Nhìn hai người biến mất ở khúc quẹo, năm vị công tước nhìn nhau, đưa tay đẩy cửa phòng ngủ, bước vào. Thuận tay đóng cửa lại, công tước Gusred im lặng chờ năm người ở cửa, ai cũng không nói gì. Lam Dã hôn mê đang nằm trên giường ngọc đen giữa phóng, bên cạnh một đôi nam nữ đang đứng, dưới chân giường là Trần Quân đang mê man. Trong phòng tráng lệ lặng như tờ.
“Charie, anh nhìn thương thế của Metheus này, có thể cứu không?” Giọng nói đầy lo lắng truyền ra từ miệng cô gái đứng cạnh giường, người đàn ông được gọi là Charie quay đầu nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, gương mặt vốn tao nhã hiện đầy lo lắng và bàng hoàng, con mắt màu tím quyến rũ nặng nề không sức sống, tóc vàng dường như cũng tối đi, hình như đã già đi mấy tuổi. Charie bước tới, kéo tay cô, “Phyllis, không cần quá lo vậy đâu, tuy Metheus bị thương nặng nhưng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, có anh và năm vị công tước ở đây, nhất định Metheus sẽ bình an vô sự.” Dứt lời, an ủi vỗ vỗ tay Phyllis.
Sau khi nghe xong, Phyllis cắn chặt răng hung hăng nói: “Charie... Nhưng có chắc Metheus sẽ không bị đả thương hay không, ngày đó em và anh cảm thấy ngọc bài vỡ, mới biết Metheus xảy ra chuyện lớn, cho nên vội vàng tới đó, nào ngờ vẫn chậm một bước, nếu em mà biết là kẻ nào ra tay nặng thế này, nhất định em sẽ khiến hắn ta chết không tử tế.”
Charie đưa tay đè chặt bả vai Phyllis: “Đừng xúc động, mấy ngàn năm rồi, anh và em đã nhiều lần tới Trung Quốc, nhằm tìm kiếm tung tích người được xưng là đắc đạo thành tiên ngày xưa, hi vọng họ có thể vứt bỏ sự khác biệt về chủng tộc, chỉ dạy chúng ta phương pháp tu luyện thành công. Thương tích của Metheus hôm nay, là bị một dòng năng lượng gồm năm nguyên tố ngưng kết lại tổn thương, nhìn tình huống này, người ra tay rõ ràng là đời sau của phái tu tiên, hơn nữa cũng không biết vì sao, hẳn là người ra tay đã nhẹ nhiều, nếu không chỉ với lực lượng năm nguyên tố, Metheus sớm đã không còn cơ hội sống. Cho nên Phyllis em, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Dứt lời nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Năm người từ khi vào phòng đều không mở miệng, nhìn hai người trước mặt lo lắng như thế, công tước Gusred tiến lên một bước, nói: “Thân Vương đại nhân và Phyllis Vương phi chớ lo, chỉ cần chúng thần còn ở đây, nhất định sẽ làm vương tử Metheus hồi phục như cũ.”
Thân vương Charie liếc nhìn họ, mở lời: “Mọi người cũng nhìn vết thương của Metheus đi, xem nên dùng phương pháp trị liệu nào thì phù hợp.” Sau khi nghe xong, năm người đồng thời đi tới cạnh gường, từng người chạm vào những bộ phận khác nhau trên cơ thể Metheus, suy nghĩ sâu xa. Ước chừng năm phút đã trôi qua, năm người cùng thu tay lại. Công tước Gusred nhìn nhìn bốn người khác, ngỏ lời: “Mọi người thấy sao? Phượng Ngân, nói trước đi.”
Công tước Phượng Ngân áo bạc bị điểm tên, trầm ngâm một chút mới bày tỏ: “Quả thực không khác lời của Thân Vương, là lực lượng năm nguyên tố thuần khiết, thật không ngờ, nay Trung Quốc còn có người có thể sử dụng cùng lúc năng lượng năm nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Trung niên áo đen tiếp lời: “Năng lượng sẽ không tự tan đâu, giờ quan trọng nhất là làm thế nào để thanh trừ nó, mặc dù dòng năng lượng này thuần khiết, nhưng nếu như tồn tài trong cơ thể một thời gian ngắn, không chừng sẽ cải biến kết cấu cơ thể Metheus, tạo nền tảng tu luyện rất tốt cho ngài ấy, nhưng vấn đề là với cơ thể và pháp lực của Metheus hiện giờ, bất kể thế nào cũng khó mà chịu nổi dòng năng lượng này.”
Công tước Gusred gật đầu nói: “Hắc Vũ nói đúng, việc khẩn cấp trước mắt của chúng ta là phải dẫn dòng năng lượng này đi ra, Kỳ Bách, Thuấn Lam hai người cảm thấy ra sao?”
Công tước Thuấn Lam áo lam mở miệng nói: “Đó là việc phải làm, vậy thì, tôi sẽ giải quyết việc dẫn dòng năng lượng này ra.”
Thân vương Charie đứng cạnh công tước Thuấn Lam, vỗ vai hắn, không đồng ý: “Làm thế quá nguy hiểm, không bằng để mấy người chúng ta liên thủ ép nó ra.”
Công tước Thuấn Lam lắc đầu, đáp: “Không, ép còn nguy hơn, ai trong chúng ta cũng không thể nói trước chuyện sẽ xảy ra, Metheus sẽ là người kế thừa vương vị tộc chúng ta, không thể mạo hiểm, hơn nữa, không phải đã nhiều năm chúng ta luôn tìm cách đột phá hạn chế của cơ thể này sao? Nay có một cơ hội tốt nhường này, nên dùng cơ thể nếm thử biến hóa của nó, không thể để lãng phí cơ hội được, chúng ta đã đợi bao năm, cứ để tôi thử, nếu thành công, vậy là chúng ta đã tiến được một bước lớn rồi.”
Công tước Kỳ Bách vẫn luôn im lặng nói: “Nếu thất bại, cái giá phải trả cũng quá lớn.”
Công tước Thuấn Lam cười cười nói: “Chuyện gì cũng có cái giá của nó, nếu thất bại, không phải còn mọi người ư, Thân Vương có mọi người ở cạnh tôi cũng yên tâm.”
Năm người nghe, liếc nhìn nhau, một lát sau giống như đã quyết định một việc vô cùng quan trọng, thân vương Charie, công tước Gusred, công tước Hắc Vũ, công tước Kỳ Bách, công tước Phượng Ngân đồng loạt tiến lên nắm tay công tước Thuấn Lam. Sáu người ai cũng không nói một câu, có đôi khi, ước định giữa những người đàn ông, không cần ngôn ngữ tô vẽ.
Vương phi Phyllis đứng một bên nhìn họ, nước mắt rơi đầy mặt, tiến lên ôm chặt công tước Thuấn Lam, nức nở nói: “Cảm ơn anh.” Thật ra trong lòng Vương phi Phyllis rất rõ, công tước Thuấn Lam làm như vậy đều vì mình, nếu năm đó mình không nghe mệnh lệnh của cha mẹ, cưới Charie pháp lực mạnh mẽ để tộc mình thịnh vượng thì hai người (Phyllis và Thuấn Lam) sớm đã kết hôn, đã phiền hắn bảo vệ mình mấy ngàn năm, mình vui vẻ hắn phấn chấn, mình đau khổ tim hắn cũng đau. Nay lại vì đứa con duy nhất của mình, cam lòng nhảy vào hiểm cảnh, dù sao mình cũng đã sống nhiều năm như thế, sao có thẻ không biết, không có người ưu tú chỉ dạy, tùy tiện dẫn năng lượng sáng thuần khiết nhường ấy tới cơ thể lấy bóng tối là năng lương chính, vạn phần hung hiểm. Kể cả thành công, chỉ sợ cũng phải chịu nỗi đau đớn khi bị cắn trả vài ngày, người không giống người, quỷ không giống. Tình cảm sâu sắc như vậy, mình biết lấy gì báo đáp đây.
Ánh mắt công tước Thuấn Lam phức tạp nhìn nước mắt Vương phi Phyllis, chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giãy khỏi cái ôm của Vương phi Phyllis, xoay người đi tới trước giường ngọc đen.
Lúc này bốn vị công tước mỗi người đứng ở một phương hướng khác nhau, hai tay kết ấn, bày ra một kết giới, công tước Thuấn Lam trong kết giới đưa hai tay ra, nhẹ nhàng hất, chỉ thấy thân thể Metheus bay lên, ngồi khoanh chân cách công tước Thuấn Lam khoảng 50 cm, cũng chìa hai tay ra như hắn. Công tước Thuấn Lam nhắm mắt lại nói: “Lấy ta là vật dẫn, dùng ta để thanh tẩy, luyện khí thể người, luyện linh hồn người, phương đông có thay đổi, ta mãi trung thành.” Nói xong, đầu ngón tay khẩy vào trong, thân thể Metheus đổ về phía trước, lập tức, một tia sáng vàng, xanh lá, xanh lam, đỏ, đen xuất hiện trong thân thể Metheus, tụ thành một khối khí, rồi biến thành trong suốt tiến vào cơ thể công tước Thuấn Lam. Cơ thể công tước rung dữ dội, mi tâm nhíu chặt, khuôn mặt vốn trắng giờ càng tái nhợt, khóe miệng, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, vẫn không ngừng run rẩy. Mấy người đứng ngoài nhìn vẻ mặt đầy lo lắng, nắm chặt hai đấm, hận không thể chịu đựng thay. Một dòng khí bị cơ thể Metheus hấp dẫn, trằn trọc tiến vào người công tước Thuấn Lam, đợi tới khi hút cạn năng lượng, công tước Thuấn Lam mới dừng tay, cẩn thận để cơ thể Metheus ngả về sau, hắn vùng vẫy xuống giường. Bốn vị công tước thấy thế, nhanh chóng thu kết giới. Thân vương Charie còn nhanh như chớp đỡ công tước Thuấn Lam trước người khác, nhưng cũng không dám tùy tiện dùng pháp lực chữa thương cho hắn, chỉ lo lắng hỏi: “Sao rồi? Cơ thể có sao không?” Lời còn chưa dứt đã thấy công tước Thuấn Lam phun ra một ngụm máu tươi, tạo nên sắc đỏ ma mị trên đá cẩm thạch trắng.
Công tước Thuấn Lam ho khan, đứt quãng nói: “Ha ha, gặp mạnh thì trở nên ưu việt, gặp yếu thì non (yếu), hay cho một huyền học phương đông, hôm nay coi như tôi đã được lĩnh giáo.” Còn chưa nói hết câu, đã đổ người về phía sau. May mà thân vương Charie vẫn luôn đỡ hắn, thấy tình huống này càng thêm dùng sức, ôm ngang người công tước Thuấn Lam, nói với bốn người bên cạnh, “Ta mang Thuấn Lam đi chữa thương trước, trong khoảng thời gian này các vị hãy xử lí chuyện ở đây, chuyện hôm nay đừng để lộ ra ngoài.” Bốn người cùng đáp dạ .
Đợi Thân vương mang công tước Thuấn Lam đi, bốn người đều đưa mắt nhìn Trần Quân trong góc, công tước Gusred nói với Vương phi Phyllis, “Vương phi Phyllis, vết thương của Metheus người không cần lo nữa, ngài ấy đã không còn chuyện gì đáng ngại, chúng ta muốn hỏi Vương phi, cô gái bên giường này là ai? Sao lại ở đây?”
Thu hồi ánh mắt ngóng nhìn Metheus, Vương phi Phyllis nói “Chúng ta thấy cô bé này ở cạnh Metheus lúc tìm được nó, lúc ấy Charie từng có ý giết, không ngờ tới lúc kình khí sắp chạm vào cơ thể, trán cô ấy lại xuất hiện dơi máu căn nguyên trên trán cô ấy, nếu như đoán không lầm, hẳn là Metheus đã dùng máu ở tim cải tạo cơ thể cho cô ấy, thuận tiện còn tạo lời chú huyết nô. Đứa nhỏ này, thật là, sao lại dùng máu ở tim trân quý như thế chứ.” Dứt lời còn trách cứ nhìn Metheus còn chưa tỉnh.
Công tước Phượng Ngân luôn im lặng mở miệng, “Quả thật ngài ấy đã lỗ mãng, máu ở tim cả đời này chỉ có thể dùng một lần, vì dùng để cứu mạng, sao lại dùng trên người một huyết nô, thật quá lãng phí.”
Công tước Kỳ Bách gật đầu nói: “Đích thực không đáng, vậy xử lí cô bé này thế nào đây? Tiếp tục để cô ấy đi theo Metheus hay còn thu xếp khác?”
Vương phi Phyllis đáp: “Nếu là huyết nô của Metheus, vậy hãy để nó đi theo Metheus đi, dù sao cũng không phải người quan trọng lắm, không đáng lãng phí tinh thần.”
Kỳ Bách và Phượng Ngân gật đầu đồng ý, lại thấy công tước Hắc Vũ lắc đầu, mà công tước Gusred cũng im lặng suy nghĩ. Công tước Kỳ Bách hỏi công tước Hắc Vũ: “Vậy anh có cách nhìn thế nào, nói cho mọi người nghe thử xem có thể cân nhắc không.”
Công tước Hắc Vũ không nói với mọi người mà xoay người nói với công tước Gusred: “Cô bé này không rõ nguồn gốc, không ai biết trước kia cô ta như thế nào, càng không ai biết sau này sẽ ra sao, lão đại, anh xem có đúng không.” Trừ công tước Gusred, những người còn lại đều không hiểu gì.
Nghe được lời này, công tước Kỳ Bách và Phượng Ngân đều nhìn về phía công tước Gusred, ngay cả Vương phi Phyllis cũng tò mò nhìn Gusred, chờ mong một câu trả lười thuyết phục. Công tước Gusred nhìn mọi người một lượt, gật đầu nói: “Đúng, tôi cũng nghĩ vậy, đã thế thì vì sao chúng ta không lợi dụng người này làm việc hữu ích.” Thấy ai cũng không hiểu, lại giải thích: “Nay mọi hành động của chúng ta đều bị Huyết Hoàng và bốn tộc khác nhìn chằm chằm, trong hoàn cảnh bị động. Lòng nghi ngờ của Huyết Hoàng rất nặng, gần đây càng thêm phòng bị chúng ta, xem ra tin tức Thân Vương đại nhân tới Trung Quốc tìm kiếm chỗ người đắc đạo đã bị lộ, chỉ là chưa có chứng cứ xác thực, nên chưa dám tùy tiện ra tay với chúng ta. Điều này chứng tỏ trong tộc ta có nội gián, chi bằng chúng ta để cô bé này quấy đục dòng nước, chúng ta cũng âm thầm suy nghĩ đối sách tốt.”
Nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của mọi người, công tước Hắc Vũ tiếp lời: “Nay tộc ta loạn trong giặc ngoài, toàn bộ đều ỷ vào pháp lực Thân Vương cao cường mới có hôm nay, cũng bởi vì thế, chúng ta càng là cái đinh trong mắt Huyết Hoàng, nếu biết chúng ta thầm tìm kiếm năng lực cao hơn, e rằng không phải chỉ làm khó dễ, mà là nhất quyết đưa chúng ta vào chỗ chết, thay vì mỗi ngày đều nơm nớp lo lắng, không bằng đẩy cô bé này lên sân khấu trước, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chúng ta sẽ ở trong bóng tối, khi ấy, tình cảnh sẽ có lợi hơn nhiều. CHúng ta cũng có thể ngầm điều tra xem ai là nội gián. Cũng sớm ngày tìm được đối sách, để tránh gây họa diệt tộc.”
Công tước Kỳ Bách hiểu ra: “Lão đại muốn để cô gái này làm mồi nhử, lợi dụng cô ta hấp dẫn ánh mắt mọi người, chuyện đó cũng có thể thực hiện, nhưng chỉ là một cô gái, muốn trở thành tiêu điểm của Huyết Hoàng và bốn tộc, e cũng không dễ như đã nói.”
Đương lúc mọi người đang thương nghị, “Boong, boong!” tiếng chuông trên gác trong lâu đài cổ chợt ngân vang, cắt đứt cuocj trò chuyện, ngay lập tức, có tiếng gõ cửa.
Công tước Gusred mở miệng nói: “Chuyện gì, là ai đến?”
Một giọng nói lanh lảnh trả lời: “Hồi bẩm công tước, là hoàng tử Bunni của gia tộc Warsis đã đến.”
Công tước Gusred nhíu mày nói “Hừ, đến cũng thật nhanh đó, lui xuống, gọi hầu tước Boya tiếp đãi.” Người ngoài cửa nói vâng, vội rời đi.
Công tước Gusred quay đầu nói với những người còn lại trong phòng: “Chuyện xảy ra ở tộc ta mà gia tộc Warsis có thể biết nhanh đến thế, xem ra chúng ta càng phải chú ý cẩn thận rồi, toàn bộ Huyết tộc không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta, hừ, chúng ta nói tiếp đi.”
Công tước Hắc Vũ nói “Ý của Kỳ Bách tôi hiểu, có đôi khi không nên xem thường năng lực phái nữ, chúng ta có thể không nói gì, đồng thời không làm gì, buông tay để cô bé này diễn trọn, có người hỏi chỉ cần nói thật là do Metheus mang về là được rồi.”
Công tước Kỳ Bách gật gật đầu cười nói: “Cái gì cũng không nói, cũng không làm bất cứ việc gì, lại cao chiêu hơn làm tất cả mọi việc. Mặc dù mới Metheus của tộc ta dù mới 200 tuổi, nhưng lại có tiếng là tuấn tú, những cô gái của tộc khác cứ hai ngày lại chạy tới tộc ta, khiến Metheus ngay cả nhà cũng không về, không cần nói đâu xa, nửa năm qua tiểu thư Anlechi ba lượt dò la tin tức Metheus, giờ vừa khéo gặp, có lẽ gia tộc Warsis biết Metheus về rồi, hai tộc khác chắc chắn cũng sẽ chậm rãi tới đây đâu. Con gái thân vương Ung dòng họ Diệp cộng thêm con gái thân vương Bexihan tiểu thư Lumogi có lẽ sẽ đến rất nhanh, một tuồng kịch ba cô gái đóng, cộng thêm cô bé này (Trần Quân) là bốn, xem ra dòng nước này chúng ta không quấy cũng đã vẩn đục.”
Công tước Gusred tiếp lời: “Đúng là điều chúng ta cần, ba cô gái có thể hô mưa gọi gió trong Huyết tộc, e sẽ không cam lòng bị một huyết nô đến từ bên ngoài cướp Metheus, muốn không bị cướp, không thủ đoạn, không ra tay độc ác là chuyện không thể nào, chúng ta có thể lợi dụng điểm này, dứt khoát lan truyền chuyện này ra ngoài, thế cũng tốt hơn địch tối ta sáng nhiều rồi. Trong lúc chúng ta mượn tay cô bé này tiêu diệt người khác, khiến họ đấu nhau, đến lúc đó huyết nô có bản lĩnh thì sống, không có thì không cần sống tiếp.”
Mấy người nghĩ kĩ đều cảm thấy phương pháp này khả thi, tất cả đều nhìn về phía Vương phi Phyllis, chờ câu trả lời thuyết phục. Vương phi Phyllis nhìn mọi người, lại lướt qua Metheus trên giường và Trần Quân gần giường, gật đầu nói: “Được, dựa theo đề nghị của bốn vị, ta sẽ nói với thân vương Charie, chắc sẽ không có vấn đề gì. Vậy làm phiền bốn vị nhé, bốn vị tận tâm tận lực suy nghĩ cho tộc ta, thật là may mắn, ta xin cảm ơn các vị thay thân vương Charie.” Dứt lời, khẽ gật đầu, hành lễ.
Bốn vị công tước thấy Vương phi hành lễ, nào dám thờ ơ, gấp gáp cúi người đáp lễ: “Đây đều là bổn phận của chúng thần, nào dám kể công. Vương phi quá lời rồi.”
Vương phi Phyllis đưa tay làm nghi thức miễn lễ, đồng thời nói: “Bốn vị công tước không cần khiêm nhường như vậy, đã nói coi là người trong nhà, không cần phân biệt thân phận cao hay thấp, Metheus cũng đã gọi mấy vị là chú, còn xa lạ gì đâu, trong khoảng thời gian thân vương Charie chữa thương cho công tước Thuấn Lam, chuyện trong tộc đều cần mấy vị trông nom giùm rồi.”
Công tước Gusred gật đầu nói: “Điều này Vương phi có thể yên tâm, chúng ta biết nên làm như thế nào, vậy, trước hết chúng ta hãy mặc kệ cô gái này, đợi sau khi Metheus tỉnh lại làm cô ấy tỉnh lại là được. Chúng thần xin ra ngoài trước, thuận tiện gặp tiểu thư Anlechi của gia tộc Milo và hoàng tử Bunni của gia tộc Warsis.”
Vương phi Phyllis gật gật đầu, phất tay để họ lui ra, bốn người cùng nhau hành lễ thì biến mất. Mà Trần Quân nằm ở góc giường vẫn mê man như cũ, hoàn toàn không hề hay biết, vận mệnh mình đã bị mấy người ở đây sắp xếp. Không ai trưng cầu ý kiến cô, cũng không ai báo cho cô biết, tóm lại bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, mà người trong cuộc vẫn hoàn toàn không hay. Trong thế giới này, kẻ mạnh là tất cả, người yếu cũng chỉ có thể tùy theo số phận, nhìn sắc mặt kẻ mạnh mà sống, người trên đời thường hi vọng con cái mình thành rồng thành phượng, con thì trông cậy vào kiếp sau đầu thai, chọn được cha mẹ là rồng là phượng, cả đời không phải sống khổ, nhìn sắc mặt người khác. Nếu ai nghĩ người yếu thế có được thế giới, không phải kẻ điên thì cũng bị thần kinh. Nếu không thì chủng loại duy nhất có thể đó tuyệt không phải là con người, người có thể đi qua không phải thành thần, thì thành ma, dù sao quyết không phải người.
Bốn vị công tước lui ra không lâu, Lam Dã Metheus trên giường dần dần tỉnh dậy, mở mắt ra, hình ảnh đập vào chính là khăn trải giường lụa màu đen, bên trên dát vàng, đang định ngồi dậy tìm hiểu mình dang ở đâu, lại bị người đẹp cắt ngang tầm nhìn, quay đầu nhìn chỉ thấy mẹ mình nước mắt rưng rưng, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn mình, không khỏi gọi ra tiếng: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây, đây là chỗ nào vậy?”