Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 931




Năm trước mới sinh tiểu Hạ, hiện tại vóc người của cô ta cũng đã khôi phục rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra giống như là từng sinh con, thân hình như thiếu nữ.

Kỷ Minh Viễn đáp một tiếng, ” Chào cô Dương ”

Thái độ cũng không tính nhiệt tình.

Dương Nhạc Linh nói: ” Hai ngươi ở chỗ này ăn cơm à, thật là đúng lúc, em có thể ngồi chung không?”

Kỷ Minh Viễn nhìn cô ta một cái, Kỷ Minh Viễn là một người tính khí rất tốt, cơ hồ chưa bao giờ làm người khác mất mặt, cho nên dù là không thích Dương Nhạc Linh, nhưng cũng không có nói lời gì quá đáng.

Dương Nhạc Linh ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Chấn Đông, Hoắc Chấn Đông ăn mấy thứ linh tinh, cũng không để ý đến cô ta.

Hoắc Chấn Đông mặc áo sơ mi đen, tay áo kéo tới chỗ cùi chỏ, ngoài cửa sổ một mảnh ánh nắng rực rỡ, vẻ mặt của Hoắc Chấn Đông lại rất lạnh nhạt, không để ý đến Dương Nhạc Linh đang hiện diện ở đây, chỉ coi cô ta là không khí.

Dương Nhạc Linh nói: ” Anh ăn ít đồ cay thôi, không tốt cho dạ dày đâu.”

Đối mặt với sự quan tâm này, Hoắc Chấn Đông vẫn không lên tiếng.

Kỷ Minh Viễn nhìn Dương Nhạc Linh, nói: ” cô Dương vóc dáng rất khá nhỉ, vừa mới sinh con không bao lâu mà khó mà nhìn ra được đấy.”

Dương Nhạc Linh cười nói: “Gần đây em đang tập thể hình, em tập rất siêng phải không?”

Mấy tháng này, cô ta luôn cố gắng điều chỉnh bản thân mình.

Dương Nhạc Linh biết, cô ta không thể buông tha, nếu như cò ta buông tha, liền cái gì cũng không có.

” Đúng là rất siêng.” Kỷ Minh Viễn đồng tình nói, ở một phương diện khác, không thể không bội phục Dương Nhạc Linh. Anh ta nói với Dương Nhạc Linh: “Không mang con gái đi cùng à?”

“Bà nội con bé trông chừng nó rồi.” Cô ta nhìn Hoắc Chấn Đông, “Hoắc Chấn Đông! lần này anh ở chơi mấy ngày?”

“Đây là chuyện của tôi.” Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Dương Nhạc Linh, ” Cô quan tâm tôi như vậy, vị kia nhà cô hẳn sẽ rất khó chịu đấy?”

Hoắc Chấn Đông còn nhớ lần trước Thịnh Hy tới tìm mình.

Dương Nhạc Linh nói: ” Em và anh ta đã ly hôn rồi.”

Mặc dù thủ tục chưa làm xong, nhưng ở trong lòng của Dương Nhạc Linh, Thịnh Hy đã sớm không còn là chồng của cô ta nữa rồi.

Hoắc Chấn Đông nghe xong nhíu mày, không nói gì.

Cơm nước xong, Hoắc Chấn Đông cùng Kỷ Minh Viễn đi ra, xe của Kỷ Minh Viễn đậu ở chỗ đó, Dương Nhạc Linh đứng ở bên cạnh nói, “Hoắc Chấn Đông, anh ghét em lắm sao?”

Hoắc Chấn Đông cảm thấy cô ta đang hỏi một vấn đề rất hài hước, ” Cô cho là tôi vẫn còn thích cô sao?”

“Không phải lúc trước anh rất thích em ư.” Dương Nhạc Linh nói: “Nếu như anh kiêng kỵ Ngọc Thành, em có thể đi cầu xin anh ta tha thứ, anh ta nhất định sẽ sẽ tha thứ cho em. Anh cho em thêm một cơ hội, được không? Em biết lúc trước em không tốt, nhưng mà em có thể thay đổi!”

“…” Hoắc Chấn Đông thái độ lãnh đạm thờ ơ, “Tôi về trước.”

Anh ta trực tiếp mở cửa xe lên xe, Dương Nhạc Linh đứng ở ngoài xe, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông rời đi như vậy, có một loại cảm giác chua xót.

Cao Thanh Thu ngồi ở trong phòng, xem ti vi, nghe nói Hoắc Chấn Đông đi ra ngoài một chuyến, mới vừa rồi lại cùng Kỷ Minh Viễn trở về rồi, nhìn dáng dấp chắc là đi gặp Kỷ Minh Viễn về.

Hoa Ngọc Thành đã trở về, đang ở trong phòng khách bắt chuyện với bọn họ.

Cao Thanh Thu ngồi ở trên giường, không đi xuống lầu, cô không muốn nhìn thấy Hoắc Chấn Đông, cho nên khi Hoắc Chấn Đông ở đây, cô đều tự giam mình ở trong phòng.

Cửa phòng ngủ từ bên ngoài đẩy vào, Hoa Ngọc Thành đi vào, nhìn thấy Cao Thanh Thu ngồi ở trên giường, “Đói không?”

Cao Thanh Thu nhìn điện thoại không rời mắt, nói: “Không đói.”

Hoa Ngọc Thành nói: “Đi xuống ăn cơm đi.”

Cao Thanh Thu gần đây khẩu vị lại tốt vô cùng, mỗi ngày có thể ăn mấy bữa.

Nghe Hoa Ngọc Thành gọi mình đi xuống ăn cơm, cô cự tuyệt, ” Mọi người cứ ăn đi.”

Hoa Ngọc Thành biết cô đang suy nghĩ gì, “Hoắc Chấn Đông đến nhà Kỷ Minh Viễn rồi.”