Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 877




Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Hoắc Chấn Đông giả ngu, phát hiện kỹ xảo của cậu ta thật sự càng ngày càng tốt rồi.

Nếu như không phải hôm mình vừa vặn nhìn thấy, khả năng Hoắc Chấn Đông vẫn còn muốn diễn tiếp vai người tốt này?

Hoắc Chấn Đông đưa tay ra thư nhận, nhìn thấy chữ viết phía trên, không nhịn được nhíu lông mày lại.

Trong giọng nói của Hoa Ngọc Thành mang theo mấy phần đùa cợt: “Một mặt giả bộ quan tâm Thanh Thu, một mặt đào góc tường của tôi sao?”

Lúc Trước Hoắc Chấn Đông đã từng đảm bảo, anh còn nhớ rất rõ ràng, nhưng bây giờ, Hoắc Chấn Đông lại quên chuyện chính mình đã từng cam kết.

Anh em cái cóc khô gì, chẳng qua chỉ là một mình mình tình nguyện.

Khả năng ở trong lòng Hoắc Chấn Đông, căn bản không coi mình ra gì!

” Cậu cảm thấy tôi sẽ làm ra loại chuyện này sao?” Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, trên mặt tràn đầy vẻ vô tội, “Nếu tôi đã nói sẽ không cướp cô ấy, thì tôi sẽ không bao giờ…”

“Vậy cậu nói cho tôi biết, đây là cái gì?” Hoa Ngọc Thành trực tiếp cắt dứt lời của Hoắc Chấn Đông, “Bút tích của cậu tôi còn không nhận ra sao?”

“…” Hoắc Chấn Đông nhìn chữ phía trên bức thư, “Tôi cũng không rõ.”

Phảng phất phong thư này, căn bản không phải là anh ta viết

Hoa Ngọc Thành nói: “Công phu giả bộ ngu của cậu càng ngày càng cao thâm đấy. Tôi cho là, tôi có thể tin tưởng cậu, nhưng không nghĩ tới, là tôi quá ngây thơ rồi. Ở trong lòng cậu, khả năng sớm đã không còn người anh em này rồi cũng nên? Đối với cậu mà nói, tôi chẳng qua chỉ là chướng ngại vật cản đường thôi phải không?”

“Ngọc Thành…” Bộ dạng nổi giận của Hoa Ngọc Thành làm cho Hoắc Chấn Đông có chút bất an.

“Từ hôm nay trở đi, tôi không quen biết cậu nữa. Tôi không có người bạn nào muốn cướp người phụ nữ của anh em tốt của mình.”

Cuyện Dương Nhạc Linh anh có thể nhịn, bởi vì anh không yêu Dương Nhạc Linh, nhưng còn Thanh Thu chính là người phụ nữ anh yêu nhất cuộc đời này.

Nhiếp Vân Đóa đứng ở cửa, mẹ cô ta bảo cô ta đi gọi bọn họ ăn cơm, cô ta mới vừa tới đây, liền nghe được đối thoại của hai người.

Cô ta cũng không nghĩ tới Hoắc Chấn Đông lại thích Cao Thanh Thu?

Lúc trước liền có cảm giác này, nhưng cũng không nghĩ tới, Hoắc Chấn Đông lại lớn gan dám tỏ tình với Cao Thanh Thu.

Quả thực là muốn chết!

Cô ta vốn không thích Hoắc Chấn Đông, bây giờ nhìn Hoắc Chấn Đông như vậy, càng khinh bỉ tới cực điểm.

Đang lúc này, Hoa Ngọc Thành đẩy cửa ra đi ra.

“Ngọc Thành.” Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy anh, muốn nói gì đó, phát hiện ánh mắt của Hoa Ngọc Thành, so với hôm qua còn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Cô ta phảng phất thấy được bộ dạng dâm đãng lẳng lơ của Cao Thanh Thu, cùng Hoắc Chấn Đông cấu kết gian ríu với nhau có kết quả bi thảm như thế nào.

Nhiếp Vân Đóa đau lòng đi theo sau lưng Hoa Ngọc Thành, ” Anh không sao chứ?”

Nghĩ đến Cao Thanh Thu lại cùng Hoắc Chấn Đông hợp lại phản bội Hoa Ngọc Thành, Nhiếp Vân Đóa đau lòng vô cùng, đồng thời thái độ đối với Hoắc Chấn Đông cũng chuyển sang phỉ nhổ tới cực điểm.

Ở trong mắt cô ta, Hoắc Chấn Đông chính là kẻ thích cướp đồ của người khác, là loại người buồn nôn nhất trên đời này.

Trời đã tối, Cao Thanh Thu ở trong phòng chờ rất lâu mà không thấy Hoa Ngọc Thành trở lại, trong lòng có chút lo lắng.

Mặc dù hai ngày nay cô ít nói chuyện với Hoa Ngọc Thành, nhưng lúc này xảy ra vấn đề như vậy, vẫn làm cho Cao Thanh Thu lo lắng tới cực điểm.

Chồng của cô sẽ không vì vậy mà giận cô, không để ý đến cô nữa đấy chứ?

Hai ngày nay cô có chút tâm tình, không biết phải làm sao làm lành với anh, nhưng không biểu hiện cô thật sự muốn vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ.

Về phần Hoắc Chấn Đông nói những thứ kia, cô hoàn toàn chưa từng suy nghĩ qua.

Đến giờ Ăn cơm tối, người giúp việc đi lên, gọi Cao Thanh Thu đi xuống ăn cơm.

Cao Thanh Thu xuống lầu dưới phòng ăn, phát hiện Hoắc Chấn Đông cũng đã tới rồi, Nhiếp Vân Đóa cùng Nhiếp Vân Tiêu đều ở đó, nhưng Hoa Ngọc Thành lại không có ở chỗ này, không biết đi nơi nào.

Cao Thanh Thu không nhịn được hỏi: ” Chồng tôi đâu rồi?”

Không phải đóa điên giở trò, vậy ai là người đứng sau lưng dựt dây chuyện này, mục đích của kẻ đó là gì? Hay thực sự bức thư này là do Hoắc Chấn Đông viết?