Người giúp việc nhanh chóng đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh một người giúp việc, thấy Bà Hoắc đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Dương Nhạc Linh, cũng lười nói nữa.
Nhìn ra được, Bà Hoắc rất thương con, rất bảo vệ con trai của mình.
Cũng không lâu lắm, Dương Nhạc Linh liền tới rồi, cô ta cùng Bùi phu nhân đi tới.
Bùi phu nhân nhìn thấy lão thủ trưởng và Bà Hoắc, nói: ” Anh, chị dâu.”
“Ngồi đi.”
Lão thủ trưởng để cho bọn họ ngồi xuống.
Bùi phu nhân để cho Dương Nhạc Linh ngồi xuống theo, hỏi: ” Em nghe hai người tìm Nhạc Linh, xảy ra chuyện gì sao?”
Bà ta không yên tâm, cho nên đi theo xem một chút.
Bùi phu nhân biết đến, bởi vì chuyện Hoa Ngọc Thành kia, cả nhà họ Hoắc đều không thích Dương Nhạc Linh.
Chỉ là Bùi phu nhân cùng Dương Nhạc Linh từ trước đến giờ thân cận như thế, cũng lười tham dự những thứ không liên quan đến mình.
Bên cạnh Bùi phu nhân không có ai bầu bạn, Dương Nhạc Linh ở bên săn sóc làm bà ta rất cảm động.
Bọn họ tự nhiên tìm Dương Nhạc Linh, bà ta không tin là có chuyện gì tốt.
Dương Nhạc Linh ngồi ở một bên, có mẹ nuôi ở bên cạnh, cô ta cũng không sợ gì hết.
Thân phận của mẹ nuôi rất đặc thù, có thể che chở cho cô ta. Coi như lão thủ trưởng muốn trừng phạt mình thì cũng phải cho mẹ nuôi chút mặt mũi.
Lão thủ trưởng nhìn lấy Dương Nhạc Linh, nói: “Ta nghe nói, cô nói con trai ta thích Thanh Thu?”
Dương Nhạc Linh dừng một chút, ánh mắt ý thức nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy địch ý.
Bà Hoắc ngồi ở một bên, đối với Dương Nhạc Linh tràn đầy phòng bị, chỉ sợ lão thủ trưởng sẽ tin lời Dương Nhạc Linh nói.
Dương Nhạc Linh cúi đầu, cô ta biết, Bà Hoắc luôn rất bao che cho con trai.
Cô ta dám mang chuyện này nói ra ở trước mặt Bà Hoắc bởi vì cô ta biết Bà Hoắc sẽ không làm gì con trai.
Nhưng mà, nếu để cho lão thủ trưởng biết, thì đồng nghĩa với là việc đào hố chôn sống Hoắc Chấn Đông.
Dương Nhạc Linh mặc dù muốn chỉnh chết Cao Thanh Thu, nhưng cũng không muốn để cho Hoắc Chấn Đông bị rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Cô ta biết Hoắc Chấn Đông sẽ chết rất thảm.
Hơn nữa, cô ta cũng biết, nếu mình đẩy Hoắc Chấn Đông vào hiểm Cảnh, Bà Hoắc chắc chắn sẽ ghi hận mình.
Lúc nói với Bà Hoắc chuyện này, Dương Nhạc Linh căn bản không nghĩ tới, chuyện này lại truyền đến tai lão thủ trưởng.
Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, vốn cho là Dương Nhạc Linh sẽ lập tức đem chuyện này nói ra, hắt nước bẩn lên người cô, lại không nghĩ rằng, cô ta lại chọn giữ yên lặng.
Không phải Dương Nhạc Linh nên vội vã ở trước mặt lão thủ trưởng bêu xấu mình sao?
Lão thủ trưởng hỏi: “Tại sao không nói chuyện?”
Dương Nhạc Linh nói: “Chuyện này cháu không rõ, Thanh Thu không phải đang ở chỗ này sao? Loại chuyện này, hai người hẳn là hỏi cô ta mới đúng.”
“Nhưng chuyện này là do cô nói ra. Cô nói Hoắc Chấn Đông thích tôi, cho nên mẹ Anh ta mới đến tìm tôi, Cảnh cáo tôi đừng có bất kỳ ý định bất chính với Hoắc Chấn Đông. Từ đầu đến cuối đều là cô nói, đến bản thân tôi cũng không biết có loại chuyện này, cho nên tôi cảm thấy, khả năng cô cần phải giải thích một chút.”
Muốn dối trên gạt dưới, đâu có dễ dàng như vậy?
Dương Nhạc Linh cứng đờ, nhìn Bà Hoắc một cái.
Thấy bà ta đang nhìn mình chằm chằm, Dương Nhạc Linh cúi đầu xuống, nói: “Là tôi nói đấy thì sao, ai bảo Hoa Ngọc Thành ép tôi lấy chồng, lúc nào cũng muốn dồn ba mẹ tôi vào đường cùng, trong lòng tôi ấm ức, liền cố ý bêu xấu Cao Thanh Thu.”
Hoắc Chấn Đông từ trên lầu đi xuống, còn chưa đi đến phòng khách, liền nghe được lời nói của Dương Nhạc Linh.
Anh ta thích Cao Thanh Thu chuyện này, Dương Nhạc Linh cũng biết đến.
Điều làm cho Anh ta không nghĩ tới chính là, Dương Nhạc Linh lại không có nói ra sự thật ở trước mặt cha mình.
Lão thủ trưởng nhìn lấy Dương Nhạc Linh, nói: “Trước kia cô như thế đối với Ngọc Thành, bây giờ còn đang sau lưng cố ý bôi đen nó và Thanh Thu, rốt cuộc cô là con người kiểu gì vậy? Để đạt được mục đích liền không từ thủ đoạn?”