oa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, anh thừa nhận mình có chút hứng thú xấu xa, muốn nhìn một người da mặt vẫn mỏng như cô đến cùng có thể làm được đến trình độ nào?
Anh gật đầu: “Được.”
Cao Thanh Thu vươn tay mở từng cút áo sơ mi cho anh.
Hoa Ngọc Thành đối với cô mà nói, không có tính nguy hiểm gì. Phía dưới của anh không dùng được, không thể làm cái “đó”, cô cảm thấy mình có thể hoàn toàn coi anh như một người đồng giới vậy.
Có điều thực tế thì khí thế của Hoa Ngọc Thành thực sự quá mạnh mẽ, việc giúp anh cởi y phục khiến cô hơi không được tự nhiên cho lắm.
Cô đứng kế anh, cách anh quá gần, chăm chút mở từng cái cút áo, tiếng hít thở nhẹ nhàng với khoảng cách quá gần truyền vào tai anh.
Kinh Châu là thành phố bồi đắp con người,làn da của đa số các cô gái nơi đây rất trắng, Cao Thanh Thu là kiểu con gái trắng đến xuất chúng, làn da trắng sứ như em bé vậy.
Ánh đèn trong phòng tắm lại là loại rất sáng có thể chiếu xuyên qua người.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, đôi mắt anh chợt trở nên sâu thẳm.
Cao Thanh Thu chuyên chú cởi từng cút áo cho anh, hoàn toàn không để ý đến bất cứ nguy hiểm nào trước người, sự chú ý của cô đều dồn hết vào trên cơ thể Hoa Ngọc Thành, dù đã gần một năm trôi qua thì cơ thể của anh không nhận ảnh hưởng gì lớn lắm, cơ bắp trên người vẫn còn đó...
Liếc nhìn cơ bụng của anh khiến Cao Thanh Thu hơi kinh ngạc, có thể tưởng tượng được cơ thể trước đây của anh tốt đến bao nhiêu.
Cơ thể đẹp như vậy lại gặp cảnh ngộ như hôm nay, thậm chí không thể làm chuyện ấy, nỗi cay đắng anh chịu thật sự quá nhiều!
Trong lòng cô thương xót một hồi, Cao Thanh Thu cầm khăn tắm vừa được thấm ướt bước qua.
Cô lau một lượt nửa phần cơ thể phía trên giúp anh, để tránh sự căng thẳng, cô tự nói với chính mình, chỉ cần coi anh như một bức tượng...
Đối với “bức tượng” Hoa Ngọc Thành mà nói, cơ thể của anh hơi có chút không nghe sự khống chế của anh nữa.
Anh không thể không nói, việc “cọ” người mà Cao Thanh Thu làm còn chưa tốt lắm.
Cô không dám dùng sức nên giống như đang gãi ngứa, đang trêu chọc anh, khiến anh quá khó chịu đựng.
Anh cũng không phải là pho tượng thật, mà là một tên đàn ông bằng xương bằng thịt...
Sau khi Cao Thanh Thu đã giúp anh lau xong nửa người trên, khi đang tẩy khăn tắm, cô đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc, có cần lau chùi phần dưới giúp anh không?
Việc này dù sao là do cô đề xuất, nếu bỏ dở nửa chừng sẽ không tốt cho lắm.
Cho nên cô phải kiên trì tiếp tục mới được.
Cô buông khăn tắm, bước đến trước mặt Hoa Ngọc Thành nói: “Em phải giúp chú kì cọ phần dưới nữa, cởi quần ra trước đã ạ.”
Cô dùng là câu trần thuật, nhưng truyền vào tai Hoa Ngọc Thành lại khiến anh thấy sai sai.
Con nhóc này, cô thật sự không phải đang cố ý dụ dỗ anh đấy chứ?
Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành không nói chuyện, coi như anh đã đồng ý, vươn tay liền cởi quần cho anh.
Trước đây ngoại trừ nhìn thấy “chú voi nhỏ” của cậu bé hàng xóm lên ba tuổi thì chưa từng nhìn thấy qua cơ thể của người đàn ông nào cả. Nghĩ đến việc đợi chút nữa có thể nhìn thấy nơi bí mật kia của chú thì ngoại trừ hồi hộp ra, vậy mà có chút...chờ mong không nói nên lời?
Nhân chi sơ tính bản...sắc, ai bảo cô là một người có tính tò mò cơ chứ!
Bàn tay tội ác của Cao Thanh Thu vừa vươn ra vẫn chưa đụng đến quần của Hoa Ngọc Thành đã bị bàn tay của anh chộp được.
Hoa Ngọc Thành nhìn người phụ nữ đang muốn cởi quần của mình: “Tôi, tự cởi.”
“...”Cao Thanh Thu bị cự tuyệt liền ngây người một chốc, nhìn Hoa Ngọc Thành: “Em giúp chú không được à?
Anh không tiện, cô chỉ muốn giúp anh mà thôi.
Khục, tuy cô cũng muốn thừa dịp nhìn lén, nhưng thật sự đây không phải là mục đích của cô mà.