Cơ hội lần này đều do cô ta cố gắng đi tranh thủ mà có được.
Ngày nào cô ta cũng phải uống rượu đến cháy ruột, để cho mấy lão già bụng bệ sàm sỡ sờ soàng cũng chỉ muốn có thêm cơ hội nhỏ nhoi.
Nhưng mà bây giờ, tất cả cố gắng của cô ta đều bị Hoắc Chấn Đông phá hủy.
Cao Thanh Thu nghe xong, lại cộng thêm suy đoán của bản thân, mới lý giải một chút manh mối, "Ý của cô là, bây giờ cô bị phong sát có liên quan đến tôi?"
"Không phải cô bảo anh ta làm sao?"Vũ Minh Hân nhìn về phía Hoắc Chấn Đông rồi lại nhìn Cao Thanh Thu, " Tôi hận các người cả đời này."
Vũ Minh Hân nói xong, uống một hơi hết sạch rượu vào trong miệng.
Cao Thanh Thu cầm đồ uống, cho Hoắc An An một ly, đi tới chỗ Hoắc Chấn Đông.
Cô nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, "Có phải anh giở trò gì sau lưng tôi không?"
"Cái gì chứ?" Hoắc Chấn Đông hỏi.
Cao Thanh Thu nói: "gần đây Vũ Minh Hân bị phong sát, cô ta nói là bởi vì tôi... Là anh làm?"
Hoắc Chấn Đông nói: " Cô ta bảo em đi tìm anh à?"
Bộ dáng Hoắc Chấn Đông rất bình tĩnh.
Cao Thanh Thu cảm thấy ngoài ý muốn, nói thật, cô có chút bị dao động, bởi vì cô không nghĩ tới chuyện này, lại... Có liên quan đến Hoắc Chấn Đông, "Cho nên, thật sự là anh sao?"
"..." Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu, " Chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, anh thấy cô ta ngứa mắt, chẳng liên quan gì đến em hết "
Mặc dù anh ta tỏ ra là một người tùy tiện, nhưng quả thực Cao Thanh Thu không tin chuyện này không có liên quan gì với cô.
Hoắc Chấn Đông và Vũ Minh Hân không thùng không oán, hai người lại không tiếp xúc, làm sao đột nhiên ngứa mắt Vũ Minh Hân?
Căn bản Vũ Minh Hân còn không có cơ hội tiếp cận với tầng lớp cao quý như Hoắc Chấn Đông, không phải sao?
Hoắc Chấn Đông thấy Cao Thanh Thu phản ứng rõ ràng không tin, cười nói: "Được rồi, đích xác là bởi vì em thật, em nghĩ xem nên cảm ơn anh như thế nào đi?"
Nụ cười này của anh ta ngược lại làm cho Cao Thanh Thu cảm thấy khả năng anh ta làm mọi chuyện thật sự chỉ là vì ngứa mắt Vũ Minh Hân?
Dù sao nụ cười này, thật sự quá cợt nhả.
"... Ai muốn cảm ơn anh chứ?" Cao Thanh Thu nhìn anh ta một cái rồi kéo Hoắc An An đi.
Không biết tại sao, có thể là bởi vì Hoắc Chấn Đông từng làm tổn thương Hoa Ngọc Thành, ở trong lòng của cô lưu lại ấn tượng quá sâu sắc, cho nên Cao Thanh Thu căn bản không muốn thừa nhận, Hoắc Chấn Đông thật sự là một người tốt.
-
Cao Thanh Thu bộ
Và Hoắc An An đi lên lầu, căn phòng của cô và Hoa Ngọc Thành rất lớn, có một phòng nghỉ độc lập, một lúc sau Lâm Vi, Tả Dục cũng tới.
Bọn họ ở trong phòng chơi hơn một tiếng.
Hoa Ngọc Thành tiếp tục đi chào hỏi khách khứa, chuẩn bị đi lên lầu xem Cao Thanh Thu thế nào.
Hoắc Chấn Đông bị Ông Tô ngăn lại nói chuyện một hồi, Vũ Minh Hân thừa cơ hội này, chạy tới giữ chân Hoa Ngọc Thành, " Chú Phó ơi "
Hoa Ngọc Thành thấy là Vũ Minh Hân, chân mày không tự chủ cau lại, "Chuyện gì?"
Ánh mắt sắc bén của anh làm cho Vũ Minh Hân khẩn trương cúi đầu, " Cháu chỉ muốn nói cám ơn chú thôi."
"Tôi nói rồi, tôi giúp cô là vì nể mặt cha cô, nếu muốn cám ơn thì cám ơn cha cô, tôi chỉ hy vọng sau này cô đừng bao giờ nhắc đến tôi thêm bất cứ một lần nào nữa. Tôi với cô, cho tới bây giờ chưa bao giờ có bất cứ quan hệ gì hết."
Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nói xong, chuẩn bị lên lầu.
" Chú ơi." Vũ Minh Hân nói: " Cháu còn có chuyện muốn nói."
"Nói cái gì thì đi nói với Lý Sơn đi, cậu ta sẽ nói lại cho tôi biết."
"Chuyện này nói với anh Tưởng không có tác dụng, chỉ có thể nói cho chú biết. Cháu bị người khác phong sát! Người kia biết rõ cháu là do chú giới thiệu vào, còn làm như vậy, rõ ràng không nể mặt chú..."
Vũ Minh Hân nghĩ, người giống như Hoa Ngọc Thành sẽ rất sĩ diện, đối phương làm như vậy, chẳng khác gì là đang đánh vào mặt của anh, chuyện này không có khả năng mặc kệ.