Cao Thanh Thu bình tĩnh ký tên rồi đưa cho anh.
Sau khi Mọi người đều rời đi, Hoa Ngọc Thành vẫn còn nán lại, Cao Thanh Thu đi tới trước mặt anh, "Sao anh lại tới đây thế? Không phải anh bảo không đến sao?"
" Đúng thật anh có việc bận thật." Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nhìn cô, " Tác giả anh thích tổ chức buổi ký tặng cho độc giả, sao anh có thể không tới được."
"..." Cao Thanh Thu nhìn lấy người đàn ông này, quả thật là nhịn không được bật cười, "Ngây thơ."
Trợ lý đi tới, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, kinh ngạc nói: "Đây không phải là Hoa Tổng sao? Hoa Tổng, ngài cũng là Fan của Cao Tổng chúng tôi à?"
Hoa Ngọc Thành nhìn trợ lý của Cao Thanh Thu, ở công ty bọn họ, thân phận của Hoa Ngọc Thành vẫn luôn bí ẩn, Cao Thanh Thu cầm tay Hoa Ngọc Thành, giới thiệu với trợ lý: " Anh ấy là chồng tôi."
"..." Trợ lý không dám tin nhìn Cao Thanh Thu rồi nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, hai người họ nắm tay nhau, làm cho cô trợ lý trong nhất thời cho là mình đang nằm mơ.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, có một loại cảm giác vui vẻ dị thường, cô ở ngay trước mặt người khác, thừa nhận thân phận của anh.
Mà không giống như lúc trước chỉ có thể giả vờ không quen anh.
Cao Thanh Thu dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cô trợ lý đang ngây người của mình, "Tại sao không nói chuyện thế? Không phải em nên khen chị vài câu, biết đâu chị vui vẻ lại tăng tiền lương cho em."
Từ sau khi Cao Thanh Thu làm chủ công ty, người trong công ty đều biết, chuyện cô thích làm nhất chính là trừ tiền lương nhân viên.
Trợ lý nghe xong sắc mặt cứng đờ, lấy lòng nói: "Cao Tổng à, chồng chị đẹp trai thật đấy! Nhưng chị đã kết hôn thật rồi sao?"
Cao Thanh Thu vẫn là sinh viên, mọi người đều biết chuyện đó cả.
" Tôi Đã sớm kết hôn rồi." Cao Thanh Thu tự hào nói.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, cảm giác rất vui vẻ.
Trợ lý cảm giác mình bị nhét cho đầy một bụng thức ăn cho chó.
Hơn hai mươi nồi bánh chưng rồi mà mình còn chưa có người yêu, lại còn phải chịu đựng ở đây nhìn sếp diễn show ân ái! Quá không có thiên lý rồi.
Không thể không than thở về cuộc sống của người khác và cuộc sống của mình.
Trợ lý nói với Cao Thanh Thu: "Nếu không hai người đi về trước đi, em ở chỗ này cùng bọn họ thu dọn xong liền trở về."
Cao Thanh Thu nói: "Được rồi."
Dù sao hoạt động cũng không xê xích gì nhiều.
Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, cùng anh đi ra khỏi hội trường.
Trong trường học rất an tĩnh, Cao Thanh Thu cầm tay anh, nói: "Hôm nay anh muốn làm em bất ngờ có phải không?"
"Không thì sao chứ?." Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, ngừng lại, nắm bả vai của cô, " Thanh Thu."
Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên trịnh trọng, làm cho Cao Thanh Thu có chút kinh ngạc, " Sao thế?"
Trong ánh mắt của Hoa Ngọc Thành xẹt qua một tia ấm áp, " Anh rất vui vẻ."
Cao Thanh Thu nhìn anh, cô hỏi "Vui vẻ cái gì?"
Anh đến với cô, Cao Thanh Thu mới là người phải vui vẻ mới đúng.
Âm thanh của Hoa Ngọc Thành rất ôn nhu, giống như trẻ con vừa được cho loại kẹo mình muốn ăn nhất: "Đây là lần đầu tiên em giới thiệu anh với người khác."
"..." Cao Thanh Thu dừng một chút, cho nên, một người như anh lại vì loại chuyện nhỏ này mà vui vẻ?
Cao Thanh Thu nói: " Anh vốn dĩ là chồng của em mà!"
Mùa đông đến, thân cây trơ trụi, chỉ có mấy cái lá lưu lại ở phía trên, nhưng mà xung quanh lại có một loại cảm giác ấm áp.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, ánh mắt rất là ôn nhu, nhìn đến nỗi Cao Thanh Thu như muốn hòa tan cô vào trong ánh mắt ấy.
Rõ ràng Cẩm Thành rất lạnh, nhưng có sự hiện hữu của anh, lại làm cho thành phố này trở nên ấm áp.
Cao Thanh Thu nhìn thấy có mấy sinh viên đi tới, đẩy anh một cái, "Lạnh quá đi mất! Đi nhanh lên đi! Đừng đứng ngu người ở chỗ này nữa."
Cao Thanh Thu cầm điện thoại book xe, Hoa Ngọc Thành đi theo sau lưng cô, nhìn cô giống như thỏ con chạy trước, anh giương khóe miệng cười cười.
Sau đó bọn họ đi ăn thịt nướng, hôm nay tâm tình của người nào đó đang rất tốt, cũng không ngăn cô, mặc cho cô muốn ăn gì thì ăn.
Ăn uống xong trở lại, trời đã tối muộn, bọn họ trở về khách sạn, Cao Thanh Thu vốn cùng trợ lý ở chung một phòng, sau đó lại cùng Hoa Ngọc Thành đặt một phòng khác.