Truyền Kiếm

Chương 136: Chương 132: Ngũ Hành Tuyệt Bích





“Ngũ hành hợp nhất!”
Sắc mặt Phác Minh Hâm tái nhợt, bà nhận ra mình đã quá nóng vội, tòa kiếm trận bí ẩn này vượt quá tưởng tượng của bà, từ trước đến nay việc Ngũ hành hợp nhất chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
“Không thể! Ta không tin!”
Kim Đô Thiếu sắc mặt kích động, thanh Linh kiếm rít gào, một đạo kiếm quang tầng tầng lớp lớp chém lên trên vầng sáng năm màu.
Hào quang năm màu lưu chuyển, từ bên trong truyền đến một lực hút rất mạnh, bằng mắt thường có thể nhìn thấy kiếm quang của Kim Đô Thiếu bị vầng sáng năm màu phân giải, trong thời gian ngắn kiếm quang hoàn toàn dung nhập vào trong vầng sáng năm màu, không tạo nên chút rung động nào.
Kim Đô Thiếu thoáng ngây người, sau đó lão nổi giận, không ngừng tấn công lên vầng sáng năm màu.
“PHÁ...! PHÁ...! PHÁ...! PHÁ cho bổn tọa...!”
Từng đạo kiếm quang đánh lên vầng sáng năm màu, tất cả đều bị vầng sáng như có như không này phân giải rồi hấp thu, không có chút nào bị phá, ngược lại làm cho vầng sáng năm màu càng mạnh hơn, hình thể ngưng tụ càng thêm chân thật.
Tấn công liên tục một phút đồng hồ, cuối cùng thì Kim Đô Thiếu cũng không làm việc vô ích nữa, ánh mắt dại đi nhìn vào vầng sáng năm màu: “Làm sao có thể chứ? Không thể là Ngũ hành hợp nhất được ?”
Phác Minh Hâm cao giọng nói: “Lạc Tâm, thì ra ngươi dựa vào cái này! Coi như ngươi thắng! Chúng ta có thể thương lượng một lần.”
“Ngươi muốn thương lượng như thế nào?” Âm thanh Lạc Tâm rõ ràng truyền vào trong vầng sáng năm màu.
“Dỡ bỏ trận pháp, cho chúng ta ra ngoài. Chúng ta cũng rút lui, để cho các ngươi an toàn rời khỏi nơi đây.”
“Có vẻ ngươi không có chút nào thành ý thương lượng.” Lạc Tâm lạnh nhạt nói.
Phác Minh Hâm thần sắc có chút âm trầm, cắn răng nói: “Hai bên chúng ta như vậy ngưng chiến, từ hôm nay trở đi chúng ta không tiếp tục đuổi đánh người của Dục Kiếm môn các ngươi nữa.”

“Dục Kiếm môn chúng ta có năm Linh mạch nhị giai, bị các ngươi chiếm mất bốn, Linh mạch nhất giai lại càng bị chiếm mất hết, nếu như không có Linh mạch vậy thì Dục Kiếm môn chúng ta sẽ dừng chân ở đâu đây ?”
“Ngươi muốn chúng ta trả lại Linh mạch sao ?” Sắc mặt Phác Minh Hâm biến đổi, quả quyết nói: “Không được! Đó đều là do đệ tử Tâm Kiếm môn chúng ta dùng máu đổi lấy, ngươi dựa vào đâu mà đòi lại?”
“Hừ.” Lạc Tâm cười lạnh: “Hay cho cái lí luận của lũ giặc cướp, đến nhà người khác phóng hỏa giết người, bị người ta đánh giết còn oán thán người ta chống cự sao?”
Sắc mặt Phác Minh Hâm trầm xuống, phẩy tay áo một cái nói: “Mặc kệ ngươi nói như thế nào, những Linh mạch kia không thể để lại cho ngươi được!”
“Vậy thì thương lượng của chúng ta cũng không thành, hai vị có thể nghỉ ngơi cho thật thoải mái trong kiếm trận này đi.”
Lạc Tâm nói xong câu đó, một lần nữa bên trong kiếm trận trở nên yên tĩnh.
Sắc mặt Phác Minh Hâm không tốt, cuối cùng dứt khoát hừ một tiếng rồi khoanh chân ngồi xuống. Kim Đô Thiếu nhìn bà một cái, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, cũng khoanh chân ngồi xuống bên kia, ánh mắt lão phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
Bên trong Thất Huyễn Linh Dục kiếm trận, Mạc Vấn chậm rãi mở hai mắt ra, hơn mười ánh mắt đồng thời nhìn vào hắn. Hắn mỉm cười nhìn mọi người: “Mọi người yên tâm, hai người này hiện giờ không có động tĩnh gì, trong thời gian ngắn sẽ không có việc gì.”
Đông đảo đệ tử Dục Kiếm môn lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng khi nghĩ đến hai tên Kiếm Cương đại viên mãn vẫn còn ở bên cạnh đe dọa, trong lòng mọi người vẫn cảm thấy không yên.
“Đại trưởng lão còn cần bao nhiêu thời gian nữa?” Mạc Vấn nhìn về phía Nguyệt Ảnh.
Nguyệt Ảnh nhìn hắn một cái: “Ba ngày hoặc lâu hơn một chút.”
Mạc Vấn khẽ nhíu mày.
"Làm sao vậy?” Nguyệt Ảnh hỏi.

Mạc Vấn lắc đầu: “Không có việc gì.”
"Nhất định là có chuyện gì đó!” Hai mắt Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn.
Mạc Vấn mở to hai mắt, gật đầu nói: “Đúng là có việc, chuyện của Âu Dương Lâm rốt cuộc là như thế nào ?”
Nguyệt Ảnh biến sắc, có hơi chút chột dạ: “Làm sao mà ngươi biết được?”
“Tại sao ta lại không thể biết?” Lần này đến lượt hai mắt Mạc Vấn nghiêm túc chăm chú nhìn vào Nguyệt Ảnh.
Đôi mắt Nguyệt ảnh hiện lên vẻ bối rối , nhưng nàng vẫn ương ngạnh vươn cổ đối mặt cùng Mạc Vấn: “Ngươi biết thì như thế nào? Có liên quan gì đến ngươi chứ ?”
“Trước kia ta không biết, nhưng hiện giờ ta đã biết chuyện này có liên quan với mình rồi.” Hai mắt Mạc Vấn nghiêm túc nhìn Nguyệt Ảnh nói.
Thấy Mạc Vấn đã nói trắng ra như vậy, đôi má Nguyệt Ảnh thoáng một chút ửng hồng, cảm giác nóng ran, dậm chân một cái với Mạc Vấn: “Có cái gì liên quan với ngươi chứ ? Ngươi nói lung tung cái gì vậy ?”
Mạc Vấn bị điệu bộ nữ tính toát ra từ Nguyệt Ảnh làm cho ngẩn ngơ.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn đến rớt cả tròng mắt rồi kìa!” Ngoài miệng Nguyệt Ảnh vẫn không buông tha cho Mạc Vấn nhưng trong lòng rất vui mừng, giống như đang ăn mật ngọt.
Mạc Vấn gãi gãi đầu, cười hiền lành: “Ngươi rất đẹp.”
Nguyệt Ảnh ngẩng cao đầu: “Bây giờ ngươi mới biết sao?”

Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, hắn phát hiện mỗi lần đấu võ mồm với Nguyệt Ảnh, cho dù ban đầu có chiếm tiện nghi thế nào thì cuối cùng vẫn là hắn phải chịu thua.
Trong khi hai người đấu võ mồm, Nguyệt Ảnh đến ngồi bên cạnh Mạc Vấn, một tay lặng lẽ đạt lên bàn tay Mạc Vấn. Cảm giác mềm mại tinh tế làm cho Mạc Vấn dậy sóng trong lòng.
Nhưng đương nhiên không phải Nguyệt Ảnh muốn chiếm tiện nghi hay muốn hắn sỗ sàng, nàng khẽ nói với Mạc Vấn: “Ngươi cứ cố hết sức là được, chuyện gì không thể làm cũng không cần cố sức.”
Trong lòng Mạc Vấn dâng lên một chút cảm động, nha đầu này đúng là loại trong nóng ngoài lạnh, tùy tiện với bất kì người nào cũng thể hiện ra thái độ giả, ngoài miệng thì càng không kiêng nể người khác, nhưng đó cũng chỉ là ngụy trang, dù sao nàng cũng là một bé gái chưa đến mười tám tuổi. Tuổi còn nhỏ mà đã nhận được sự kì vọng cao của kiếm môn, tương lai của sư môn đều đặt lên vai nàng, cô bé này chỉ có thể dùng thái độ bên ngoài kia để che dấu sự nhu nhược trong lòng của thiếu nữ.
“Không sao, ta nói bốn ngày thì nhất định sẽ làm được, yên tâm đi.” Mạc Vấn nói khẽ.
Trong mắt Nguyệt Ảnh hiện lên một chút lo lắng, theo lời nói của Mạc Vấn nàng biết rõ thật sự cũng không có lạc quan như vẻ bề ngoài.
Thật sự thì đúng như Nguyệt Ảnh suy đoán. Kiếm trận Đại Ngũ Hành Diễn Thần đúng là một kiếm trận hiếm có trên thế gian, Ngũ hành hợp nhất có đặc tính sinh sôi không ngừng hình thành nên Ngũ Hành Tuyệt Bích có thể hóa giải bất kì linh lực công kích trong một phạm vi, đồng thời đem lực lượng của đối phương phân giải rồi cắn nuốt, làm bản thân lớn mạnh. Nhưng như thế không có nghĩa là vô địch, năng lực Linh Kiếm sư chủ trì kiếm trận có hạn, vì thế khả năng thu nhận của kiếm trận cũng có hạn, nếu sức tấn công vượt qua giới hạn chịu đựng của kiếm trận, đó cũng là lúc kiếm trận sụp đổ.
Lúc này kiếm trận Đại Ngũ Hành Diễn Thần này do một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kì, hai gã Kiếm Cương sơ kì, hai gã Kiếm Mạch đại viên mãn làm trận nhãn cung cấp lực lượng cho kiếm trận và điều hòa cân đối Ngũ Hành. Năm người này thực lực cao thấp không đều làm trận nhãn, nên khi trận pháp bày ra không thể tránh khỏi tai họa ngầm, điều đó làm sức chịu đựng của kiếm trận càng suy yếu hơn! Nếu như hai người Phác Minh Hâm và Kim Đô Thiếu không giữ nổi bình tĩnh, không quan tâm đến chuyện gì khác mà cứ kiên trì tấn công Ngũ Hành Tuyệt Bích, vậy thì đến Mạc Vấn cũng không thể nắm chắc được tòa kiếm trận này có thể chống đỡ nổi trong bao lâu, nhưng hắn chỉ có thể dùng hết sức mình mà duy trì kiếm trận hoạt động bình thường.
“Bốn ngày.” Mạc Vấn gượng gạo cười, xem ra mình vẫn còn trẻ tuổi nên làm việc gì cũng bồng bột rồi.
Từ khi Kim Đô thiếu tiến vào trận pháp đã được một thời gian, mà Phác Minh Hâm cũng đã bị vây hãm bên trong kiếm trận suốt một đêm. Phác Minh Hâm và Lạc Tâm đã mấy lần đàm phán , nhưng chuyện có liên quan đến Linh mạch tài nguyên, cơ bản là Phác Minh Hâm không có ý lui bước làm cho mỗi lần đàm phán đều kết thúc trong thất bại.
Ở bên ngoài , đệ tử Tâm Kiếm môn cùng Kiếm Quang môn đang chờ đợi mà trong lòng nóng như lửa đốt, nếu không phải mấy tên trưởng lão Kiếm Cương không ngừng trấn áp chỉ sợ những phần lớn những tên Nhị đại Tam đại đệ tử đã trốn đi đầu tiên rồi. Đó là hai gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương đại viên mãn đấy. Hai vị Đại trưởng lão đã tiến vào kiếm trận liền một ngày một đêm rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì, thật quá quỷ dị, quá kinh khủng.
“Ta nghĩ rằng nên lập tức đưa tin cho chưởng giáo, thông báo chuyện xẩy ra ở đây cho chưởng giáo, cầu xin chưởng giáo mang chủ lực của kiếm môn đến đây trợ giúp.”
Vài tên trưởng lão Kiếm Cương Tâm Kiếm môn đang kịch liệt thảo luận tìm kiếm kế sách.
“Hồ đồ! Chưởng giáo hiện tại đang tự thân lo việc vây quét chủ lực Dục Kiếm môn, chúng ta vừa mới chiếm được Linh mạch nên còn cần bố trí ở đó để phòng ngừa Dục Kiếm môn phản công. Làm sao có thể vứt bỏ đại kế phát triển tương lai của kiếm môn, bởi vì việc nhỏ này mà mất đi thứ lớn hơn?”
“Vậy phải làm thế nào? Đại trưởng lão vạn nhất xảy ra việc ngoài ý muốn...”

“Không thể nào! Nếu như ả Lạc Tâm kia có thể đối phó với hai cao thủ Linh Kiếm sư Kiếm Cương viên mãn thì việc gì phải co đầu rút cổ bên trong kiếm trận không ra ngoài? Ta nghĩ chắc hẳn bọn chúng sử dụng phương pháp nào đó để vây khốn hai vị Đại trưởng lão rồi, nhưng chắc chắn bọn chúng không thể vây khốn hai người Đại trưởng lão trong bao lâu đâu, việc chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi, đề phòng người Dục Kiếm môn thừa cơ trốn thoát!”
Bên kia Kiếm Quang môn cũng đã tiến hành một hồi thảo luận như vậy, cuối cùng tất cả đều quyết định chờ đợi, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất nên vẫn đem phi kiếm truyền thư đặc biệt của riêng kiếm môn mình đem thông tin nơi đây thông báo về. Mệnh lệnh của kiếm môn quay về cũng là bắt bọn hắn chờ đợi, bao vây nhưng không đánh, yên lặng theo dõi diễn biến!
Xét về việc tu tâm dưỡng tính thì Đại trưởng lão Kiếm Quang môn liền tỏ ra không bằng Đại trưởng lão Tâm Kiếm môn. Lão ngồi đối diện với Phác Minh Hâm trên mặt đất mấy canh giờ liền, suốt thời gian đó lão đứng lên đi đi lại lại không ngừng, có khi lại ghé vào Ngũ Hành Tuyệt Bích mong muốn tìm ra sơ hở, nhưng tất nhiên với tu vi về trận đạo của lão thì không thể nhìn ra cái gì.
Nghiên cứu cả buổi không có kết quả, Kim Đô Thiếu càng thêm bực bội, tâm pháp Kiếm Quang môn Cực Quang kiếm quyết bọn hắn căn bản tu luyện cũng không chú trọng tu luyện tâm tính, nếu tu luyện càng sâu ngược lại càng dễ sinh ra tính cách cố chấp. bởi vậy bị nhốt một ngày một đêm Kim Đô Thiếu dần không chịu được đã bùng nổ.
Linh kiếm oanh kích loạn xạ lên Ngũ Hành Tuyệt Bích. Kiếm quang giăng khắp nơi trong không gian trong Ngũ Hành Tuyệt Bích, bên trong khu vực này đã tràn ngập ánh sáng, mà quang bích đang yên tĩnh đằng kia rốt cục bắt đầu xuất hiện chấn động rõ ràng.
Phác Minh Hâm một mực ngồi nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ngũ Hành Tuyệt Bích, triển khai cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, tinh thần tập trung cao độ từ trước đến nay chưa từng có, cẩn thận quan sát từng biến hóa nhỏ nhất của Ngũ Hành Tuyệt Bích.
Kim Đô Thiếu cũng không có tiếp tục phát tiết lâu, dù sao bị vậy trong Ngũ Hành Tuyệt Bích cũng không có thiên địa linh lực lưu thông, Kiếm Cương trong cơ thể không được bổ sung, dùng một chút ít đi một chút, thoáng chốc lão đã liền thu tay.
“Đừng ngừng lại, tiếp tục đi.” Phác Minh Hâm vội vàng nói.
Kim Đô Thiếu tức khí nói: “Ngươi sai ta làm thì ta lập tức làm theo hay sao, ngươi nghĩ rằng mình là ai cơ chứ ?”
Phác Minh Hâm không muốn tranh cãi với lão, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn đi ra ngoài thì cứ tiếp tục tấn công vầng sáng năm mầu kia đi.”
Hai mắt Kim Đô Thiếu chớp động: “Ngươi đã phát hiện ra điều gì sao?”
Tính tình lão không tốt nhưng không có nghĩa lão là loại người không biết suy nghĩ, thần thông Kiếm Tâm Thông Minh của Tâm Kiếm môn có thể tinh lọc thể xác và tinh thần, làm cho tinh thần ngưng tụ mười hai phần, có thể đem sự vật xung quanh dùng một loại phương pháp đặc biệt chiếu rọi bên trong tâm thần, bất kể ngoại lực gì cũng không thể ngăn cản.
“Tốt! Ta sẽ tiếp tục tấn công, nhưng nếu ngươi dám lừa gạt bổn tọa, bổn tọa nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Kim Đô Thiếu buông ra một câu đe dọa, cầm linh kiếm trong tay tiếp tục điên cuồng tấn công Ngũ Hành Tuyệt Bích.