Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 104: Thế giới hiện thực (25)




“Người kia khiến tôi có cảm giác không tốt, luôn cảm thấy u ám âm trầm.” Mục Kiệt sợ sệt vỗ vỗ cánh tay, lúc nãy khi Từ Nguyên liếc mắt tới, cả tay hắn liền nổi da gà.

“Hắn có phần không bình thường” Tịch Chu nghe thấy bọn họ nghị luận, xoay người nói, “Chẳng qua không có vấn đề gì lớn. Viên thuốc Lâm Chí đưa bọn họ đã uống chưa?”

“Uống rồi.” Mục Kiệt có chút hưng phấn xông tới, “Đội trưởng Tịch, đó là thứ gì tốt, nghe mùi vị rất thơm, còn dễ ngửi hơn thuốc bắc nữa, có phần của chúng tôi không?”

“Không có phần của mấy người.” Tịch Chu đã miễn dịch với Mục Kiệt, không mảy may bị ánh mắt mong đợi của hắn ảnh hưởng, “Cậu đừng thử đi theo đòi bọn họ, nếu không, cậu cứ chờ bị tiêu chảy đi.”

Mục Kiệt chán nản thở dài, quả thật hắn định qua chỗ Lâm Chí đòi một viên uống thử.

Sau khi Tịch Chu nói chuyện với Mục Kiệt xong liền lên xe, lái theo đoàn xe của Từ Nguyên đang cách thi triều không xa. “Qua năm trăm mét nữa là có thể dẫn tang thi tới. Lúc này Từ Nguyên không ra tay, chỉ có thể đợi đến khi bắt đầu cứu người.”

Lộ trình năm trăm mét, cho dù lái xe chậm cách mấy cũng chỉ một phút.

“Tới rồi.” Bạch Diễm vốn ghé lên đùi Tịch Chu đứng dậy, mũi cảnh giác nhăn nhăn, nhẹ nhàng nhảy lên vai Tịch Chu.

Lúc Bạch Diễm nói chuyện, đoàn xe phía trước của Từ Nguyên bỗng nhiên ngừng lại. Cửa xe mở ra, đội ngũ gần trăm người lục tục từ trong xe nhảy xuống, sau đó Tịch Chu liền phát hiện xe bọn họ không có cách nào đi tiếp nữa. Đất bên dưới xe tải đã bị biến thành cát, cho dù bọn họ có tăng ga thế nào thì bánh xe cũng không di chuyển.

Tịch Chu ra hiệu cho xe phía sau dừng lại, người trong xe cũng đều nhảy ra ngoài.

“Đội trưởng Tịch, tình huống bên cậu thế nào? Xe chúng tôi không thể nào đi tiếp.” Từ Nguyên hướng về phía Tịch Chu ra một thủ thế có nguy hiểm, sau đó nói, “E là chúng ta đã gặp phải phục kích của tang thị hệ thổ cấp bốn trở lên rồi.” Từ Nguyên vừa nói vừa lại gần Tịch Chu, tới khi nói xong, hắn đã chạy tới trước mặt cậu.

Dị năng của Từ Nguyên không ngừng khuếch tán khắp bốn phía, tựa như gợn sóng trên mặt nước, từng chút lan ra ngoài. Chỗ cách Từ Nguyên càng gần thì dao động càng mạnh, theo không khí lan vào trong cơ thể bọn Tịch Chu cách đó không xa.

“Sao tôi lại cảm thấy có chút không thoải mái.” Một người dị năng bên cạnh Lâm Chí nhíu mày, “Cảm thấy trên người ê ẩm trướng trướng.”

“Tôi cũng thế.”

Khóe miệng Từ Nguyên hơi cong lên, chẳng qua cũng không quá rõ ràng, hắn đang chờ thời khắc mấy người dị năng của Tịch Chu hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

“Tôi cảm thấy quả thật chúng ta đang gặp phục kích.” Vẻ mặt Tịch Chu không thay đổi, có chút thảnh thơi dựa vào xe, “Đội trưởng Từ có biện pháp gì tốt không?”

Từ Nguyên gia tăng mức độ dị năng phát ra của mình, người dị năng trong đội ngũ của hắn cũng bắt đầu không ổn, vậy nhưng bọn Tịch Chu vốn phải xụi lơ trên đất lại đứng vững như cũ, chỉ có một chút khó chịu.

Vẻ mặt Từ Nguyên thay đổi, chẳng lẽ là tình báo sai sót, trong đội ngũ của bọn họ căn bản không có người dị năng hay sao?!

“Đội trưởng Từ đừng đợi nữa, dị năng của anh vô dụng với chúng tôi, nếu muốn đánh nhau thì nên thừa dịp này, đừng trễ nãi việc đến thôn Tân Diệp cứu người sống sót.” Thanh âm Tịch Chu rất bình thản, nhưng đối với Từ Nguyên mà nói lại giống như tiếng sấm bên tai, mâu sắc hắn hung ác, “Sao mày lại biết?”

“Không phải chỉ mình anh mới có dị năng hệ ăn mòn.” Tịch Chu cười thần bí, ra tay nhanh như chớp.

Bọn Đỗ Việt nhìn thấy động tác của Tịch Chu cũng lập tức móc súng của mình ra, đánh nhau với đối phương.

“Cố gắng giữ người sống, người sinh tồn trong mạt thế cũng không dễ dàng gì.” Trong lúc Tịch Chu chiến đấu còn nói với đội viên của mình.

“Được!” Bọn Đỗ Việt đồng thanh đáp, biểu tình trên mặt cực kỳ hưng phấn. Bọn họ chờ cơ hội bắn nhau này đã lâu, sao có thể không cố gắng phát huy được?

Trong đội ngũ của Từ Nguyên có gần hai mươi người dị năng, trong đó cấp cao nhất là một người dị năng hệ kim cấp bốn. Tuy chúng đông người nhưng có Kê Hạo áp chế đẳng cấp, cộng thêm sự hỗ trợ của bọn Lâm Chí nên nhanh chóng khống chế được đội kia.

Những người thường còn sót lại, dưới tình huống tổng cộng có mười người trọng thương, năm mươi chín người bị thương nhẹ cũng bị bọn Mục Kiệt trông chừng.

“Sao mày lại không bị dị năng của tao ảnh hưởng?” Từ Nguyên bị trói chặt tức giận trừng mắt hỏi, “Từ lúc tao thức tỉnh dị năng, chưa từng có người dị năng nào có thể thoát khỏi dị năng ăn mòn này.”

“Ai nói cho anh biết tôi là người dị năng?” Tịch Chu kỳ quái nhìn hắn một cái, theo một đạo nội kình, người chuẩn bị chạy trốn ở phía xa lập tức bị cổ kình phong này đánh bay ra ngoài.

Từ Nguyên ngây ngẩn cả người, nhíu mày hỏi, “Không phải dị năng thì là gì?”

“Võ công.” Khóe miệng Tịch Chu khẽ nhếch.

Tịch Chu và bọn Từ Nguyên kết thúc trận chiến rất nhanh, nhưng vì động tĩnh quá lớn nên đã thu hút toàn bộ đám tang thi cách đó không xa tiến lại, tang thi rậm rạp chằng chịt giống như thủy triều bao vây bọn họ, bộ dạng dữ tợn ghê tởm khiến người nhìn thấy cực kỳ khó chịu, cảm giác chèn ép mãnh liệt khiến không khí có chút nặng nề.

“Chẳng qua Ngô Chấn chỉ cho anh một viên tinh hạch hệ ăn mòn cấp bốn mà thôi.” Tịch Chu dường như không nhìn thấy tang thi đang chen chúc đi về phía bọn họ, vô cùng bình tĩnh nói chuyện phiếm với Từ Nguyên, “Tinh hạch chưa chắc có thể giúp anh tăng lên cấp bốn, nhưng tôi có cách để anh một đường bình an lên cấp. Có hứng thú gia nhập đội ngũ của chúng tôi không?”

Từ Nguyên vẫn chưa từ trong nỗi khiếp sợ về võ công hồi hồn lại đã bị câu này của Tịch Chu đánh cho trở tay không kịp, vẻ mặt hắn hoảng sợ, không thể tin hỏi, “Sao mày biết được nội dung giao dịch của tao và trưởng khu Ngô?!”

Tịch Chu không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.

Trong lòng Từ Nguyên bắt đầu hỗn loạn suy nghĩ, dù thế nào cũng không bình tĩnh được. Giao dịch của hắn và trưởng khu Ngô ngoài ý muốn bị lộ ra cũng không phải là chuyện không thể, chỉ là phía sau Tịch Chu nói gì, có thể để mình một đường bình an tăng cấp?!

“Cách gì?” Sắc mặt Từ Nguyên biến ảo khó đoán.

Tịch Chu ngồi xổm xuống, nhếch miệng, “Hiện tại anh không có tư cách để hỏi. Tôi chỉ cho anh hai lựa chọn, một là gia nhập đội ngũ chúng tôi, hiện tại tôi có thể thả anh ra. Hai là…” Tịch Chu nhìn dòng tang thi sắp đi tới, “Mấy người ở lại đây đút tang thi đi.”

“Thế nào, nghĩ xong chưa?” Thanh âm Tịch Chu nhẹ bẫng.

Từ Nguyên cắn răng nhìn tang thi đang ngày càng gần, trên trán đã đầy mồ hôi hột, hắn tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hắn không muốn cứ như vậy làm kẻ dưới quyền người khác, nhưng hắn cũng không muốn chết.

“Mấy người còn không chịu đi hả?” Từ Nguyên trừng đến sắp rách cả mi mắt, “Để tang thi tiếp tục tới nữa, mấy người chúng ta phải chết hết!”

“Vậy nên hiện tại tôi chỉ cho anh một giây.” Tịch Chu bình tĩnh nói, “Lựa chọn của anh là gì.”

Từ Nguyên cắn răng, “Tôi đồng ý, mau thả tôi ra!”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, tang thi đã chạy đến trước mặt, cách người gần nhất không đến mười thước.

Lồng ngực Từ Nguyên phập phồng kịch liệt, nhìn thấy đám tang thi buồn nôn thì suýt chút nữa chửi ra miệng, mấy tên này đều là kẻ điên! Ở khoảng cách hiện tại, chỉ sợ cho dù tất cả bọn họ đều là người dị năng cũng phải chịu chết! Từ Nguyên tuyệt vọng móc súng của mình ra, dù cuối cùng chết hắn cũng không thể bị khuất phục như thế!

“Được rồi, bình tĩnh chờ xem.” Tịch Chu cầm súng trong tay Từ Nguyên, khiến hắn buông xuống.

“Cuối cùng thì cậu muốn làm gì?!” Từ Nguyên quả thật sắp điên rồi.

Đúng lúc này, một cái bóng trắng chạy tới trước đội ngũ, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng biến lớn. Từ Nguyên mở to hai mắt nhìn, trong lòng hoảng sợ, “Đây là thứ gì vậy?!”

Ban đầu chẳng qua chỉ là một con mèo con màu trắng, nhưng trong nháy mắt đã biến thành bạch hổ cao lớn, uy phong lẫm lẫm, lông tơ trên người lấp lánh sáng bóng dưới ánh mặt trời, tựa như vương giả giáng thế. Giờ khắc này, Từ Nguyên phát hiện bản thân ngay cả hô hấp cũng không thể.

Một tiếng hổ gầm, đất trời rung chuyển.

Đám tang thi vốn đang nhào lên cứ như vậy đứng yên tại chỗ, sau đó tựa như được phát tín hiệu, từng chút một tan thành mây khói.

Gió lất phất thổi qua, rào rào biến mất không còn một mảnh, giống như bị bão cát quét qua. Trong chu vi mười dặm, không hề có thứ gì tồn tại.

Ngoại từ Kê Hạo và Tịch Chu, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Bạch hổ xoay người hơi lườm bọn họ, sau đó liền biến thành một con mèo trắng, nhảy lên vai Tịch Chu. Bạch Diễm lười biếng ngáp một cái, liếm liếm móng vuốt của mình. Thực lực của nó chưa khôi phục được một phần ngàn vạn, chẳng qua cũng đủ để đối phó mấy con tang thi này rồi.

Ánh mắt Mục Kiệt nhìn Bạch Diễm chằm chằm, tròng mắt cũng sắp rơi ra. Hắn biết con tiểu bạch hổ này lợi hại, nhưng không biết nó lại là thần thú! Mục Kiệt nhớ lại lúc trước, bản thân thường xuyên trêu chọc nó, hiện tại mình còn có thể sống tốt thế này đúng thực là do tổ tông phù hộ!

Bạch Diễm như cảm giác được mở mắt, nhìn thoáng về phía Mục Kiệt, nhe răng nanh sắc bén của mình ra.

Mục Kiệt chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, không nhịn được trốn ra sau Đỗ Việt.

Nếu nói người trong đội ngũ Tịch Chu trình độ tiếp nhận không tệ, thì bọn Từ Nguyên lại hoàn toàn choáng váng, chỉ biết ngây ngốc nhìn chăm chú bạch hổ trên bả vai Tịch Chu, ngay cả một câu cũng không thốt nên lời.

“Anh đã đồng ý gia nhập đội ngũ của chúng tôi, vậy tiếp theo phải nghe chúng tôi chỉ huy.” Kê Hạo nhấc cái chân của Bạch Diễm đang đặt lên mặt Tịch Chu, có chút ghét bỏ ném sang một bên, “Có vấn đề gì không?”

Bạch Diễm im lặng, dứt khoát đứng lên nhào vào lòng Mục Kiệt. Vào kiếp trước chủ nhân của nó cũng không ghen tuông đến thế, hiện tại đúng là khiến nó mở rộng tầm mắt.

Mục Kiệt ôm Bạch Diễm gần như lâm vào tình trạng tay chân luống cuống, cả người đều căng thẳng. Hắn, trong tay hắn đang ôm một con thần thú…

Bạch Diễm cảm thấy Mục Kiệt cứng ngắc, chẳng qua cũng lười quan tâm, chỉ tìm một tư thế thoải mái làm ổ. Đã lâu không thi triển thực lực của mình, đột nhiên phát lực vẫn có chút mệt mỏi rã rời.

Khuôn mặt dữ tợn của Từ Nguyên hiện tại đã hoàn toàn ngơ ngác, hắn sững sờ lắc đầu, “Không thành vấn đề, các người chỉ huy.”

Sau khi lên xe, cuối cùng Từ Nguyên cũng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt biến ảo khó đoán hỏi Đỗ Việt, “Cuối cùng con bạch hổ kia là chuyện gì xảy ra?”

Mặc dù trong lòng Đỗ Việt kinh hãi không kém gì Từ Nguyên nhưng hắn vẫn nở nụ cười vô cùng khuôn mẫu, “Đó là thần thú thủ hộ của chúng tôi.”