Cao Thanh Thu tiếp tục ăn đồ ăn của mình, Thẩm Niệm Niệm nhìn Cao Thanh Thu, cảm thấy Cao Thanh Thu hiện tại thay đổi rất nhiều, mình có không ưa cô ấy đi nữa, cô ấy cũng hoàn toàn không thèm để ý.
“Bây giờ chắc chị hạnh phúc lắm nhỉ.”
“Cô không vui sao?” Cao Thanh Thu cười một tiếng, “Tôi hạnh phúc như thế lại làm cho trong lòng cô không thoải mái à?”
Cao Thanh Thu biết, lúc nào cô tả cũng xem thường mình.
Hiện đang nhìn mình hạnh phúc như vậy, trong lòng cô ta không biết chua bao nhiêu.
Thẩm Niệm Niệm trừng Cao Thanh Thu một cái, lười nói chuyện.
Rất nhanh sau đó, Mộ Thập Thất cùng Dương Nhạc Linh trở về, Mộ Thập Thất ngồi xuống, không có ý tứ muốn ăn tiếp.
Cao Thanh Thu hỏi: ” Chị không ăn nữa à?”
“Tôi ăn no rồi.” Mộ Thập Thất lãnh đạm nói.
Dương Nhạc Linh thấy Mộ Thập Thất quả nhiên tỏ ra xa lạ với Cao Thanh Thu, đề nghị: “Thập Thất, nếu không tối nay em đến nhà chị ở đi?”
Mộ Thập Thất nhìn lướt qua Dương Nhạc Linh, lạnh nhạt từ chối “Không cần.”
Mộ Noãn thật sự không có ý kiến gì với Cao Thanh Thu, chỉ là đơn thuần bị Dương Nhạc Linh làm cho có chút không thoải mái.
Cô không thích cùng loại người có tâm cơ này nói chuyện, cho nên khẩu vị cũng không có mà ăn tiếp.
Mộ Thập Thất mặc dù xuất thân rất tốt, người trong nhà đều rất thương cô, các anh trai cũng rất bảo vệ cô, hoàn cảnh sinh hoạt của cô thật sự rất đơn thuần, cho nên cô không thích những chuyện phức tạp này, cũng không thích người khác tới lợi dụng mình.
Cơm nước xong, Cao Thanh Thu cùng Mộ Thập Thất cùng đi ra ngoài, Thẩm Niệm Niệm cùng Dương Nhạc Linh đưa hai người họ lên xe.
Thẩm Niệm Niệm đứng ở bên cạnh Dương Nhạc Linh, hỏi: “Cô bé kia là ai vậy? Sao cậu nhiệt tình với nó thế?”
Dương Nhạc Linh nhìn lấy Cao Thanh Thu cùng Mộ Thập Thất ngồi xe biến mất ở trong dòng xe cộ, mượn ánh đèn bên đường, nhìn Thẩm Niệm Niệm một cái, lơ đãng nói “Vị hôn thê của Hoắc Chấn Đông.”
“Vậy cậu còn tốt với nó như vậy làm gì?” Đây là gặp quỷ chứ?
Dương Nhạc Linh gần đây bị Hoắc Chấn Đông làm cho mê mẩn đầu óc, vị hôn thê của Hoắc Chấn Đông không phải là tình địch số một lúc này của Dương Nhạc Linh hay sao?
Dương Nhạc Linh giả bộ hữu hảo: “Cô ấy rất tốt.”
” Cậu bị lừa đá vào đầu rồi à, lúc trước cậu cũng nói Cao Thanh Thu tốt, sau đó thì sao? Cậu có thể hay tự cân nhắc xem xét lại không?” Thẩm Niệm Niệm thấy Dương Nhạc Linh gấp đến độ không thể gấp hơn, tại sao cô ta lại có một cô bạn thân lương thiện ngốc nghếch đến vậy cơ chứ, ai cũng có thể kết bạn? Thật là làm cho mình phải bận tâm.
Trên xe, Cao Thanh Thu nhìn Mộ Thập Thất, thoáng chút lo âu hỏi ” Chị giận tôi đấy à?”
Luôn cảm thấy Mộ Thập Thất sau khi trở lại liền có chút mất hứng, chắc là Dương Nhạc Linh ở sau lưng nói cái gì.
Mộ Thập Thất ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cao Thanh Thu, lộ ra nụ cười rất ấm áp: “Tại sao tôi phải giận cô?”
Lúc chỉ có cô và Cao Thanh Thu, thái độ Mộ Thập Thất lại thay đổi trở lại, ” Chỉ là cảm thấy Dương Nhạc Linh đó cũng chẳng tốt đẹp gì nên chưa biết phải phản ứng ra sao thôi.”
Bất quá cô là một con người có giáo dưỡng, nên cũng chẳng buồn đôi có với Dương Nhạc Linh làm gì cho mất giá bản thân.
Xe taxi ngừng ở vườn hoa Giang Phủ, Cao Thanh Thu cùng Mộ Thập Thất từ trên xe bước xuống, mới vừa vào cửa, liền thấy Hoa Ngọc Thành đứng ở bên trong cửa chờ bọn họ.
“Ông xã.” Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, ngạc nhiên hỏi “sao anh lại ở chỗ này?”
“Vừa về tới, đợi em!” Hoa Ngọc Thành nghe thấy tiếng xe hơi, cố ý dừng lại đợi vợ.
Mộ Thập Thất cảm giác bản thân tỏa sáng như cái bóng đèn 1000W, cười nhạt nói, “Thanh Thu, tôi đi tìm Hoắc Chấn Đông trước nhé.”
Sau đó vội vàng mà thẳng bước đi.
Cô ấy vừa đi, cũng chỉ còn lại có Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu bộc lộ bản chất trẻ con, chạy đến trước mặt Hoa Ngọc Thành, ấm áp hỏi: “Thân thể không có sao chứ?”
Hoa Ngọc Thành không có trả lời, trực tiếp kéo cô vào trong ngực, mỗi lần nhìn đại bảo bối, anh đều sẽ không tự tự chủ biến thành lão sói xám.
Cao Thanh Thu bị anh ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Nhanh buông em ra đi!”
Hoa Ngọc Thành nghe xong cũng không thèm buông ra, bá đạo nói ” Cả một ngày không gặp, anh nhớ em quá!”