Lâm Vi lắc đầu, ” Mình cảm thấy không nên nói cho anh ấy biết thì tốt hơn.”
“Thật ra nên nói cho Tả Dục biết, nếu như cái gì cũng không chịu nói ra, cậu ta cũng không biết, một mình cậu chịu đựng quá cực khổ.”
Người nhà bọn họ đương nhiên muốn Tả Dục đối mặt.
Cao Thanh Thu chính là như vậy.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến nhà họ Hoa, cô đều sẽ nói cho cho chồng mình biết.
Mà Hoa Ngọc Thành là người kẹt ở giữa, nhưng anh đều xử lý mọi chuyện tốt vô cùng.
Cho nên, từ khi bọn họ ở bên nhau đến giờ, mới rất ít xuất hiện vấn đề.
Lâm Vi nói: “Không cần đâu, có nói với anh ấy cũng vô ích.”
Lâm Vi là một người ít nói. Cô ấy và Cao Thanh Thu không giống nhau, lúc nào cô ấy cũng thiếu cảm giác an toàn, rất nhiều chuyện thích tự mình bực bội trong lòng.
Bọn họ trò chuyện một hồi, Tả Dục liền đến gõ cửa, Lâm Vi đi mở cửa, nhìn thấy Tả Dục đứng ở cửa.
Tả Dục hỏi: “Trò chuyện xong chưa?”
Tả Dục là đàn ông, cũng không tiện vào phòng của Cao Thanh Thu.
Lâm Vi gật đầu, đi tới, cầm áo khoác của mình lên, nói với Cao Thanh Thu: “Thanh Thu, Mình đi về trước, khi nào có thời gian rảnh rỗi mình sẽ tới thăm cậu sau.”
“Ừ, nhớ nhé.” Cao Thanh Thu gật đầu một cái.
Lâm Vi cười một tiếng, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tả Dục rất cao, Lâm Vi cao 1m67 rồi mà so với cậu ta còn thấp hơn cái đầu, Tả Dục tự tay giúp Lâm Vi cầm túi xách, hai người từ trên lầu đi xuống.
Tả Dục hỏi: “Cao Thanh Thu như thế nào rồi?”
Lâm Vi nói: “Tốt lắm, anh có thể đi nhìn qua mà.”
“Không cần, em thay anh nhìn là được.” Tả Dục cười, nữ cười ấm áp như ánh sáng ở cuối đường hầm.
Lâm Vi nhìn lấy Tả Dục, hỏi: “Tại sao?”
Tả Dục đối với chuyện của Cao Thanh Thu, luôn rất quan tâm, Cao Thanh Thu ở trường học gặp phải chuyện gì, Tả Dục luôn đứng mũi chịu sào.
Mà ban đầu, khi kết bạn với Lâm Vi, cũng là bởi vì Tả Dục thích Cao Thanh Thu.
Tả Dục cười một tiếng, cúi đầu xuống, nói với Lâm Vi: ” Anh sợ em ăn giấm.”
“…” Ăn giấm?
Lâm Vi phát hiện, mình chưa bao giờ ăn giấm của Tả Dục.
Mặc kệ Tả Dục cùng với ai ở chung một chỗ, nói chuyện gì, Lâm Vi phát hiện… mình thật sự chưa bao giờ ăn giấm một chút nào.
Hai người đi xuống lầu, Hoa Châu Du cùng Hoa Ngọc Thành đều ở trong phòng khách, Lâm Vi mở miệng, ” Cháu chào cô chú, cháu đi về trước.”
“Ừm.” Hoa Châu Du nói: “Có thời gian rảnh rỗi nhớ tới nữa nhé.”
Lâm Vi gật đầu một cái, cùng Tả Dục rời đi.
Hoa Châu Du nhìn lấy bóng lưng rời đi của bọn họ, nói với Hoa Ngọc Thành: “Hai ngày trước chị gặp mẹ Tả Dục, nhà thằng bé hình như không đồng ý cho nó qua lại với Lâm Vi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoa Châu Du một cái, nói: ” Chị cho rằng ai cũng giống như chị, lúc nào cũng sợ con mình không tìm được bạn gái à?”
Bạn gái Đinh Cẩn, chỉ cần không quá xấu tính như Vũ Minh Hân thì Hoa Châu Du đều sẽ không phản đối, lúc nào cũng sợ con mình không yêu thương bạn gái, bạc đãi con gái nhà người ta.
Không có cách nào, trong nhà họ Hoa chính như vậy, đàn ông không có địa vị, con gái mới là bảo bối trong nhà.
Con gái của nhà người ta càng quan trọng hơn con trai nhà mình, gia đình người ta nuôi con gái cũng đâu dễ dàng gì.
Hoa Châu Du hừ một tiếng, ” Chị đi xem Thanh Thu thế nào?”
Nhìn thấy Lâm Vi, Hoa Châu Du không tự chủ nhớ tới con mình.
Đinh Cẩn năm nay được nghỉ mà cũng không trở về, Hoa Châu Du cũng không biết con trai mình nghĩ như thế nào, rất muốn đi tới thăm con trai, nhưng hắn đều cự tuyệt.
–
Lâm Vi và Tả Dục ra cửa, lấy điện thoại book xe, hai người ở cửa chờ xe.
Lâm Vi quay về phía Tả Dục hỏi: ” Anh với chú Hoa nói chuyện cái gì đó?”
” Có nói chuyện cái gì đâu.” Tả Dục nói: ” Toàn nói linh tinh ấy mà.”
Hoa Ngọc Thành vốn đã nói không nhiều, cũng chỉ có Tả Dục ở nơi đó nịnh hót.
Tả Dục nhìn lấy Lâm Vi, đưa tay tới, cầm tay cô ấy, cho vào trong áo khoác của mình, sưởi ấm tay cho người yêu, cười hỏi Lâm Vi “Có lạnh không?”