Từ nhỏ Cao Thanh Thu đã không được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ mình bởi vì mẹ của cô cũng giống cô Bình, phải tất bật với cuộc sống hối hả.
Mẹ cô vì kiếm tiền nuôi gia đình còn không kịp, làm gì còn có thời gian để ý đến cô?
Về phần Nhiếp Vân Đóa, ít nhất cô Bình còn cho cô ta điều kiện học tập tốt nhất có thể, nuôi anh em cô ta đến tận khi tốt nghiệp đại học, tìm được những công việc ổn định.
Phải nói, có người mẹ này, mới có tiền đồ tươi sáng của hai người bọn họ.
Hiện tại hai người họ lại không nhớ đến những khổ cực của mẹ mình, còn quay ra oán trách bà ấy, Cao Thanh Thu thật sự không hiểu được.
Cô Bình cười một tiếng.
Cô Bình cười một tiếng.
Bọn họ đang nói chuyện, Nhiếp Vân Đóa tới.
Cao Thanh Thu thấy cô ta, gương mặt lạnh lùng, không lên tiếng.
Nhiếp Vân Đóa không tới, cô còn không vui hơn nhiều!
Nhiếp Vân Đóa đi tới, nhìn thấy mẹ mình, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói “Ngồi đi.”
Cao Thanh Thu cảm giác trong lòng lại dấy lên ngọn lửa nhỏ.
Nhiếp Vân Đóa ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người mẹ mình, rốt cục vẫn phải mở miệng kêu một câu: “Mẹ.”
Cô Bình không nghĩ tới con gái sẽ mở miệng gọi mình, có chút kinh ngạc nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, một hồi lâu, mới phản ứng được, cơ hồ là mang theo nước mắt, đáp một tiếng, ” Ơi, mẹ nghe đây.”
“Con xin lỗi.” Nhiếp Vân Đóa nói, “Hôm nay con không nên nói chuyện như thế với mẹ.”
Cao Thanh Thu có chút kinh ngạc nhìn Nhiếp Vân Đóa, không nghĩ tới… Thái độ của cô ta lại đột nhiên tốt như vậy! Lại còn xin lỗi mẹ cô ta?
Cái này chắc là công lao của chồng cô cũng nên?
Cao Thanh Thu ý vị thâm trường nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, không hiểu anh đã làm gì.
Nhưng đại khái cô có thể nghĩ tới, lúc anh nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa ôn nhu đến như thế nào.
Cô khẳng định chồng mình đã ngon ngọt dỗ dành Nhiếp Vân Đóa rồi!
Dù sao Nhiếp Vân Đóa thích anh, anh chỉ cần dỗ một chút thôi, Nhiếp Vân Đóa liền vui vẻ.
Chỉ cần nghĩ tới đây, Cao Thanh Thu liền không thoải mái.
Cô đứng lên, lạnh nhạt nói” Em đi vệ sinh.”
Sau đó rời khỏi nơi này.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Cao Thanh Thu tiến vào phòng vệ sinh, bịch một cái đem cửa đóng lại, giống như đang nổi giận.
“…”
Cũng không lâu lắm, Cao Thanh Thu từ phòng vệ sinh đi ra, cũng không đi đến chỗ Hoa Ngọc Thành mà đi ra bên ngoài, bên ngoài trời có chút lạnh, cô cũng không sợ, tay bỏ túi bên trong, chân không đá đá mặt đất, giết thời gian.
Hoắc Chấn Đông đi tới, nhìn Cao Thanh Thu, ” Lại giận dỗi gì rồi?”
“Anh nói xem tôi tạt nước Nhiếp Vân Đóa có sai hay không?” Cao Thanh Thu hỏi.
Hoắc Chấn Đông cười nói: “Không phải là do Vân Đóa ra tay trước sao?”
Làm sao lại là lỗi của Cao Thanh Thu được.
“Cho nên tôi mới không rõ, cô ta quá đáng như thế, các người tại sao còn phải dỗ dành cô ta!” Cao Thanh Thu vô cùng tức giận, cũng không biết tại sao lại cảm giác trong lòng mình có một đám lửa.
Hoắc Chấn Đông nói: “Nếu em không thích Vân Đóa như vậy, thì để nó đi đi.”
Ngược lại Nhiếp Vân Đóa cũng muốn đi!
Cao Thanh Thu hừ một tiếng, ” Chồng tôi đã giữ cô ta lại rồi, còn lâu cô ta mới đi nữa.”
Nếu như Hoắc Chấn Đông hoặc là những người khác đi dỗ Nhiếp Vân Đóa, Cao Thanh Thu cũng có thể hiểu được.
Nhưng cô không thích Hoa Ngọc Thành đi dỗ dành người phụ nữ khác.
Không sai, cô chính là nhỏ mọn như vậy, không thích chồng của mình đi dỗ dành bất kỳ người phụ nữ nào!
Hoắc Chấn Đông biết Cao Thanh Thu đang ghen, cũng biết Cao Thanh Thu rất yêu Hoa Ngọc Thành.
Anh ta an ủi: “Ngọc Thành lúc nào cũng lấy đại cục làm trọng, Vân Đóa chỉ nghe cậu ấy. Cậu ấy cũng là vì sợ cô Bình buồn thôi, em đừng suy nghĩ nhiều!”
“Đúng! Anh ấy là lấy đại cục làm trọng, nhưng anh ấy chưa hề nghĩ tới điều đấy có làm tôi khó chịu hay không. Là tôi không hiểu chuyện, là tôi tuỳ hứng, là tôi nhỏ mọn được chưa?”
Cao Thanh Thu cúi đầu, tức giận.