“Anh ấy đi rồi.” Người Trả lời cô chính là Nhiếp Vân Đóa, Nhiếp Vân Đóa giễu cợt nói: “Tại sao anh ấy tức giận, trong lòng cô còn không biết sao?”
“Vân Đóa.” Cô Bình nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, Nhiếp Vân Đóa ngoan ngoãn im miệng.
Cao Thanh Thu ngồi xuống, Nhiếp Vân Đóa nói vậy làm cho cô có chút khó chịu.
Cho nên nói, chồng của cô tức giận là do cô sao?
Mới vừa rồi anh đi tìm Hoắc Chấn Đông, Cao Thanh Thu vốn cũng muốn đi theo xem như thế nào, nhưng lại sợ ngược lại làm cho chuyện thêm loạn, cho nên không đi theo.
Nghĩ tới đây, Cao Thanh Thu không nhịn được nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, Hoắc Chấn Đông ngồi ở chỗ đó, nhận ra Cao Thanh Thu đang nhìn mình cho nên cũng nhìn Cao Thanh Thu một cái.
Lá thư lúc nãy có phải cô ấy cũng nhìn thấy rồi không?
Sự tình biến thành như vậy Hoắc Chấn Đông cũng không nghĩ tới.
Mặc dù lá thư này không hề có liên quan gì đến Hoắc Chấn Đông, không phải do anh ta viết, nhưng anh ta cũng thích Cao Thanh Thu thật, cũng tràn đầy từng tia mong đợi xem thái độ của Cao Thanh Thu sẽ như thế nào.
Lúc trước cô ấy không biết mình thích cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy biết rồi, cô ấy sẽ nghĩ gì?
Nếu như có một ngày, Cao Thanh Thu thật sự rời xa Hoa Ngọc Thành, Liệu cô ấy có cân nhắc đến mình không?
Nhưng mà, nhìn thấy thái độ hiện giờ của Cao Thanh Thu,trong lòng Hoắc Chấn Đông đã có câu trả lời, coi như bọn họ có một ngày như thế thật, Cao Thanh Thu cũng sẽ không thích mình!
Làm sao cô ấy có thể thích mình đây?
Mình là một người xấu xa như vậy, từng làm tổn thương người anh em của mình, từng ngủ với Dương Nhạc Linh, là loại người vô sỉ nhất trong lòng Cao Thanh Thu, như vậy làm sao cô ấy có thể thích mình?
Dù là một chút cũng không có khả năng.
Bữa cơm này ăn trong tâm trạng đè nén, Cao Thanh Thu gửi tin nhắn cho Hoa Ngọc Thành, ” Ông xã, anh đang ở đâu đấy? Không trở lại dùng cơm sao? Coi như anh có giận Hoắc Chấn Đông thì cũng đừng giận lây sang em chứ, có được hay không?”
Chuyện này không hề có một chút quan hệ nào với cô hết, cô cũng đâu thích Hoắc Chấn Đông.
Nhưng mà, Cao Thanh Thu phát hiện, toàn bộ tin nhắn mình gửi đi đều như đá chìm đáy biển, Hoa Ngọc Thành vẫn không thèm trả lời.
Ăn cơm xong, từ phòng ăn đi ra, Cao Thanh Thu gọi Hoắc Chấn Đông lại.
Hoắc Chấn Đông cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc, chuẩn bị đi tra xem thế nào, lại nghe thấy Cao Thanh Thu gọi mình,cho nên anh ta dừng bước.
Cao Thanh Thu đi tới, nhìn anh ta, hỏi ” Anh đã nói với chồng tôi những gì mà đến bây giờ anh ấy vẫn chưa về?”
Cô cũng không biết Hoắc Chấn Đông nghĩ như thế nào, lúc này gây ra loại chuyện hoang đường này.
Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu, từ trong ánh mắt của cô thấy được sự quan tâm của cô đối với Hoa Ngọc Thành.
Trong lòng cô ấy chỉ có duy nhất một mình Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành mới là người cô ấy yêu nhất.
Nếu như không có Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh, cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu, giống như cá bị tách ra khỏi nước, người không có không khí để thở…
Mà Hoa Ngọc Thành, cũng yêu cô ấy giống như vậy.
Hoa Ngọc Thành rõ ràng có thể không thèm số đo ngay cả chuyện mình tổn thương cậu ta, lại sống chết giữ Cao Thanh Thu làm của riêng.
Bọn họ yêu nhau như vậy, anh ta làm sao nhẫn tâm phá hoại được đây?
Hoắc Chấn Đông nhếch mép lên, lộ ra một nụ cười không đứng đắn, “Đương nhiên chỉ là hiểu lầm thôi! Nếu không em cho rằng là cái gì? Cho là anh thật sự thích em sao? Anh và Ngọc Thành là anh em nhiều năm như vậy, đối xử tốt với em cũng chỉ là nể mặt cậu ta, nếu không một con bé quê mùa không biết chui ra từ xó xỉnh nào giống như em,có nhìn thôi anh cũng lười phải nhìn em thêm một cái ấy chứ.”
“…” Trong giọng nói của Hoắc Chấn Đông tràn đầy xem thường.
Cao Thanh Thu đần mặt ra, cô chỉ là muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra giữa Hoa Ngọc Thành và anh ta, anh ta làm gì phải trực tiếp xỉ nhục cô như vậy?
Cái gì gọi là con bé quê mùa không biết chui ra từ xó xỉnh nào?
Chỉ vì xuất thân của mình mà cô đáng phải bị người đàn ông trước mặt này giễu cợt xem thường như vậy sao? Trong lòng Cao Thanh Thu khi nghe xong những câu nói này khó chịu vô cùng.
Rõ ràng trước đây anh ta không phải người như vậy.