Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 829




Hoa Ngọc Thành cưng chìu nói: “Đương nhiên là vì muốn cho em niềm vui bất ngờ, nếu như trước nói cho em biết thì còn gọi gì là bất ngờ nữa?”

Ngoài cửa sổ mưa lã chã rơi xuống, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, ánh mắt mang theo sự ấm áp, cười rất vui vẻ.

Hôm nay anh nói những lời đó, nhấn mạnh từng chữ, làm cho cô rất cảm động.

Hai người ở trong phòng một lúc mới chịu ra ngoài.

Tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, khách khứa đều chưa đi.

Cao Thanh Thu mới vừa đi ra, liền thấy Cao Thanh Đức xông tới, cậu ta nhìn Cao Thanh Thu, “ chị.”

Vừa nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, “Anh rể.”

Cậu ta vốn còn nghĩ, nếu như Hoa Ngọc Thành hiểu lầm Cao Thanh Thu, cậu ta liền mang chị gái đi ngay, làm sao cũng không nghĩ đến Hoa Ngọc Thành lại đột nhiên chơi lớn như thế?

Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, tạm thời cho mượn Cao Thanh Thu rồi anh đi xử lý chuyện của mình.

“ Thanh Thu.” Trương Tâm Dao lên tiếng, Cao Thanh Thu nghe tiếng nhìn sang, nghe An An nói: “ Cậu nhìn xem mình đem ai tới cho cậu?”

Một giây kế tiếp, Cao Thanh Thu liền thấy Vũ Minh Hân bị đẩy ngã trước mắt mình.

Trương Tâm Dao khí lực rất lớn, Vũ Minh Hân bị Trương Tâm Dao đẩy lảo đảo một cái.

Nơi này trừ Cao Thanh Đức ở ngoài, Tả Dục cùng Lâm Vi cũng ở đây, đều là người thân nhất bên cạnh Cao Thanh Thu, nhìn thấy Vũ Minh Hân, mọi người đều giống nhau, đều vô cùng lạnh nhạt.

Lúc mới vừa ở dưới lầu, Vũ Minh Hân cố ý khiêu khích Cao Thanh Thu, còn cố ý chọc cho Cao Thanh Thu bị người khác nghị luận, nếu không phải là Hoa Ngọc Thành đột nhiên ra sân cắt đứt một màn kia, bọn họ đều dự định xông lên đánh Vũ Minh Hân rồi.

Hiện tại, lại làm sao có thể sẽ bỏ qua cho cô ta?

Cao Thanh Thu nhìn lấy Vũ Minh Hân, nhớ tới lúc nãy, Vũ Minh Hân nói những lời đó, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Không phải cô nói, chồng tôi sẽ vì cô mà xử lý tôi sao?”

Vũ Minh Hân cúi đầu, trên người cô ta mặc lễ phục, mới vừa bị Trương Tâm Dao kéo một cái, quần áo nhếc nhác xộc xệch, hình tượng hoàn toàn không có.

Bị Cao Thanh Thu hỏi như vậy, cô ta cũng không nói gì, chỉ quật cường quay mặt sang chỗ khác.

Hiện tại Cao Thanh Thu được tất cả mọi người chúc phúc, cô ta thì trái ngược hoàn toàn, trở thành chuyện tiếu lâm bị bọn họ giễu cợt chế giễu.

Trương Tâm Dao cười nói: “ Vừa rồi mạnh miệng lắm cơ mà! Sao không sủa tiếng đi! Ngay cả Đinh Cẩn cũng coi thường mày thì thúc dựa vào cái gì mà chồng của Thanh Thu thèm để mắt đến mày? Mày là hạng người gì mà trong lòng không tự biết sao? Bây giờ trong nhà đã biến thành như vậy rồi còn không biết thân biết phận.”

Nói thật, nếu như Vũ Minh Hân không có ôm lấy tâm lý may mắn, cố ý dính líu Hoa Ngọc Thành, cô ta nhất định sẽ tồn tại được trong giới giải trí, có khi còn phát triển rất tốt, chứ không biến thành như bây giờ bị chặn đường sống.

Tả Dục, Lâm Vi và Cao Thanh Đức đứng ở một bên, cũng không ai lên tiếng thay Vũ Minh Hân nói chuyện.

Ngón tay của Vũ Minh Hân cứng ngắc, cũng không lên tiếng, chẳng qua cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Trương Tâm Dao nhìn Vũ Minh Hân, “ Mày thấy Thanh Thu không so đo với mày, cho nên mày cảm thấy cậu ấy dễ bắt nạt phải không? Vũ Minh Hân, mày cho rằng những chuyện xấu của mày làm không ai biết sao? Tham gia một cuộc thi tài năng vớ vẩn mà đã tưởng mình là người nổi tiếng đấy à? Mày cho rằng mày đi bồi rượu kia không ai biết sao?”

Cha của Trương Tâm Dao là Trương tổng, bình thường hay tiếp xúc với những người đó, cũng biết một số việc.

Vũ Minh Hân từng đi tiếp rượu Trương tổng, chẳng qua cô ta không đó là cha Trương Tâm Dao mà thôi.

Nhưng mà, Trương tổng lại biết thân phận của Vũ Minh Hân.

Nghe Trương Tâm Dao nói xong, sắc mặt của Vũ Minh Hân đột nhiên trắng bệch, một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng bị cướp đi.

Cô ta kinh ngạc nhìn Trương Tâm Dao, không nghĩ tới Trương Tâm Dao lại biết những thứ này.

Trương Tâm Dao đi tới trước mặt Vũ Minh Hân, càng nhìn Vũ Minh Hân, càng thấy ngứa mắt, đang nghĩ phải làm gì để nhục nhã cô ta, tay kéo váy của Vũ Minh Hân ra, “Nếu chuyện như thế mày còn có thể làm, không bằng cởi quần áo của mày ra để bọn tao nhìn xem, xem liêm sỉ của mày trông như thế nào, có được hay không?”