Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 999




Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, chuyện kia bởi vì mặt mũi của lão thủ trưởng, cô đã không so đo rồi.
Nếu như sau này, cô biết Bóng Đèn Nhỏ nhà mình thích một phụ nữ đã kết hôn, phỏng chừng bản thân mình cũng sẽ mất lý trí như Bà Hoắc mà thôi.
Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, “Không có việc gì, nhưng có một chuyện làm tôi rất tò mò.”
“Chuyện gì?” Hoắc Chấn Đông hỏi.
Cao Thanh Thu nói: “Tại sao bọn họ đều nói anh thích tôi? Ngay cả Thập Thất cũng nói như vậy.”
Mặc dù Mộ Thập Thất không có tức giận, nhưng, cô ấy dường như đã nhận định Hoắc Chấn Đông thích mình.
Một người hiểu lầm như vậy liền coi như xong, nhiều người như vậy cũng hiểu lầm.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy ánh mắt trong suốt của Cao Thanh Thu, chính bản thân mình lần trước đã giải thích chuyện tỏ tình lần trước chỉ là một sự hiểu lầm, nói là Nhiếp Vân Tiêu làm.
Cho nên Cao Thanh Thu tin chắc không nghi ngờ.
Giờ phút này, đối mặt với vấn đề này, anh ta không biết nên khóc hay nên cười.
Hoắc Chấn Đông nhìn cô, ngón tay có chút cứng đờ bắt lấy nhau, anh ta nói: “Bởi vì, những gì bọn họ nói đều là thật, anh thích em.”
Hoắc Chấn Đông vốn cho là mình vĩnh viễn sẽ không nói ra chuyện này, sống để bụng chết mang theo.
Nhưng hôm nay bị cha phát hỏa lớn như vậy, anh ta rất không cam lòng.
Nếu đã chịu đựng mà vẫn bị mắng, tại sao còn phải chịu đựng?
Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, một lúc sau mới nói “Tôi biết.”
Tất cả mọi chuyện cũng không hẳn là vô duyên vô cớ.
Mọi người đều cho là như vậy, nhất định là có nguyên nhân của nó.
“Em biết?” Hoắc Chấn Đông có chút kinh ngạc nhìn lấy cô.
Cô ấy lại biết…
Hoắc Chấn Đông cảm giác trái tim nhỏ của mình vui mừng mà nhảy cỡn lên.
Được người mình thích biết mình thích cô ấy, đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Cao Thanh Thu nói: “Đáng tiếc tôi không thích anh, cho nên mong anh đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Hoắc Chấn Đông: “…”
Cho nên, mình đang bị cự tuyệt?
Cao Thanh Thu đi tới bên cạnh dắt tay An An, nói với cô ấy: “An An, em đi tìm chồng em đi.”
Cố Sâm đi tắm rửa rồi, An An mới tìm đến mình, Cao Thanh Thu mới cùng cô ấy xuống một chuyến.
Hai cô bé tay nắm tay rời đi, Hoắc Chấn Đông nhìn lấy bóng lưng của hai người, cười chua xót một tiếng.
Cho tới bây giờ mình đều không đáng nhắc tới như vậy, chỉ cần có Hoa Ngọc Thành, thì sẽ không có bất cứ người nào lại chọn đứng về phía mình.

Cách vách, trong nhà Bùi phu nhân, Dương Nhạc Linh đang thu dọn đồ đạc.
Bùi phu nhân nhìn cô ta, “Sau khi trở về, nhớ quan tâm tới con gái của con nhiều hơn. Con và Hoắc Chấn Đông đã không có khả năng nữa rồi, con đừng một mực cố chấp nữa.”
Dương Nhạc Linh thích Hoắc Chấn Đông, trong lòng bà Bùi thật ra đã rõ ràng.
Bà ấy không ủng hộ, nhưng cũng không muốn nói nhiều.
Bà Bùi nhìn thấy quá trình trưởng thành của Dương Nhạc Linh, Bùi phu nhân cũng không phải là một người nhẫn tâm, không phải kiểu người thấy một người không được mọi người yêu thích, bà cũng muốn giẫm đạp một cước.
Hiện tại phát sinh chuyện này, Dương Nhạc Linh cũng hẳn là thông suốt rồi.
Dương Nhạc Linh cúi đầu, yên lặng mà thu dọn hành lý, cũng không nói chuyện, có một loại cảm giác vừa khó chịu vừa bi thương tuôn ra ngoài.
Cô ta thậm chí đến bây giờ cũng không biết, tại sao mình lại rơi vào kết quả hôm nay.
Hoa Ngọc Thành bị bại liệt, mình không muốn lấy anh ta cũng có lỗi sao?
Liền vì vậy, tất cả mọi người đều coi mình là ung nhọt, ngay cả Hoắc Chấn Đông cũng vì vậy mà không yêu mình nữa!
Bùi phu nhân khuyên nhủ: ” Bao nhiêu năm nay có nhiều người theo đuổi con như vậy, nhưng cũng chỉ có Thịnh Hy đối tốt với con nhất, bây giờ cảm thấy cậu ta chưa đủ tốt, là bởi vì tâm tư của con không ở trên người cậu ta, chờ con suy nghĩ thật kỹ, con sẽ phát hiện, thời gian dài, so với bề ngoài, năng lực, cậu ta mới là người có thể bên con đến hết cuộc đời này.”