Truyền Kì Đông Vân

Chương 39: Sớm một chút




-Bao giờ về?

Lạc Nguyên Dao dao tại trên ngực Nhạc Đông Vân hai bàn tay chống lên, đẩy nhẹ hắn ra. Dù rằng nàng vẫn rất hưởng thụ hắn...âu yếm hôn, có điều cứ như vậy, chỉ sợ bản thân hội không thể tập trung nói chuyện.

Mà Nhạc Đông Vân, xác thực lúc này còn muốn nếm lấy nàng hương thơm da thịt, cũng đành không tình nguyện nói chuyện. Hắn hơi suy nghĩ, đoạn hỏi:

-Có gấp lắm không?

-Tính, coi như về càng sớm càng tốt đi.

Lạc Nguyên Dao lắc đầu. Ai cũng mong gặp lại hắn càng sớm càng tốt, tuy nhiên điều này cũng không quá miễn cưỡng.

Nhạc Đông Vân nghe vậy, gật đầu:

-Quả thực còn một số việc cần thu xếp, không thể về ngay được.

-Ừ

Nàng gật đầu:

-Ta sẽ đợi.



Nhạc Đông Vân ngồi trong phòng khách, lòng có chút băn khoăn. Nguyên Dao không theo hắn về nhà Hàn Tuyết, này cũng tùy nàng thôi. Điều đó không quá quan trọng, cái chính khiến hắn băn khoăn ở đây là, rốt cuộc nên mở lời thế nào?

Nhạc Đông Vân hoàn toàn có thể hiểu, rời xa địa phương quen thuộc để đến một nơi hoàn toàn mới, cảm giác đó là xa lạ cỡ nào. Chính hắn, nếu như không phải tình cờ mà nói, có lẽ cũng…

-Ài, quên đi!

Hắn lắc đầu, về- đây là điều khó tránh khỏi, cũng là điều hắn mong muốn. Về phần Hàn Tuyết cùng Nhạc Băng hai nàng, bọn họ coi như không chịu theo hắn về mà nói, cùng lắm thì...cưỡng ép mang về. Dù sao loại chuyện này...hắn cũng không thấy hiếm lạ gì.

Tất nhiên, cưỡng ép gì đó chỉ là biện pháp cuối cùng thôi. Nhạc Đông Vân cũng không tin, bằng hắn nhân cách mị lực, lại không hấp dẫn chết người hai cô nàng kia. Nguyên Dao tỷ tỷ thế kia còn bị hắn... hôn, hí hí.

Nhạc Đông Vân nghĩ lại, miệng đều cong thành vầng trăng khuyết.



-Anh có chuyện gì muốn nói sao?

Hàn Tuyết nằm trên giường, như có điều suy nghĩ một lúc bèn quay qua ôm Nhạc Đông Vân, hỏi. Nàng cũng không quá vô tư đến mức không nhìn ra hắn có điều tâm sự.

-À...không.

Nhạc Đông Vân ngập ngừng trả lời. Nghĩ làm như thế nào là một chuyện, nhưng đến khi chân chính đưa ra lời nói, đây cũng cần chút quyết tâm. Nhạc Đông Vân nhìn vào gương mặt có phần non nớt của Hàn Tuyết, hắn có chút không nỡ. Nếu nàng không đồng ý mà nói, coi như hắn cưỡng ép mang nàng đi, như vậy thời gian thực sẽ làm nàng nguôi ngoai sao?

Giống như hắn mà nói, đến Địa Cầu. Dù cho có Hàn Tuyết, Nhạc Băng bọn họ bồi tiếp, coi như vẫn không thể quên được Tiên Vân, không phải sao?

Mà nay bản thân đã không làm được, lại lấy tư cách gì bắt bọn họ theo này?

Nhược bằng để lại bọn họ? Nhạc Đông Vân đặt tay lên ngực tự hỏi.

“Ngươi nỡ lòng sao?”

-Được rồi, ngủ đi!

Nhạc Đông Vân nội tâm khẽ thở dài. Việc hắn cần làm hiện tại, có lẽ lặng yên hảo hảo ở bên nàng đi. Suy nghĩ nhiều về chuyện tương lai chưa chắc đã sớm nghĩ ra được biện pháp ổn thỏa, chi bằng hiện tại cố sống thật tốt. Còn nhớ ngày trước phụ thân từng nói: “Sống cho hiện tại, là sống cho tương lai và quá khứ. Bởi hiện tại là tương lai của quá khứ và là quá khứ của tương lai.”

Hẳn là như vậy đi!

Hắn ôm thật chặt Hàn Tuyết, ngủ thiếp đi lúc nào không hay…

-Thật không có chuyện gì sao?

Nhạc Đông Vân không biết là bản thân Hàn Tuyết nàng ta vốn là người tinh ý, hay tại vốn có ba chữ “ta có chuyện” trên mặt hắn nữa, mà cho đến tận sáng hôm sao, Hàn Tuyết trước lúc đi học vẫn không yên tâm quay lại hỏi.

-Không có mà!

Hắn hơi trừng mắt:

-Nhanh lên kẻo trễ giờ!

Chờ đến lúc Hàn Tuyết ra khỏi nhà, hắn thầm lắc đầu. Không nghĩ có ngày mình lại gặp vấn đề đau đầu như vậy. Nếu nghĩ đến may mắn duy nhất mà nói, có lẽ là việc bản thân không có dính líu quá sâu đến nơi này đi. Thật tình, nếu như giải quyết xong hai cô nàng kia mà nói, như vậy cũng không còn vướng bận gì.

Xem như là vạn hạnh trong bất hạnh đi!

-Chuyện này không phải nói chậm một chút thì sẽ dễ dàng hơn. Mà lại ta cũng mong sớm về nhà, như vậy nên để bọn họ chuẩn bị trước tâm lý thì hơn.

Nhạc Đông Vân phân tích xong, lòng đã có quyết tâm. Dù sao ngày thường hắn vẫn luôn có cảm giác nhàm chán, vậy hôm nay liền xem như một ngày bận rộn đi.

Giải quyết hết nhân quả, tâm thảnh thơi ra về!

Nghĩ nghĩ, bèn cho Hàn Tuyết gọi điện thoại.