Cao Thanh Thu nói: ” Xin lỗi ư? Sao tôi lại không nhớ tôi nợ cô lời xin lỗi khi nào?”
“Mày tạt nước ướt hết tao, còn hại tao bị Hoắc Chấn Đông mắng một trận.” Từ hôm qua đến giờ cô ta vẫn nhịn đến bây giờ, Nhiếp Vân Đóa rốt cuộc không nhịn được lộ ra bộ mặt thật.
Liền biết cô ta đều là giả vờ!
Cao Thanh Thu hiện tại tâm tình không tốt, nhìn thấy kẻ đang châm dầu vào lửa này, tâm tình bết bát hơn, “Chuyện kia không phải là đã qua rồi sao? Muốn tôi xin lỗi cô là chuyện không thể nào!”
“Thật sao?” Nhiếp Vân Đóa đưa tay, kéo áo Cao Thanh Thu lại, “Mày cảm thấy mày không xin lỗi tao liệu hôm nay mày có thể đi ra khỏi đây không?”
Cao Thanh Thu nhíu mày một cái, “Nhiếp Vân Đóa, bây giờ tôi vẫn được coi là khách của Hoắc Chấn Đông, cô đối xử với tôi như vậy, không sợ Hoắc Chấn Đông tức giận sao?”
“Thái độ của anh ta đối với mày như thế nào mới vừa rồi mày cũng nhìn thấy rồi còn gì!” Nhiếp Vân Đóa nở nụ cười, “Mày dám ở sau lưng Hoa Ngọc Thành lén lút vụng trộm với Hoắc Chấn Đông, kết quả Hoắc Chấn Đông căn bản không để ý tới mày, mày cho rằng ai thèm để ý đến mày?”
Dưới cái nhìn của cô ta, Cao Thanh Thu và Dương Nhạc Linh chính là một loại người, đều coi hai người đàn ông kia là lốp dự phòng.
Dưới cái nhìn của cô ta, Cao Thanh Thu và Dương Nhạc Linh chính là một loại người, đều coi hai người đàn ông kia là lốp dự phòng.
Cao Thanh Thu lười đôi co với người phụ nữ điên này, biết cô ta chủ ý muốn gây sự với mình, đưa tay đẩy cô ta ra, Nhiếp Vân Đóa cường thế cực kì, lúc trước ở trường học còn thường xuyên đánh nhau, cô ta bị Cao Thanh Thu đẩy ra, lập tức liền hung bắt lấy cánh tay của Cao Thanh Thu, “Muốn đánh nhau với tao sao, mày cảm thấy mày có thể đánh thắng được tao à?”
Cao Thanh Thu đeo túi xách, trong đó có máy vi tính, vốn đã không tiện, lại bị Nhiếp Vân Đóa thừa cơ ép ở trên tường, không phản kháng được.
Nhiếp Vân Đóa giơ tay lên, liền muốn hướng về phía mặt của Cao Thanh Thu đánh xuống.
Hôm nay Cao Thanh Thu vốn rất buồn bực, lần này chịu thế hạ phong, trong lòng càng ủy khuất.
Con mịa nó chứ, sao xui xẻo mãi không kết thúc.
Cô nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa giơ tay lên, trực tiếp nhắm hai mắt lại…
Nhưng lại không hề có thêm bất cứ động tĩnh gì.
Cao Thanh Thu mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành không biết trở về từ lúc nào, anh đang nắm cánh tay của Nhiếp Vân Đóa, ngăn cản cô ta động thủ với Cao Thanh Thu.
Nhiếp Vân Đóa sửng sốt nhìn lấy anh, “Ngọc Thành.”
Tại sao anh lại trở lại? Không phải đi rồi sao?
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành rất lạnh, trở tay trực tiếp tặng cho Nhiếp Vân Đóa một phát tát trời giáng.
Nhiếp Vân Đóa ăn trọn phát tát, đứng cũng không vững, trực tiếp ngã ra đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu, mặt sưng vù ngay lên.
Cô Bình từ bên cạnh chạy tới, không bỏ lỡ cảnh Nhiếp Vân Đóa bị đánh.
“Mẹ…” Nhiếp Vân Đóa ủy khuất vô cùng, hy vọng mẹ có thể che chở cho mình.
Cô ta biết, Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành đều rất tôn trọng mẹ mình.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô Bình một cái, trên mặt cũng không xuất hiện bất kỳ sự áy náy nào.
Anh nhìn về phía Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu cũng nhìn lấy anh, tất cả những chuyện mới vừa phát sinh trước mắt làm cho cô còn chưa có lấy lại tinh thần.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trở về, càng không có nghĩ tới, anh sẽ ra tay đánh Nhiếp Vân Đóa, mà còn… Đánh Ở ngay trước mặt cô Bình!
Hoa Ngọc Thành trầm mặt, giúp cô xách máy vi tính, một cái tay khác cầm tay của cô, mang theo cô về phòng.
Trên hành lang rất an tĩnh, Cao Thanh Thu đi theo sau lưng anh, cảm giác tay của mình bị anh nắm thật chặt, cô nhìn lấy người đàn ông này, không có lên tiếng.
Vào cửa, Hoa Ngọc Thành đặt đồ đạc sang một bên, nhìn cô, hỏi ” Em muốn đi đâu?”
Những lời này của anh làm cho Cao Thanh Thu cảm thấy chua xót, ” Em cho là anh sẽ không trở lại nữa!”