“Ừm.” Cao Thanh Thu đưa Tô Tề ra ngoài, xe của anh ta ở cửa, “Chuyện của công ty anh cứ giám sát chặt chẽ, nếu có chuyện gì thì liên lạc với tôi, nếu tôi có thể làm thì sẽ tận lực đi làm.”
Tô Tề gật đầu, “Ừm.”
Nhìn thấy Tô Tề lái xe rời đi, Cao Thanh Thu mới xoay người quay vào trong nhà, Hoắc Chấn Đông đang ngồi ở trên ghế sa lon, chân của anh ta rất dài, ngồi ở chỗ đó, trên người có một loại khí chấy khó mà hình dung ra được vô cùng cường đại.
Dì Ngô đang bắt chuyện với Hoắc Chấn Đông, rót cho anh tả ly nước, ” Tiểu Đông à, Ngọc Thành còn chưa có trở lại, khả năng cháu phải chờ một chút.”
“Không có việc gì đâu ạ.” Hoắc Chấn Đông bưng ly lên, nhìn thấy Cao Thanh Thu đi vào, cô không thèm nhìn Hoắc Chấn Đông, trực tiếp đi lên lầu.
“Không có việc gì đâu ạ.” Hoắc Chấn Đông bưng ly lên, nhìn thấy Cao Thanh Thu đi vào, cô không thèm nhìn Hoắc Chấn Đông, trực tiếp đi lên lầu.
“Thanh Thu.” Đi Ngô gọi cô lại.
Cao Thanh Thu nhìn dì Ngô một cái, đặc biệt tránh được tầm mắt của Hoắc Chấn Đông, ” Có gì không ạ?”
“Cái đó…” Dì Ngô nghĩ, Cao Thanh Thu là chủ nhân của nơi này,nếu Hoắc Chấn Đông đã tới nhà, cậu ta lại là anh em tốt của Hoa Ngọc Thành thì Cao Thanh Thu nên chào hỏi cho phải phép!
Nhưng mà, Cao Thanh Thu lại hoàn toàn không có cái ý này.
Dì Ngô cũng không tiện nói thẳng, chẳng qua là vòng vo tam quốc hỏi: ” Cậu Tô vừa rồi đi rồi hả?”
“Vâng ạ.” Cao Thanh Thu nói: “Nếu như không có chuyện gì thì cháu đi về phòng trước.”
Dì Ngô đành gật đầu, “Ừ,cháu về nghỉ đi.”
Cao Thanh Thu lên lầu, dì Ngô ngồi xuống, nói với Hoắc Chấn Đông: “Hoắc Chấn Đông lâu không tới, chớp mắt mà đã mấy tháng rồi nhỉ.”
Lần trước là lúc sinh nhật Hoa Ngọc Thành.
Hoắc Chấn Đông không bỏ lỡ Thái độ lạnh lùng của Cao Thanh Thu đối với mình, biết Cao Thanh Thu vẫn hận mình.
Lúc trước khi mình tới, Cao Thanh Thu dù có không thích, ít nhất cũng sẽ chào hỏi lấy lệ, thỉnh thoảng cũng sẽ tranh cãi, thật thú vị, nhưng bây giờ cô lại hận mình muốn chết.
Hoắc Chấn Đông cố giấu ánh mắt thất vọng của mình, cười nói: ” Bố cháu bảo cháu tới xem một chút, Ngọc Thành không phải sắp làm cha rồi sao? Cháu thay ông ấy qua đây quan tâm một chút”
Lão thủ trưởng thân phận đặc thù, đi ra ngoài không tiện cho lắm.
Cho nên có chuyện gì cũng để cho Hoắc Chấn Đông đi thay, ngược lại Hoắc Chấn Đông và Ngọc Thành quan hệ cũng rất tốt.
Dì Ngô cười nói: “Thủ trưởng thật là có tâm rồi.”
Hoắc Chấn Đông nói: ” Bố cháu rất quý Ngọc Thành, ngay cả cháu cũng phải ghen tỵ đấy ạ.”
Dì Ngô nở nụ cười, “Cái thằng bé này nói gì vậy? Cháu là con trai độc nhất của Lão thủ trưởng, muốn làm gì thì làm, Ngọc Thành hâm mộ còn chẳng kịp.”
Hoắc Chấn Đông ngồi ở trên ghế sa lon, hướng về phía dì Ngô hỏi: “Thanh Thu dạo này vẫn tốt chứ ạ?”
“Cũng còn khá.” Dì Ngô nói tiếp: ” Dạo Trước con bé phải nằm viện một thời gian, hiện tại đã tốt hơn nhiều.”
Hoắc Chấn Đông nói: ” Dì hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Đó là đương nhiên, cháu không biết chứ, hiện tại mọi người đều cưng chiều con bé, nhất là Ngọc Thành, nó thương con bé đến nỗi bà già này nhìn vào cũng phải ganh tỵ.”
Hoắc Chấn Đông nghe dì Ngô nói chuyện nhà bọn họ, biết quan hệ giữa Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành vẫn tốt đẹp, trong lòng nhất thời yên tâm hơn.
Chỉ cần cô được hạnh phúc, mình có bị cô ấy hận như thế nào cũng đáng.
Hoa Ngọc Thành còn chưa trở lại, Hoắc Chấn Đông đã bị Kỷ Minh Viễn gọi điện thoại tới kéo đi mất, hai người đi ra bên ngoài ăn lẩu.
Món lẩu của thành phố là món đặc sắc nhất, mỗi lần qua đây Hoắc Chấn Đông đều có thói quen đi ăn một bữa.
Kỷ Minh Viễn nhìn lấy Hoắc Chấn Đông, không nhịn được thở dài nói: ” Cậu vẫn không sợ cay như thế à?”
Hoắc Chấn Đông ăn cay hơn nhiều so với Kỷ Minh Viễn
Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, “cậu không cảm thấy anh cay rất dễ nghiện sao?”
Kỷ Minh Viễn nói: “Nghiện cái rắm! Ê, nhìn xem, ai kia?”
Hoắc Chấn Đông ngẩng đầu lên, vừa vặn liền thấy Dương Nhạc Linh đang cố nhìn về phía mình, dường như còn không chắc chắn có thể lại ở chỗ này nhìn thấy Hoắc Chấn Đông
Hoắc Chấn Đông ngẩng đầu một cái, cô ta liền thừa cơ hội này xác nhận lại.
Cô ta mỉm cười một cái, vô cùng tự nhiên đi tới, “Hoắc Chấn Đông, Minh Viễn.”