Đường đường là những Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương đã bao giờ bị người ta đuổi như chó nhà có tang thế này bao giờ chưa?
Oanh!
Luồng sáng ngũ sắc cuối cùng đập vào ngọn núi, hơn mười tên linh kiếm sư Kiếm mạch kỳ không kịp phản ứng nên bị dải sáng năm màu cuốn vào, thân thể bị xé tan ra tạo thành một mảng mưa máu.
Từ lúc Mạc Vấn bạo khởi giết người đến bây giờ cực kỳ ngắn ngủi, trước sau cũng chỉ mới khoảng mười nhịp thở nhưng đã có một lão linh kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ và hơn mười người linh kiếm sư Kiếm Mạch kỳ chết trong tay!
Trên một ngọn núi khá xa đó, khuôn mặt Chu Khánh Thư tái nhợt, bởi vì Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ vừa chết kia là người của y! Hơn nữa người này còn là trưởng lão Hộ Pháp trong nội môn Kiếm Tông! Vốn chuyến công chuyện ở nước Triệu này đã không thuận lợi lắm, tại Đầm Lầy Mê Vụ tự nhiên chết hết cả hai tên Kiếm nô Kiếm Mạch Viên Mãn không rõ nguyên nhân, chẳng những không biết hung thủ là ai lại còn trắng tay ra về, không có chút thu hoạch nào. Sau đó tông môn chuyển cáo nhiệm vụ đến nay vẫn chưa có chút tiến triển, thế mà bây giờ Lữ trưởng lão lại quy thiên thì khi trở về kiếm tông, chuyện bị trách phạt không tránh nổi rồi. Cho dù tổ phụ có đứng ra cũng không bao che hộ y được.
Mà hết thảy những chuyện này tại tên ma đầu chẳng biết từ đâu xuất hiện này! Một ngọc phù lặng lẽ hiện ra tại ngón giữa của y, nó không giống với kiếm phù nhất nhị giai của Kiếm Mạch hay Kiếm cương thông thường. Kiếm phù này trắng muốt làm cho người nhìn thấy có cảm giác mê say, lại có một luông dao động làm nhân tâm chấn động, chấn động từ từ tỏa ra làm cho thiên địa linh khí hỗn loạn nhờ điều này mà bị áp chế trở lên gần giống thông thường.
"Kiếm Nguyên! Kiếm phù tam giai !" Con ngươi Phác Minh Hâm rụt lại, ánh mắt dán chặt vào kiếm phù trong tay Chu Khánh Thư.
Cặp mắt Chu Khánh Thư sọc đỏ, oán hận nhìn thẳng vào thân ảnh bên trong hào quang ngũ sắc. Y xuất ra kiếm phù tam giai không phải vì có tấm lòng, càng không phải vì giải cứu những linh kiếm sư hạ đẳng. Y làm vậy chỉ vì muốn cái đứa kia phải chết. Thế thôi.

Kiếm phù trắng muốt bị Chu Khánh Thư kích hoạt bèn hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng bạch dài đến vài thước giữa không trung, một luồng khí tức sắc bén lập tức theo tia sáng trắng phóng xuất ra. Tất cả linh kiếm sư đều có ảo giác bị đâm thủng thân thể.
Đạo kiếm quang này nhanh không thể tưởng nổi, dường như chỉ nháy mắt là xuất hiện trước mặt Mạc Vấn. Lúc này hắn còn đang mải đuổi theo một gã linh kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ, chiêu thức như lôi đình vạn quân đánh cho cơ thể gã Linh Kiếm Sư kia vỡ vụn thành từng mảnh, đột nhiên tinh thần hắn rung lên, cảm giác nguy hiểm cực độ từ đâu tới chợt bao trùm lấy cơ thể hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một đạo bạch mang đang xuyên phá dải sáng Ngũ Hành dễ như trở bàn tay, phong mang sắc bén trào tới làm cho tinh thần của hắn đau buốt.
Theo bản năng cầu sinh Mạc Vấn rống to lên một tiếng, phóng xuất tất cả Ngũ Hành chi lực có trong đan điền ra ngoài, luồng khí đang xoay tròn xung quanh Mạc Vấn trong khoảnh khắc đã lớn mạnh gấp mấy lần, từng đạo linh khí Ngũ Hành ấy bỗng đan xoắn vào nhau rồi dũng mãnh quán nhập vào cơ thể của hắn, có cảm giác không gian trong vòng mười trượng như đông đăc lại, rắn chắc vô cùng. !
Nhưng đạo bạch mang vẫn không hề bị ảnh hưởng, mũi nhọn không gì không phá được mạnh mẽ xuyên thủng qua từng lớp linh khí Ngũ Hành, vững vàng đâm sâu vào bên trong.
Chín trượng! Năm trượng! Ba trượng! Một trượng! Ba thước! Một thước!
Khi còn cách thân thể Mạc Vấn còn có một thước thì một đạo ánh sáng u lam trước ngực Mạc Vấn đột nhiên bắn ra. Nó phóng xuất ra hàn ý khủng bố làm cho vòng tròn linh khí Ngũ Hành đang vận chuyển không ngừng kia như muốn đông đặc lại mà giảm dần tốc độ.
Ánh sáng màu xanh va vào luồng bạch quang, cả hai triệt tiêu lẫn nhau.
Chỉ là lam quang thế yếu hơn, nó vẫn kém hơn bạch quang một bậc. Khi tất cả ánh sáng màu xanh bị tiêu diệt hầu như không còn thì đạo bạch quang kia vẫn còn lại một tia thật nhỏ. Cái ánh sáng thật nhỏ đó chui ngay vào bụng của Mạc Vấn, mà vị trí đúng là đan điền!
Thời gian dường như ngừng lại, cơ thể Mạc Vấn chợt cứng lại, một luồng sức mạnh cuồng bạo từ vết thương ở bụng tiết ra ngoài. Linh lực ngũ hành hỗn loạn tạo thành một cơn gió lốc linh khí cực kì khủng bố quét ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Những nơi gió lốc đảo qua, núi đá cây rừng nhao nhao hóa thành bột mịn, hơn mười tên linh kiếm sư Tâm Kiếm môn vẫn còn chưa chạy khỏi ngọn núi này giống như chiếc lá nhỏ bị cuốn đi trong bão táp mà biến mất trong luồng sáng sặc sỡ nhiều mầu sắc này.
Gió lốc linh khí này tỏa ra phạm vi đến cả ngàn trượng thì uy lực mới dần yếu bớt, Nhưng dù cho như vậy thì vài chục ngọn núi xung quanh đều bị ảnh hưởng, thảm thực vật trên cả một phạm vi rộng lớn bị phá hủy hoàn toàn, nhìn qua sẽ thấy có đến cả trăm ngàn chiếc hố trên mặt đất.

Kiếm vân sắp thành hình trên bầu trời tiêu tán không hề có dấu hiệu báo trước. Quá trình tan rã còn nhanh hơn lúc ngưng tụ rất nhiều.
Uy áp Thiên Địa trên không trung biến mất. Những linh kiếm sư đều thở phào ra một hơi. Bụi bặm, đất đá, cỏ dại bị gió lốc văng ra khắp nơi.
"Đã chết rồi sao ?"
"Có lẽ chết rồi? Linh khí như gió bão cuồng bạo đến vậy cơ mà, nếu như vậy mà hắn còn không chết thì còn gì là thiên lý nữa."
Gió lốc dần tan. Cảnh tượng bên trong lộ ra trước mặt mọi người. Ngọn núi này vốn cao ngàn trượng như là bị người ta hớt đi một nửa. Cả ngọn núi thành một vùng đá gốc bằng phẳng, phía trên đã hoàn toàn biến mất trong trời đất.
"Người kia đâu rồi ? Tại sao không nhìn thấy hắn ?"
"Đoán chừng bị cơn bão khi nãy xé tan thành mảnh vụn rồi. Dù có là Huyền Thiết gặp phải tình huống này cũng đã thành bột mịn thôi."
Đứng trên một ngọn núi, sắc mặt Chu Khánh Thư âm trầm nhìn chằm chằm vào ngọn núi trơ trụi thật lâu rồi oán hận phất ống tay áo lên, quay người Ngự Kiếm bỏ đi.
Trong ánh mắt của Phác Minh Hâm lộ ra một tia hồ nghi, bà ta nhìn về vùng đất trống trải trước măt như đang suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng cũng Ngự Kiếm bay đi...