Cũng không lâu lắm, Hạ hạ liền bị dỗ ngủ thiếp đi, Dương Nhạc Linh trực tiếp để cho Thịnh Hy ôm đi.
Bà Dương từ trên lầu đi xuống,hỏi “mẹ mới vừa nghe thấy âm thanh của Hạ, con bé tới sao?”
“Vừa về rồi.”
“Sao con không giữ con bé lại đi?”
Dương Nhạc Linh không có giải thích, một mặt lãnh đạm đi lên lầu.
–
Sáng ngày hôm sau, lúc Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông ngồi trong phòng khách nhà mình.
Cô vừa thấy Hoắc Chấn Đông liền muốn tránh, Hoắc Chấn Đông thấy vậy, vội vã mở miệng, “Thanh Thu.”
Thật ra thì cô hoàn toàn không cần thiết phải tránh anh ta, nơi này là nhà của cô.
Cao Thanh Thu không nghĩ tới sáng sớm mà anh ta đã tới, Hoa Ngọc Thành cũng ở nhà, chỉ là còn ở trên lầu.
Nghe thấy Hoắc Chấn Đông gọi mình, Cao Thanh Thu nhìn anh ta một cái, ” Anh Hoắc có chuyện gì sao?”
“Chào buổi sáng.” Hoắc Chấn Đông nhìn lấy bộ dáng lạnh nhạt của cô, tận lực để cho thái độ của mình trở nên ôn nhu một chút, “Làm sao nhìn thấy anh liền tránh vậy?”
“Đối với người tôi không thích, đương nhiên muốn tránh xa một chút, anh nói xem có phải không?” Cao Thanh Thu nhíu mày, nếu anh ta chủ động nói chuyện với mình, cũng đừng trách cô nói chuyện khó nghe.
Hoắc Chấn Đông phát hiện, mình rất ghét loại cảm giác bị Cao Thanh Thu chán ghét, “Chuyện lúc trước, anh xin lỗi.”
“Anh không cần nói xin lỗi.” Cao Thanh Thu căn bản không chấp nhận lời xin lỗi này: “chỉ là anh nói ra lời trong lòng của mình mà thôi, làm cho tôi nhìn rõ anh, không có cái gì phải xin lỗi cả, người nên xin lỗi phải là tôi, tôi là một con bé nông thôn không biết điều, làm phiền đến cậu Hoắc đây rồi.”
Hoắc Chấn Đông cũng biết, những lời đó lúc ấy làm người nghe rất đau đớn, nhưng lúc ấy chính là vì để cho cô tức giận nên mới nói vậy.
Thấy cô tức giận như vậy, Hoắc Chấn Đông rất muốn giải thích, ” Anh không phải có ý đó.”
Cao Thanh Thu dù bận vẫn ung dung mà nói: ” Vậy sao? thật ra tôi cũng rất muốn biết những lời đó của anh Hoắc đây là có ý gì?”
Thật sự cho rằng qua mấy tháng thì mình không nhớ sao?
Đến bây giờ Cao Thanh Thu vẫn nhớ rất rõ ràng.
Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu, không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.
Coi như mình nói ra sự thật, cô ấy có tin hay không?
Ở trong mắt cô ấy, mình chính là một kẻ chẳng ra gì.
Hoa Ngọc Thành từ trên lầu đi xuống, đi tới bên cạnh Cao Thanh Thu, phát hiện Cao Thanh Thu toàn thân phòng bị mà nhìn lấy Hoắc Chấn Đông, trong mắt tràn đầy địch ý, giống như hai kẻ thù không đội trời chung.
Chuyện Trước kia, Hoa Ngọc Thành biết Hoắc Chấn Đông bị ủy khuất, hơn nữa, lần này Hoắc Chấn Đông tới là ý tứ của Lão thủ trưởng, Hoa Ngọc Thành cũng không có cớ đuổi Hoắc Chấn Đông về.
Anh nhìn về phía Hoắc Chấn Đông, ” Tới Sớm thế.”
Hoắc Chấn Đông dương khóe miệng lên, nói với Hoa Ngọc Thành: “Hôm nay chúng ta đi nơi nào chơi?”
“Cậu muốn đi nơi nào?”
Hoắc Chấn Đông suy nghĩ một lúc rồi nói “Hay chúng ta đến sơn trang lần trước đi, tôi cảm thấy đồ ăn nơi đó rất ngon.”
“Được.”
Hôm nay là thứ bảy, vừa vặn Hoa Ngọc Thành được nghỉ ngơi.
Lần trước cùng Hoắc Chấn Đông đi tới sơn trang kia chính là khi chân Hoa Ngọc Thành còn chưa bình phục, Hoắc Chấn Đông lần đầu tiên tới đây thăm anh.
Cao Thanh Thu đi ra phòng ăn lúc bọn họ nói chuyện, bữa ăn sáng cũng đã chuẩn bị xong.
Cao Thanh Thu ngồi xuống, cũng không lâu sau Hoa Ngọc Thành cũng tới, Cao Thanh Thu hỏi: “Anh muốn cùng anh ta đi đi ra ngoài à?”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nói “Cuối tuần đi ra ngoài buông lỏng một chút.”
“Vậy anh đi cùng anh ta đi, em ở trong nhà một mình là được rồi.” Cô cảm thấy Hoắc Chấn Đông chính là tiểu tam, anh ta vừa tới, chồng mình đã quấn lấy anh ta, thật đáng ghét!
hiện tại Cao Thanh Thu rất hận Hoắc Chấn Đông, thế cho nên nhìn Hoắc Chấn Đông thế nào cũng nhìn đều không vừa mắt.
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, cưng chiều nói: “Mang em cùng đi, bên kia phong cảnh không tệ, em cũng chưa từng đi đến đó, đảm bảo em sẽ thích.”