Nụ cười này vừa có chút khổ sở lại có chút mùi vị bất đắc dĩ, loại cảm giác này, giống như: Biết rõ bên dưới là vực sâu vạn trượng, nhưng vẫn tự nguyện trầm luân vào đó
Điện thoại trong túi vang lên, Hoắc Chấn Đông nhìn một cái, xoay người, đi nghe điện thoại.
Bởi vì bên ngoài có chút lạnh, Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu trở về trong phòng, bọn họ hôm nay chơi rất vui vẻ, giờ phút này, chỉ còn Cô Bình ngồi ở chỗ đó.
Cô Bình đã lớn tuổi, thoạt nhìn có chút cô đơn.
Nghe Hoa Ngọc Thành nói, cô Bình đã ở nhà họ Hoắc rất lâu rồi, con trai con gái đều ở bên ngoài, bây giờ còn ở nơi này, bình thường giúp Hoắc Chấn Đông trông coi nhà cửa.
Đương nhiên, mặc dù nói là vậy, nhưng chẳng qua chỉ có một mình Hoắc Chấn Đông ở đây.
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành qua đó ngồi nói chuyện với cô Bình một hồi.
Một lúc sau Hoắc Chấn Đông mới gọi điện thoại xong, từ bên ngoài trở lại, nghe thấy cô bình đang kể cho Cao Thanh Thu nghe chuyện lúc trước của anh ta và Hoa Ngọc Thành, Hoắc Chấn Đông đứng ở cửa, nghe xong một hồi, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Người ngoài khi nghe nhắc đến con cái nhà họ Hoắc đều phải trầm trồ hâm mộ, nhưng họ đâu biết rằng, bình thường thời gian có thể tiếp xúc bới bố mẹ của con cái nhà họ Hoắc cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều là theo chân người giúp việc trong nhà mà lớn lên.
Tỷ như Hoắc Chấn Đông, trước khi anh ta mười tuổi, cơ hội anh ta có thể thấy được ba mẹ cũng chỉ có một năm hai ba lần.
Phần lớn thời gian đều là cô Bình chăm sóc anh ta và em gái.
Cho nên, Hoắc Chấn Đông cảm giác mình còn thân cận hơn với cô ấy.
Cô Bình nói rất nhiều, rất nhiều chuyện của anh ta và Ngọc Thành, cô ấy cũng là người hiểu rõ rất về hai người họ.
Mỗi lần nghe cô Bình nhắc lại chuyện cũ đều có cảm giác hoài niệm.
Nghe được một hồi, Hoắc Chấn Đông đi vào, cười nhe nhởn nói “Lại đang nói xấu cháu có phải không?”
” Ai thèm nói cháu ” Cô Bình nhìn thấy anh ta, cười hiền hậu nói: “chỉ là nhớ tới chuyện lúc trước của cháu cùng Ngọc Thành, cảm thấy thật thú vị, vừa vặn Thanh Thu cũng không biết gì nhiều, cho nên cô nói cho con bé biết một ít.”
Có vài chuyện, cũng chỉ có cô ấy mới có tâm tư nói với Cao Thanh Thu, nếu không, hai người đàn ông, ai có thời gian rảnh rỗi cùng Cao Thanh Thu nói những thứ này?
Hoắc Chấn Đông ngồi xuống, nói đến chính sự: ” Cháu mới vừa đi nghe điện thoại, Vân Đóa và Vân Tiêu ngày mai trở lại đấy.”
Những lời này của Hoắc Chấn Đông vừa nói ra, sắc mặt của cô Bình liền vô cùng kinh ngạc.
Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh, tò mò hỏi: “Là ai vậy?”
Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu một cái, kiên nhẫn giải thích: “Là con trai và con gái của cô ấy.”
Trên mặt của Cô bình tràn ngập vẻ mong đợi, “Có thật không? Không phải cháu đang đùa cô đấy chứ?”
Chỉ vừa nghe tin con trai và con gái của mình sắp về cô ấy liền vô cùng kích động.
Dường như đây là một tin chấn phấn lòng người hơn so với giành được quán quân Olympic.
Hoắc Chấn Đông nói tiếp: “Mới vừa rồi Vân Tiêu gọi điện thoại cho cháu, là thực.”
Cô Bình cười một tiếng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, cô đi dọn phòng cho hai đứa nó đã.”
Cô ấy không kịp chờ đợi đứng lên, đi lên lầu.
“Không cần vội đến vậy chứ?” Hoắc Chấn Đông nói: “Bọn họ mai mới về đến nơi cơ mà.”
“Không có việc gì, cô chuẩn bị sớm một chút.”
Coi như là không hiểu những chuyện này cho lắm nhưng Cao Thanh Thu cũng có thể nhìn ra được, cô Bình đang rất vui.
Hoa Ngọc Thành nhìn bóng lưng của cô ấy, ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Chấn Đông, “Hai anh em nhà kia chủ động muốn về à?”
Hoắc Chấn Đông nghe xong lời Hoa Ngọc Thành nói, cười một tiếng, “Làm sao có thể? Là tôi cho người ép bọn họ về. Cậu cũng biết thái độ của bọn họ đối với cô Bình rồi đấy…”
Nếu như nói, thủ trưởng Hoắc cùng Hoắc phu nhân lúc còn trẻ bởi vì công tác bỏ quên con trai của mình, không có thời gian chăm sóc con cái, thì cô Bình chính là người dành hết yêu thương cho Hoắc Chấn Đông, bỏ quên cả hai đứa con của mình.