Bà không cần con rể là người tàn tật, tuyệt đối không cần!
“Mẹ.” Thấy mẹ mình nói chú như vậy, Cố Thanh Thu đã không vui: “Mẹ nói chuyện quá đáng lắm!”
Trọng điểm là người nhà chú đều nghe thấy sẽ nghĩ gì chứ?
Vốn chú bị như vậy đã khiến cả nhà rất buồn, mà mẹ cao lại nói vậy, Cố Thanh Thu cảm thấy mình không có mặt mũi mà ở nơi này nữa.
“Không phải tôi vì tốt cho chị sao?” Mẹ Cao nhìn về phía Cố Thanh Thu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “may mà hôm nay tôi đến đây, nếu mà không đến còn không biết chị gả cho người như thế nào! Mắt chị mù hay sao hả!”
Lý Sơn từ ngoài liền nghe đến tiếng cãi nhau từ bên trong.
Trước đó lúc Hoa Ngọc Thành muốn gặp bà Cao, anh ta liền thấy do dự, có điều do Hoa Ngọc Thành kiến trì muốn gặp, bây giờ nghe bà Cao nói chuyện, từng lời từng chữ đều nhằm vào ngài Hoa, anh ta sắp bị bà ta chọc giận đến chết rồi.
Còn Cố Thanh Thu cũng sắp u sầu đến chết!
Bữa cơm này, ăn trong không khí không vui vẻ gì.
Nghe những lời nói cay độc mà bà Cao nói với Hoa Ngọc Thành, bà Hoa và ông Hoa cũng đều không còn khẩu vị gì.
Mà bà Cao cũng không muốn ăn bữa cơm này.
Còn Cố Thanh Thu càng nuốt không trôi.
Vừa buông bát xuống, bà Cao liền kéo Cố Thanh Thu lại: “Chị đi về cùng tôi!”
Trước đây Cố Thanh Thu chính là chạy trốn khỏi nhà, bà Cao không đồng ý để cô đi, bây giờ nhân cơ hội này, đương nhiên muốn dắt cô về nhà, không để cô tiếp tục dây dưa không rõ với mười người đàn ông vừa tàn tật vừa nghèo hèn này nữa.
Cố Thanh Thu không muốn đi cùng bà Cao, nhưng nhìn thoáng qua mọi người, cô giờ chỉ muốn bà Cao tách ra mọi người, tránh cho bà nói những lời cay độc tổn thương người khác nữa.
Cô khẽ mở miệng nói: “Vậy con tiễn ba mẹ về trước ạ.”
Trong lòng lại thấy tuyệt vọng.
Lần này đi về, không biết sau này có trở lại được hay không?
Có thể cô cũng không trở lại đây được nữa, cũng không thể tiếp tục đi học.
Có thể cô sẽ bị ép sống theo hướng mà mẹ mình muốn!
...
Cố Thanh Thu đứng lên, muốn cùng mẹ Cao rời đi lại bị một bàn tay túm trở lại vị trí cũ.
Cô ngây người một lúc mới nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, không muốn để anh lo lắng liền ra vẻ thoải mái nói: “Chú, để em tiễn họ về.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, anh nhìn ra được cô không muốn về, trước đây cô có nói, cô không muốn về ngôi nhà đó nữa. Anh cũng nhìn ra được, thời khắc cô quyết định đi cùng bà Cao, là muốn khiến anh không mất mặt mà thôi.
Anh bình tĩnh mở miệng: “Em ở lại đây, để Lý Sơn lái xe đưa bọn họ về.”
“Nhưng...”
“Cố Thanh Thu, còn chưa đi nữa ư?” bà Cao đã bước đến cửa, gặp Cố Thanh Thu còn ngồi tại chỗ liền không kiên nhẫn thúc giục cô.
“Lý Sơn.” Hoa Ngọc Thành mở miệng, Lý Sơn nghe được tiếng gọi vội bước vào trong: “Ngài Hoa.”
“Lái xe đưa bác trai bác gái về đi.”
Lý Sơn trông về phía ông bà Cao, nghĩ đến bà Cao công kích Hoa Ngọc Thành, vậy mà Hoa Ngọc Thành còn khách khí với họ như vậy.
“Vâng.”
Anh vâng một tiếng, nói với ông bà Cao: “Bác trai bác gái, tôi tiễn hai người đi.”
Bà Cao vẫn nhìn Cố Thanh Thu: “Cố Thanh Thu, chị có đi hay không?”
Cố Thanh Thu nghe bà Cao nói liền nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú ơi, em phải...”
“Ngọc Thành, để Thanh Thu cùng mẹ nó đi đi.” Bà Hoa cũng bất đắc dĩ, bà Cao đã nói những lời khó nghe như vậy rồi, liền những lời như nhà họ lừa Cố Thanh Thu cũng nói ra được, giờ còn giữ lại Thanh Thu thì sẽ khiến mọi người khó xử mà thôi.
Hoa Ngọc Thành lại kiên trì: “Nếu Thanh Thu muốn về nhà, tôi sẽ về cùng cô ấy. Hiện cô ấy không muốn trở về, cho nên, bác trai bác gái về trước đi!”