*long ỷ: ghế ngồi của vua
Trung Châu, kinh đô Hoàng thành.
Cửu ngũ chí tôn của nước Triệu - hoàng đế Đại Triệu Bạch Hỗn lúc này đây đang dè dặt ngồi trước mặt vài tên Linh Kiếm sư của Tâm Kiếm môn, ngay cả long ỷ* cũng không dám ngồi hẳn lên, chỉ ghé mông bên cạnh.
*long ỷ: ghế ngồi của vua
“Lão hoàng đế, bổn tọa không muốn nghe giải thích, chỉ cần biết kết quả. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, chừng nào ngươi mới cho bọn ta biết nơi ẩn náu của thiếu trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang.” Một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ có mái tóc trắng xóa nghiêm khắc nói.
Khuôn mặt Bạch Hỗn khổ sở như muốn chảy nước: “Tiên sứ, trẫm đã phát lệnh truy nã người của Mạc gia Chú Kiếm Sơn Trang trong cả nước, ngoại trừ một số tên đang chạy trốn, số người còn lại đều đã bị giết chết, nhưng thực sự không có tin tức nào của tên thiếu trang chủ hết.”
“Bổn tọa không muốn nghe giải thích, bảy ngày, cho ngươi kỳ hạn bảy ngày, nếu không tìm thấy người trong thời gian này, long ỷ của nước Triệu này nên đổi dòng họ ngồi lên là được rồi.” Gã Kiếm Mạch hậu kỳ kia âm trầm nói.
Sắc mặt Bạch Hỗn khó coi dị thường, trong mắt ánh lên tia giận dữ, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, vờ sợ hãi mà thưa thốt: “Tiên sứ bớt giận, kỳ hạn bảy ngày thực sự quá ít, ngài có thể thư thả cho thêm mấy ngày được không?”
“Cho ngươi thư thả mấy ngày? Vậy ai cho bổn tọa thư thả đây ?” Lão già kia tức giận đứng lên: “Bảy ngày, thêm một ngày cũng không được. Bảy ngày sau bổn tọa lại đến, hi vọng lúc đó hoàng thượng cho bổn tọa một cái tin tức tốt.”
Nói xong lão hất tay áo, bước ra khỏi đại điện, mấy tên đồng môn theo sát phía sau.
“Cung tiễn tiên sứ.”
Bạch Hỗn đưa mắt nhìn mấy tên Linh Kiếm sư biến mất tại cửa điện, thân thể chậm rãi đứng thẳng lên, vẻ tươi cười khiêm tốn trên mặt cũng biến mất. Tất cả cung nữ nội thị trong đại điện đều câm như hến, co đầu rụt cổ, như hận không thể nhét đầu vào trong lồng ngực.
“Người đâu!” Bạch Hỗn mặt không đổi sắc quay về long ỷ.
Một đội kiếm sĩ vận giáp vàng đi ra từ trong góc đại điện, tất cả đều là Linh Kiếm Sư tứ giai, có vài tên thủ lĩnh còn có thực lực ngũ giai, lục giai.
“Xử lý sạch sẽ.” Bạch Hỗn lạnh lùng tàn nhẫn phất tay.
“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!”
Đám cung nữ nội thị hơn mười người liền quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu khóc.
Nét mặt Bạch Hỗn không hề thay đổi, y nhìn chằm chằm vào vật ở trên bàn, chính là ngọc tỷ biểu tượng cho quyền uy của bậc cửu ngũ.
Đội kiếm sĩ giáp vàng từng người một như lang như hổ kéo đoàn cung nữ nội thị ra ngoài, không lâu sau đại điện đã chìm vào yên tĩnh.
“Phanh!”
Bạch Hỗn cầm lấy ngọc tỷ nện liên tục xuống mặt đất, điên cuồng đập phá tất cả những gì trong tầm với: “ Hắn đi mà làm cửu ngũ Chí Tôn! Ngươi đi mà làm cửu ngũ Chí Tôn!”
Vừa đập phá vừa mắng chọn nửa canh giờ, Bạch Hỗn hết hơi hết sức, ngồi bệt xuống thềm ngọc thở hổn hển.
Đúng lúc này tiếng chuông hùng hậu từ xa truyền đến, âm vang đủ trọn chín tiếng.
Bạch Hỗn đang nghỉ ngơi cho lại sức, hai mắt bỗng mở trừng lên, nhảy dựng lên như có lò xo dưới mông, giọng khàn khàn la lớn: “Người đâu! Là ai gõ chuông Cửu Long ?”
Hơn một trăm kim giáp kiếm sĩ từ bên ngoài đại điện nhanh chóng vọt tới, bảo vệ Bạch Hỗn ở bên trong.
“Thỉnh Bệ hạ di giá đến Tiềm Long điện.” Một kim giáp kiếm sĩ thực lực đạt đến lục giai lo lắng nói.
Bạch Hỗn giãy ra khỏi hai gã kiếm sĩ giáp vàng đang dìu hắn, giận dữ hét: “Trẫm cũng không đi, trẫm là hoàng đế, Đại Triệu hoàng đế. Nới này là hoàng cung của trẫm, ai có thể làm trẫm bị thương.”
Trong lòng đám chiến sĩ giáp vàng kia lo lắng vạn phần, chuông Cửu Long chính là chuông cảnh báo hoàng cung bị uy hiếp, nếu vang lên chín tiếng thì đây là mức cảnh báo cao nhất, nói rõ bên ngoài không thể bảo vệ thêm được nữa, hoàng thành đã trực tiếp bị quân địch bao vây.
Tuy nhiên có vài vấn đề khiến đám kiếm sĩ giáp vàng này không hiểu, giữa ban ngày ban mặt cửa thành đột nhiên bị công phá, mà trong này không có chút tin tức, điều này thật khó tưởng tượng nổi. Nhưng chuông Cửu Long vang lên chín tiếng không phải là giả, chứng tỏ là hoàng thành bị uy hiếp, hơn nữa còn là mức nguy hiểm cao nhất.
Tại một nơi trong Thiên Điện ở hoàng cung, một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ nói: “Hoàng cung giống như gặp phải phiền toái gì đó, chúng ta có nên ra tay giúp không?”
Lão giả Kiếm Mạch hậu kỳ kia hừ lạnh một tiếng; “Đây là chuyện của Bạch gia bọn hắn, không quan hệ đến chúng ta, để cho hắn tự mình giải quyết.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn như vậy, cứ phái hai người theo dõi xem thế nào?” Một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ khác nói.
Lão giả Kiếm mạch hậu kỳ gật đầu: “Để cho mấy đứa vãn bối đi thôi.”
Bên trong kinh thành, một bóng người toàn thân bị ngọn lửa màu máu thiêu đốt từng bước tiến thẳng vào Ngọ Môn quan, để lại phía sau vô số thi thể nằm ngang dọc đầy đường, điều quỷ dị là không thi thể nào có lấy một vết thương. Phía trước bóng người đó, những tên kiếm sĩ hộ vệ hoàng thành Triệu quốc cầm lợi kiếm trong tay, nhưng không có ai dám xông lên, ngược lại cứ lùi dần theo bước bóng người trước mặt.
“Lên! Lên cho ta! Con mẹ nhà các ngươi có lên hay không?”
Phía sau cùng của đám người, một gã Linh Kiếm sư có thực lực ngũ giai thở hổn hển gào thét, không ngừng vung roi ngựa quất vào những tên kiếm sĩ đang lui về sau. Nhưng những tên kiếm sĩ này thà chịu roi ngựa cũng quyết không chịu tiến lên phía trước, ngược lại không ngừng giật lùi bao quanh tên Linh Kiếm sư ngũ giai phía sau.
Sự im lặng chết chóc vẫn tiếp tục, dù là ai chậm một bước, nằm trong phạm vi mười trượng quanh thân ảnh kia, liền vô thanh vô tức ngã xuống, thân ảnh kia lại đạp lên thi thể mà tiến lên.
“Không! Ta không đi!”
Một gã kiếm sĩ không chịu đựng thêm được nữa, vứt trường kiếm trong tay đi, kêu gào khóc lóc chạy trốn về phía sau: “Ác ma! Hắn là ác ma!”
Khi gã kiếm sĩ kia tháo chạy, khí thế của toàn bộ hộ vệ hoàng thành cũng hoàn toàn sụp đổ theo. Một gã Danh kiếm sĩ ném kiếm về phía sau rồi lao đi, bọn chúng chỉ muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này, còn có ác ma đáng sợ phía sau.
“Lũ khốn nạn ! Bọn phế vật các ngươi không ai được phép chạy trốn.”
Tên tướng quân Linh Kiếm sư ngũ giai phẫn nộ dùng Linh kiếm chém hơn mười kiếm sĩ đào tẩu, nhưng càng ngày càng nhiều kiếm sĩ vọt tới, trực tiếp hất tung y cùng chiến mã ngã xuống đất, sau đó giẫm đạp lên người y mà chạy qua. Một lúc sau tên Linh Kiếm sư ngũ giai có cảm giác trên người nhẹ nhõm mới lồm cồm bò dậy, bộ giáp sáng loáng trên người y đã bị đạp cho biến dạng, đến mũ giáp trên đầu cũng cong vênh vẹo vọ, đỉnh đầu còn nguyên một dấu chân đen xì.
“Ui da! Lũ khốn chết tiệt các ngươi, ta muốn chém đầu hết các ngươi, ta muốn…”
Tên Linh Kiếm sư chỉnh lại mũ giáp, bỗng phát hiện xung quanh đã không một bóng người, mà thân ảnh ma quỷ đáng sợ còn cách đó không xa, những câu chửi liền được nuốt nghẹn chở lại, y nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Các hạ, bỏ qua cho. . . "
Tên Linh Kiếm sư ngũ giai chưa kịp nói hết câu, cả người đã run lên, mất đi ý thức.
Tại hoàng cung đại điện, một tên tướng quân vận giáp đen chạy ngã chúi vào trong đại điện
“Bệ hạ, bệ hạ, không ổn rồi.”
Bạch Hỗn túm ngay lấy vạt áo gã: “Nói mau, trời chưa có sập xuống.”
Vẻ mặt tên hắc giáp vệ sợ hãi cùng cực, nói năng lộn xộn: “Ác ma, là ác ma tiến vào hoàng cung. Hắc Long vệ toàn quân bị diệt.”
“Cái gì ác ma? Ngươi nói rõ cho trẫm.” Bạch Hỗn giận dữ hét lên.
“Hắn, hắn…” Tên tướng quân mặc giáp đen giơ tay chỉ ra phía ngoài đại điện, nói một câu không nguyên vẹn.
“Phế vật.”
Bạch Hỗn tung một cước đạp tên tướng quân xuống đất, một tên kim giáp vệ bên cạnh rút ra Linh kiếm chém đầu tại chỗ. Thi thể không đầu của tên tướng quân ngã ầm xuống đất, đầu lâu lăn lông lốc xuống bậc thềm ngọc, để lại một dải máu nhìn ghê người, gã chết không minh không bạch mà khuôn mặt vẫn đầy vẻ kinh hoàng.
Oanh!!!
Một tiếng nổ mạnh vang trời, bức tượng ngọc Bàn Long cao lớn phía trước Tuyên Chính điện ầm ầm đổ xuống, ngân giáp vệ bốn phía kinh hoàng né tránh. Sau đó một thân ảnh hừng hực lửa đỏ như máu từ phía sau đống đổ nát đi ra, những nơi bóng hình đó đi qua, ngân giáp vệ gần kề đều nối tiếp nhau gã xuống.
Bạch Hỗn ngồi ở trên loan điện, toàn bộ khung cảnh phía trước thu vào trong mắt. Y thấy rõ ngân giáp vệ mà mình coi trọng lần lượt ngã xuống, chết như ngả rạ, rốt cục cũng đã cảm thấy sợ hãi.
“Nhanh! Nhanh đi mời tiên sứ.”
Bạch Hỗn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh toàn thân, giống như con thỏ bị mãnh thú nhìn vào. Y ngẩng đầu lên nhìn, thấy bên trong ngọn lửa huyết sắc kia có đôi mắt đỏ máu nhìn thẳng vào mình.
Hống!!!
Nhìn thấy Bạch Hỗn, thân ảnh kia như bị kích thích, gào lên một tiếng không giống tiếng người. Tất cả Linh Kiếm sư trong vòng trăm trượng xung quanh, cho dù tu vi cao hay thấp, đều thấy một màn máu đỏ trước mắt. Linh giác bọn chúng cảm thấy đau đớn, sau đó ý thức bị tiêu diệt một cách vô hình.
Tổng cộng hơn một ngàn người ngã xuống, hai màu sắc vàng và bạc phủ kín quảng trường Tuyên Chính điện.
Thân hình người kia như một ngôi sao băng đang bốc cháy lao vọt tới đại điện nhanh như tên bắn.
“Các hạ tạm thời dừng tay lại.”
Một đao kiếm quang từ xa lao đến chắn trước mặt Mạc Vấn và Bạch Hỗn. Đó là một lão giả mặc trường bào mầu vàng nhạt, khí tức trên người là Kiếm Mạch sơ kỳ. Nếu như người trong giang hồ thấy hắn, nhất định sẽ nhận ra người này là Kiếm Thánh của hoàng gia Triệu quốc Bạch Mộ Thần.
“Không biết các hạ cùng Bạch gia ta có hiểu lầm gì, kính xin chỉ rõ.” Bạch Mộ Thần giờ phút này không còn có cái uy nghiêm của hoàng thúc, gấp gáp nói.
Mạc Vấn tiếp tục tiến đến, trong kẽ răng khò khè mấy chữ: “Bạch gia đáng chết.”
Thân hình hắn như một ngôi sao băng đỏ tươi lao thẳng tới.. Bạch Mộ Thần biến sắc, dùng Linh kiếm hộ thể khó khăn đỡ lấy.
Oanh!!!
Sao băng màu máu không hề dừng lại, còn thân thể Bạch Mộ Thần như đạn pháo bay vào trong tòa đại điện, sống chết không rõ.
Mạc Vấn không còn trở ngại xông đến trước đại điện, trên đường đi kim giáp vệ cùng ngân giáp vệ từng lớp từng lớp ngã xuống, linh hồn bị đánh nát mà chết.
Oanh!!!
Thân hình của Mạc Vấn đã tiến vào trong loan điện, những bậc thang làm từ ngọc thạch vỡ tan từng mảnh. Bạch Hỗn rời long ỷ ngã bò xuống đất, hoảng sợ chui luôn vào gầm ghế.