-Được rồi, này!
Nhạc Băng rốt cuộc vẫn là có chính sự muốn nói đến, không thể không nhắc nhở hắn:
-Ngươi không quên lý do vì sao mình có mặt tại đây chứ?
-Ừ? Không phải ta ở đây là để thu về nàng Nhạc gia một nàng dâu sao?
Nhạc Đông Vân mang vài phần đùa cợt, tại trên một lọn tóc của nàng tinh nghịch quấn nhẹ lấy. Điều này làm Nhạc Băng quả thực bộ dạng có vài phần bất đắc dĩ:
-Ngươi không thể nghiêm túc một điểm được sao? Cứ như vậy, ta không nghĩ rốt cuộc ngươi có thể khiến ta tin tưởng thế nào!
-Cái này…
Nhạc Đông Vân nguyên bản thầm nghĩ Nhạc Băng cô nàng này thuần túy có chút ngượng ngùng với hắn ôm ấp, mới cố ý chuyển đề tài như vậy. Bất quá trông nàng bộ dạng nhưng ánh mắt chăm chú nhìn lấy hắn, Nhạc Đông Vân rốt cuộc hiểu rõ.
Hắn hiện tại nhưng là có chính sự cần giải quyết một phen rồi!
Nhạc Băng khẽ hắng giọng, cô ta cũng biết nam nhân này bình thường luôn luôn thiếu chút nghiêm túc như vậy. Cũng may là...hoặc chí ít ra thì, nếu nàng thật sự nghiêm túc mà với hắn mà nói, mọi chuyện không đến nỗi nào.
-Còn nhớ cuộc đối thoại lúc nãy của mấy người kia không?
Nhạc Băng đi thẳng vào vấn đề, mà Nhạc Đông Vân rất phối hợp gật đầu:
-Nhớ!
Nhạc Đông Vân sao có thể quên? Mặc dù bản thân hắn đối với sự việc không liên quan rất nhanh sẽ quên đi, chính là cũng không quá dọa người như vậy đâu.
-Việc ta nói kì thực chính là vậy
Nhạc Băng khẽ hắng giọng:
-Gần đây tại Thanh Sơn phát sinh vài vụ án mạng, nạn nhân tất cả đều là nam thanh niên. Ngươi xem!
Nàng cúi người lấy tập ảnh để trong ngăn kéo, đoạn chỉ tay vào một tấm hình:
-Ngươi xem! Tất cả thi thể đều hoàn hảo, ngoại trừ một vết thương chí mạng nơi cổ.
-Là vết kiếm...à không hẳn, vết thương rất mảnh, hơn cả vết kiếm chạm vào
Nhạc Đông Vân ngắt lời nàng, mà Nhạc Băng cũng không phản đối:
-Qua chúng ta khám nghiệm pháp y, nguyên nhân gây tử vong của nạn nhân là do vết cắt của vật sắc vào động mạch cổ.
Nàng ngừng một chút:
-Cái đáng nói ở đây là, đối chiếu với vết thương do dao, kiếm các loại vũ khí gây ra, vết thương gây ra trên người các nạn nhân ở đây còn nhỏ hơn nhiều.
Nàng chỉ tay vào vẻ mặt một nạn nhân:
-Kích cỡ vết thương tại đây, ngang bằng với vết thương do một con dao lam gây ra. Chính là, vẻ mặt các nạn nhân khi chết rất bình thường, này cũng nói rõ bọn họ không kịp phản ứng đã bị vết thương này giết chết.
-Ta hiểu!
Nhạc Đông Vân gật đầu:
-Ý nàng là, nếu họ quả thực bị vết thương nhỏ này giết chết, thì hẳn phải mãi lúc sau mới chết với một biểu cảm hoảng sợ nào đó, mà không phải vẻ mặt bình thường thế này.
-Đúng vậy!
Nhạc Băng gật đầu:
-Ngươi thấy, bọn họ là làm thế nào tử vong?
Nhạc Đông Vân nghe vậy, bất giác cau mày:
-Nếu là ta muốn giết người không để lại chút dấu vết cũng có cả chục cách, càng huống hồ nàng chỉ cho ta xem một bức ảnh? Này cũng không khỏi quá khó đi!
Nhạc Băng lắc đầu:
-Không phải muốn làm khó dễ ngươi, mà bởi thân phận mấy nạn nhân có chút đặc thù, sau khi khám nghiệm tử thi xong đã đưa đi nơi khác.
Nhạc Đông Vân thấy nàng ta khó xử, lòng cũng không nỡ, bèn nói thêm:
-Coi như là có nhiều cách để khiến nạn nhân chết không lộ chút dấu vết, nhưng là ta thấy hung thủ đã để lại vết thương rõ ràng. Này khả năng hắn cũng không chơi hoa chiêu gì. Quả thực như vậy thì, chúng ta chỉ cần dựa vào vết thương trên người nạn nhân rồi từ từ lần ra manh mối là được. Dù sao, đây cũng không phải vết thương phổ thông.
Nhạc Băng nghe hắn nói, phần nào thả lỏng, lại vẫn băn khoăn:
-Lời thì như vậy, chính là dựa trên vết thương, ta thật không nghĩ do thứ gì gây ra.
-Nếu như vết thương nhỏ này là nguyên nhân gây tử vong, ta khẳng định đây là kiếm khí gây nên!
Nhạc Đông Vân giải thích thêm
-Kiếm khí phóng ra, tiến vào cơ thể đối phương sẽ tàn phá kinh mạch. Nhẹ thì nguyên khí tổn thương, mà nặng thì như nàng thấy đấy! Gây tử vong, cũng không có gì hiếm lạ.
Nhạc Băng nghe vậy, hơi có chút khó xử:
-Có thể nguyên nhân xác thực như ngươi nói, có điều không lẽ ta lại ghi vào bản điều tra kết quả như vậy? Chung quy vẫn phải tìm nguyên nhân hợp lý chút.
-Bằng không, chúng ta đến hiện trường cùng tìm kiếm manh mối thì như thế nào?
Nhạc Đông Vân đề nghị, mà Nhạc Băng nghe vậy hơi có chút động tâm, nhưng rồi lại lắc đầu:
-Trời cũng sắp tối rồi. Lại nói, từ đây đến núi Thanh Sơn mất khá nhiều thời gian, ta xem để khi khác vậy.
-Này...được rồi!
Nhạc Đông Vân hơi mất hứng, nhưng rồi cũng sảng khoái chấp nhận đề nghị của nàng. Không sao cả, hắn chỉ cần ở bên cạnh bồi nàng ta cũng được, ở đâu đều như nhau.
…
Lại nói núi Thanh Sơn lúc này, bởi vì liên tiếp xảy ra vài vụ án mạng, phương viên vài trăm dặm nơi đây phần lớn đã bị cảnh sát phong tỏa. Mà kì thực thì, chẳng cần cảnh sát phong tỏa, người dân nơi đây cũng tự động tránh xa khu vực này. Dù sao trong mắt bọn họ, cũng chẳng ai muốn vãng lai tại nơi “tử khí nặng nề” như vậy.
Chính là, bọn họ nếu biết được nguyên nhân gây nên nơi này “tử khí nặng nề” như vậy, là bởi một tiên nữ gây nên, không biết cảm giác sẽ như thế nào?
Kì thực nói là tiên nữ trực tiếp gây nên án mạng cũng không đúng. Nàng đơn thuần chỉ là quá mức mỹ lệ, khiến cho phàm nhân không thể kiềm lòng muốn làm bậy. Mà khi đó, những người bảo vệ bên cạnh tiên nữ sẽ ra tay trừng phạt bọn hắn, cái giá phải trả...dĩ nhiên là chết chóc.
Nếu đổi lại do chính đích thân tiên nữ hành động mà nói, nàng có lẽ không...như vậy...giết. Chính là, nếu người của mình đã giết rồi, nàng cũng không có ý kiến. Người, bởi vì đứng ở độ cao khác nhau, cho nên mắt nhìn nhận sự việc sẽ khác nhau. Không giết, là bởi không thích sát sinh. Mà lỡ như giết rồi, vậy thì thôi!
Nhưng dù đứng ở độ cao nào, tiên nữ vẫn không thể thay đổi một sự thật. Trong mắt nàng, những người kia sống chết có thể không làm nổi lên lòng nàng chút nào gợn sóng, nhưng có một bóng hình, từ lâu lắm rồi, đã tồn tại trong thâm tâm.
-Hắn khả năng cũng không biết bản thân là quan trọng thế nào đối với ta sao?
Lạc Nguyên Dao đặt tay lên ngực ngượng ngùng nghĩ. Nàng có thể không bởi vì những sự việc khác mà lay động tâm tình, nhưng mỗi khi nghĩ đến Nhạc Đông Vân hắn, lại không tự chủ cõi lòng đầy mềm mại.
Nhạc Đông Vân từ rất lâu rồi, đã ở trong trái tim nàng chiếm lấy hết thảy.
-Tỷ tỷ đã thả ra khí tức bản thân mà ngươi chậm chạp vẫn chưa đến. Hừ, để xem khi tỷ tỷ tìm thấy ngươi có nhéo chết không
…
Đối với Lạc Nguyên Dao ai oán, Nhạc Đông Vân là không biết chắc chắn rồi. Hắn sau khi gọi điện nhắn cho Hàn Tuyết ở nhà một câu, bèn thành thật ở lại bên trong gian phòng làm việc của Nhạc Băng, được một lúc thì cùng nàng ta đi ăn cơm.
Cuộc sống, ngoại trừ những sự việc thú vị ngẫu nhiên phát sinh ra thì, hưởng thụ thói quen thường nhật một loại kia, làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ,... Âu cũng là nhân sinh.
Cuối năm, mọi người biết đấy, thi cử này nọ, sau đó còn là một cái tết truyền thống đang đến nữa. Ta không biết tốc độ ra chương như thế nào, chỉ đành biết tới hai chữ "tận lực" mà thôi.
Cảm ơn mọi người rất nhiều.