Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 870




“Nhưng mà hôm nay…” Cao Thanh Thu siết chặt nắm đấm, “Anh lại cảm thấy là em tạt nước cô ta, cũng không hỏi cô ta khiêu khích em thế nào, anh còn muốn giữ cô ta lại tới. Em biết, anh là vì cô Bình, Nhưng mà vậy thì sao? Người khác cũng có thể đi dỗ dành cô ta nhưng tại sao là anh? Sao anh không suy nghĩ một chút, cũng là bởi vì anh luôn là dỗ dành cô ta, cho nên, cô ta mới cố ý làm nũng!”

Ngược lại mỗi lần tức giận, đều có người mình thích tới dỗ dành, ai chẳng muốn giận dỗi làm mình làm mẩy?

Cô cảm thấy Nhiếp Vân Đóa liền là cố ý, cố ý để cho mình thấy rõ ràng, Hoa Ngọc Thành chiều chuộng cô ta đến như thế nào, muốn thị uy với mình.

“Đúng, em nói đúng.” Hoa Ngọc Thành nói: “Bảo Bối của anh nói cái gì cũng đúng.”

Cao Thanh Thu ở trong ngực anh khóc, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Hoa Châu Du cứ chờ ở bên ngoài, qua rất lâu, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi ra, trong ngực ôm Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu nhắm mắt lại co rút ở trong ngực anh, giống như là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương lại vết nước mắt.

Chị muốn hỏi xem tình hình thế nào thì nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói: ” Em mang cô ấy đi lên lầu nghỉ ngơi.”

“Đi thôi đi thôi!” Hoa Châu Du Nhìn lấy hai người này, bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực là làm bể nát tâm tình mà.

Buổi chiều, Hoắc Chấn Đông cùng anh em nhà họ Nhiếp ăn cơm cùng cô Bình, cô Bình dọn hết món ăn lên bàn, quay sang hỏi Hoắc Chấn Đông: “Thanh Thu và Ngọc Thành không trở lại sao?”

“Không trở lại.” Hoắc Chấn Đông nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, biết hết thảy mọi chuyện đều khởi nguồn từ cô ta.

Điều làm cho anh ta cho cảm thấy ngoài ý muốn chính là, từ chiều đến giờ, Nhiếp Vân Đóa giống như uống nhầm thuốc, yên phận cực kì, ở trước mặt mẹ cô ta cũng không dám tỏ thái độ như mọi ngày.

Cô Bình nói cái gì, cô ta nghe cái đó, cũng rất lễ phép. Bình thường nhìn thấy Hoắc Chấn Đông không vừa mắt là kiếm cớ gây sự, hôm nay cũng không dám làm gì.

Hoắc Chấn Đông quay sang hỏi Nhiếp Vân Đóa: ” Anh cũng rất tò mò,rốt cuộc hôm nay Ngọc Thành đã nói cái gì với em mà em lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?”

Nghe Hoắc Chấn Đông nói,Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, nhớ lại chuyện Hoa Ngọc Thành nói với mình.

Nhiếp Vân Đóa không phải là một người chịu thua thiệt, bị Cao Thanh Thu khi dễ, lại bị Hoắc Chấn Đông giáo huấn, làm sao cô ta có thể từ bỏ ý đồ trả thù?

Nói muốn đi, chính là muốn chứng minh cảm giác tồn tại, để cho Cao Thanh Thu biết, cô ta không phải là người dễ trêu.

Sau đó Hoa Ngọc Thành đi tìm cô ta, cô ta cho là, anh tới xin lỗi thay cho Cao Thanh Thu.

Nhưng mà…

“Tôi không phải là Hoắc Chấn Đông, tôi không cần phải dung túng cho cô đâu!”

“Cô hẳn nên cảm kích vợ tôi chỉ tạt nước cô, nếu tôi mà ở đó thì không đơn giản là tạt nước như vậy đâu.”

“Cô cũng không phải là trẻ còn nữa rồi, đừng có gây chuyện để rồi không gánh nổi trách nhiệm.”

“Nếu cô cảm thấy không muốn làm công việc hiện tại nữa,không muốn ở nhà mà cô đang ở nữa thì cứ thử gây chuyện nữa đi ”

“…”

Mỗi một câu nói của anh đều rất lạnh lùng tàn nhẫn mang mùi vị uy hiếp nồng đượm.

Nhiếp Vân Đóa luôn cảm thấy Hoa Ngọc Thành là một người rất ôn nhu, cho nên rất thích anh.

Nhưng mà hôm nay, lần đầu tiên, nhìn thấy anh nổi trận lôi đình như vậy.

Hoa Ngọc Thành dạy dỗ cho Nhiếp Vân Đóa một trận, còn bắt cô ta phải giả vờ ở trước mặt mọi người như không có chuyện gì xảy ra.

Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông đều rất kiêng kỵ cảm thụ của cô Bình, biết cô ấy rất yêu thương đứa con gái này, cho nên không thể giáo huấn Nhiếp Vân Đóa ở trước mặt cô Bình.

Nhưng, không ai nói không thể bí mật giáo huấn chứ?

Thấy Hoa Ngọc Thành nổi giận,lúc này Nhiếp Vân Đóa mới thu liễm rất nhiều.

Trong phòng, trên người Hoa Ngọc Thành mặc một chiếc áo lông, anh chuyên chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Thanh Thu đang say giấc, anh nhớ lại những gì mình nói với Nhiếp Vân Đóa, anh cũng không hiểu được chính mình.

Rõ ràng lý trí nói cho anh biết, chuyện ngày hôm nay, Cao Thanh Thu và Nhiếp Vân Đóa mỗi người có một nửa trách nhiệm trong chuyện này, hai người đều động thủ. Nhưng mà, lúc nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa, quả thực anh không nhịn được dậy dỗ cô ta một trận.

Anh làm như vậy… Có phải có chút giống như hôn quân cổ đại bị mỹ sắc mê mẩn không?