Bác cô nói trong điện thoại: “Cha mẹ con hôm nay tới nhà bác.”
Cao Thanh Thu nhíu mày: “Bà ấy không về nhà sao?”
Cô tưởng là Lý Sơn đã đưa ba mẹ cô về nhà rồi.
Bác cô nói: “Bà ấy bảo bác khuyên con, con không còn là con nít nữa, nhớ nghe lời ba mẹ, bọn họ không dễ dàng nuôi con lớn như vậy.”
Cao Thanh Thu không ngờ mẹ Cao vậy mà lại nhờ người bác đã rất lâu không liên lạc tới khuyên cô: “Bà ấy đã nói gì với bác vậy?”
“Không nói gì cả, bác chỉ sợ con nghỉ quẩn. Thanh Thu à, bác là người từng trải, tình huống của bác trai con cũng biết mà, con mà giống như bác, sau này phải làm sao?” trước đây điều kiện nhà bác Cao Thanh Thu cũng khá giả, bác trai có công việc ổn định, thu nhập một tháng khá tốt, có nhiều lúc, bác Cao Thanh Thu còn cứu tế cho nhà Cao Thanh Thu.
Sau này, bác trai bị tại nạn, đã nằm trên giường được mười năm, mười năm này,bác Cao Thanh Thu chăm hai đứa nhỏ, còn phải đi làm, phía trên còn có cha mẹ già, cuộc sống rất cực khổ.
Chỉ là, Cao Thanh Thu không ngờ tới, mẹ Cao vì để ngăn cản cô sống cùng Hoa Ngọc Thành, vậy mà chạy đến tìm bác của Cao Thanh Thu để khuyên nhủ?
Cao Thanh Thu nói: “Con biết bác sống không dễ gì, nhưng trong lòng con đã nắm chắc. Về mẹ con, bác cứ mặc kệ bà ấy! Mấy năm nay bà ấy đối xử như thế nào với bác, bác quên rồi sao?”
Cao Thanh Thu đã kiến thức qua thái độ của mẹ Cao đối xử với bác.
Đáng tiếc, cô vẫn còn là học sinh, không có năng lực kinh tế, không có cách nào giúp đỡ bác mình.
Lần này, mẹ Cao chính là biết bác hay mềm lòng, mới dám tìm tới cửa, còn may mà bác cô vẫn bằng lòng để ý đến cô.
Bác cô trong điện thoại liên tục khuyên cô: “Bác không lo cho mẹ con, chỉ lo cho con thôi. Mẹ con chính là như vậy, nhưng bà ấy có làm gì cũng là mẹ con. Con không nên vì giận bà ấy mà tổn hại chính mình, biết không?”
Cao Thanh Thu cầm điện thoại bước đến cửa sổ, nghiêm túc nói: “bác à, đừng nghe mẹ con nói bậy, chú là người tốt, chú ấy rất tài giỏi, đối xử tốt với con, là mẹ con nói chuyện quá đáng, còn nói những lời khó nghe trước mặt người khác, sau này con sẽ mặc kệ bà ấy. Bác đừng lo lắng cho con, con sẽ sống tốt mà.”
Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh, nghe Cao Thanh Thu khen anh giống như anh là anh hùng vậy...
Trong lòng cô, anh tốt đẹp như vậy sao?
Trước khi Hoa Ngọc Thành bị thương, Hoa Ngọc Thành anh là nhân vật sống trên đỉnh kim tự tháp, đã quen được người khác khen ngợi, cũng cảm thấy chuyện này là việc thường ngày thôi.
Thế nhưng từ sau khi bị thương, toàn bộ thế giới như thay đổi, anh của trước đây mạnh mẽ cường thế là vậy, giờ đã trở nên mẫn cảm hơn.
Nghe được Cao Thanh Thu khen, trong lòng lại thấy vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ được.
Cao Thanh Thu còn đang nói chuyện điện thoại với bác cô, cũng không để ý đến sự tồn tại của Hoa Ngọc Thành.
Cô tựa người lên cửa sổ kính, ánh nắng chiều từ bên ngoài vào, ánh lên người cô!
Bác cô nói trong điện thoại: “con đã có tính toán thì tốt.”
“Vậy con cúp máy trước ạ.” Trong lòng Cao Thanh Thu hơi khổ sở, bác cô như vậy mà cô lại không giúp được gì.
Cô quay đầu lại mới phát hiện Hoa Ngọc Thành không biết tự lúc nào đã có mặt ở đây, giật nảy mình: “chú à, sao chú không nói gì cả? Làm em sợ hết hồn?”
"Thấy em đang nghe điện thoại nên không quấy rầy em." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, khuôn mặt vừa rồi còn vui vẻ chỉ vì nhận được hoa, giờ sau khi nhận một cú điện thoại lại trở nên ngột ngạt đè nén.