Cô mệt lả ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra đã nhìn thấy mình bị Hoa Ngọc Thành ôm ở trong ngực.
Cô nhếch mép lên, nhìn người bên cạnh rồi hôn trộm lên mặt của anh một cái.
"Tỉnh rồi à?" Vốn tưởng rằng Hoa Ngọc Thành còn đang ngủ, kết quả, anh còn tỉnh trước rồi.
Cao Thanh Thu nói: " Em tưởng anh đang ngủ."
" Em nghĩ rằng anh giống còn heo ham ngủ như em sao?" Hoa Ngọc Thành nhìn cô, dịu dàng hỏi "Đói bụng chưa?"
"Cũng chưa đói lắm "
Hoa Ngọc Thành ôm cô, "Chúng ta ngủ thêm một lúc nữa đi?"
"Không được đâu?" Cao Thanh Thu nhìn đồng hồ, "Trễ lắm rồi, nếu không rời giường, sẽ bị chị Châu Du cười vào mặt đấy."
Hoa Ngọc Thành nói: " Chị ấy cười cái gì chứ? Chị ấy còn đang mong chúng ta ngủ thêm nữa ý."
Dù sao Hoa Châu Du giống như bà Hoa, chỉ mong bọn họ sớm có một đứa con.
Cao Thanh Thu: "..."
Xem ra, chồng của cô đã là con giun trong bụng Hoa Châu Du rồi!
Chỉ là, coi như anh đã nói như vậy, Cao Thanh Thu vẫn rời giường.
Nếu ở biệt thự Giang Phủ thì còn đỡ, trong nhà không có ai, muốn ngủ như thế nào cũng được, nằm ở trên giường cả một ngày cũng không sợ.
Nhưng ở chỗ này cô vẫn phải rất cố kỵ.
sau khi Cao Thanh Thu rời giường, từ trên lầu đi xuống, cảm giác chân mình mềm nhũn ra.
Tối hôm qua là sinh nhật của Hoa Ngọc Thành, anh đối với cô một chút cũng không có thủ hạ lưu tình.
Cao Thanh Thu đi tới cầu thang, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đang nói chuyện với Hoắc An An.
"Chị Thu ơi!" Hoắc An An nhìn thấy Cao Thanh Thu, vẫy tay gọi cô.
Cao Thanh Thu hỏi: " An An sao thế?"
"Không có gì đâu, con bé nghịch nước lạnh nên bị cóng tay thôi." Hoắc Chấn Đông cười nói, ngẩng đầu lên nhìn Cao Thanh Thu một cái.
Hôm nay Cao Thanh Thu mặc bộ quần áo màu trắng càng làm nổi bật làn da của cô, cực kỳ giống công chúa Bạch Tuyết.
Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu như vậy, nhìn đến có chút ngây người.
Cao Thanh Thu đi xuống, nhìn hai anh em nhà họ, nói huyên thuyên: "Sao anh lại có thể để An An nghịch nước trời này chứ, nhỡ nhiễm lạnh rồi lại bị ốm thì sao, em rể anh nhìn thấy lại tức giận."
Cố Sâm gần đây bận bịu, Hoắc An An đi theo Hoắc Chấn Đông khắp nơi mà anh cũng không có thời gian đón vợ về nhà.
Nhưng nếu Hoắc An An bị bệnh, chắc chắn Cố Sâm là người lo lắng nhất.
Hoắc Chấn Đông cười nhăn nhở nói: " Con bé đã không phải là con nít nữa rồi, em sợ cái gì?"
"Anh thật sự càng ngày càng không có chừng mực rồi đấy." Cao Thanh Thu không nhịn được trừng mắt lườm anh ta một cái.
Hoắc Chấn Đông bị cô mắng nhưng cũng không tức giận.
Hoa Ngọc Thành nói với Lý Sơn một lúc, rồi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đang nói chuyện với Cao Thanh Thu, không nhịn được nhíu mày một cái, nhớ tới những gì mà tối hôm qua Vũ Minh Hân nói với mình.
Cô ta Nói Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu.
Nói Hoắc Chấn Đông vì Cao Thanh Thu mà phong sát Vũ Minh Hân.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hoắc Chấn Đông giúp Cao Thanh Thu, lúc trước chuyện Tú Uyên cũng là Hoắc Chấn Đông đứng ra xử lý...
Hoa Ngọc Thành rất yên tâm về Tinh Tinh, nhưng... Nói thật, anh cũng không thật sự yên tâm Hoắc Chấn Đông.
Có thể bởi anh đã hiểu quá rõ về Hoắc Chấn Đông, cho nên, Hoắc Chấn Đông có ý đồ gì, trong lòng Hoa Ngọc Thành đều manh nha đoán được, dù là Hoắc Chấn Đông hiện tại giấu rất kín.
Lý Sơn thấy Hoa Ngọc Thành vẫn nhìn Cao Thanh Thu và Hoắc Chấn Đông, không nhịn được nhíu mày một cái, cũng đi theo nhìn sang, cũng không thấy có cái gì, không nhịn được hỏi: " Anh Hoa sao vậy?"
Hoa Ngọc Thành nói: "Không có việc gì."
Sau đó đi xuống.
Anh quay sang nói với Lý Sơn: " Thanh Thu còn chưa ăn gì, cậu bảo dì Ngô chuẩn bị một chút đi."
"Được." Lý Sơn nghe xong, liền đi phòng bếp.
Cao Thanh Thu nghe thấy hai người họ nói chuyện, nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, " Ông xã!"