Cô cũng không có rời đi, mà trực tiếp thủ ở cửa phòng tắm, nói chuyện cùng anh, "Lần này anh về được bao lâu?"
" Đến chiều thứ ba." Hôm nay là thứ sáu, anh nghỉ hai ngày, vừa vặn có thể ở thêm hai ngày.
Cao Thanh Thu nói: "Lúc không có anh ngày nào em cũng rất nhớ anh, mong đợi được nhìn thấy anh, mong anh trở về."
Hoa Ngọc Thành trả lời vang vọng ra ngoài " Anh biết."
Anh biết là tốt rồi.
Thấy Cao Thanh Thu không lên tiếng, Hoa Ngọc Thành gọi, " Thanh Thu."
"Ừ?"
" Em vẫn còn ở đó à!"
" Em vẫn ở đấy mà." Cô không muốn rời xa anh dù chỉ một giây, vì cô biết qua mấy ngày nữa anh lại phải đi.
Dù bị ngăn cách bởi cánh cửa như vậy, nhưng khi nói chuyện với anh cô vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
Có phải là cô đã quá dễ dàng thỏa mãn rồi hay không?
Hoa Ngọc Thành hỏi: "Gần đây công việc của em như thế nào rồi?"
" Vẫn tốt ạ "
" Anh muốn mang em sang bên kia với anh mấy ngày, em có đi được không?" Mặc dù cô không phải lên lớp nữa rồi, nhưng cô vẫn còn vướng công ty ở bên này, nếu như cô không có thời gian, Hoa Ngọc Thành cũng sẽ không miễn cưỡng.
Đối với Cao Thanh Thu anh luôn dùng sự tôn trọng cao nhất, cũng tôn trọng công việc của cô.
Cao Thanh Thu nói: " Có chứ. Chỉ là tháng sau em có chút việc không thể ở luôn bên ấy với anh được."
"Ừm." Hoa Ngọc Thành chỉ nói một chữ, dường như có chút lãnh đạm.
Nhưng mà, tại Cao Thanh Thu lại không thấy được trong phòng tắm, có người nào đó đang cười thỏa mãn.
Hoa Ngọc Thành tắm xong đi ra, Cao Thanh Thu cầm lấy khăn lông giúp anh lau tóc, cô nói với anh: "Nghe nói Dương Nhạc Linh có thai rồi, vậy mà bà cô đó còn muốn ly dị, cũng không biết cô ta nghĩ gì nữa."
Đôi mắt của Hoa Ngọc Thành bỗng trở nên âm trầm, "Thật không công bằng."
"Làm sao mà không công bằng?" Cao Thanh Thu cảm thấy khó hiểu nhìn chồng mình.
Căn bản cô nghe không ra anh nói không công bằng cái gì?
Hoa Ngọc Thành ôm cô vào trong ngực, "Tại sao cô ta lại có con nhanh thế chứ?"
Anh và Cao Thanh Thu còn chưa có con, Dương Nhạc Linh kia mới kết hôn bao lâu mà đã có chứ!
Chuyện này thật là làm cho người ta khó chịu.
Cao Thanh Thu: "..."
Sao cô có thể nghĩ đến Hoa Ngọc Thành lại quan tâm tới cái này?
Không phải anh lại muốn lôi cô đi tạo người đó chứ?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Cao Thanh Thu cũng không nói ra, để anh biết được chắc anh lại cười vào mặt cô.
Gần đây suốt ngày ở bên cạnh mẹ chồng, cô cảm nhận được mẹ chồng muốn ôm cháu đến như nào, cô cũng đang suy nghĩ, có nên sinh một đứa hay không?
Lúc trước cô cảm thấy bản thân mình vẫn còn là trẻ con niên chưa đủ năng lực làm mẹ, nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu như có một đứa con cũng không có gì.
-
Hoa Ngọc Thành ôm lấy Cao Thanh Thu, cùng cô nằm ở trên giường.
Cô nằm ở bên cạnh anh, ôm lấy anh, mặt tựa vào hắn hõm vai, cùng anh nói chuyện: " Ông xã!"
"Ừ?"
"Ông xã."
"Ừ..."
" Em rất nhớ anh."
[..... ]
Hôm nay ông Hoa ở nhà, nghe nói Hoa Ngọc Thành trở về, từ trên lầu đi xuống, không thấy con trai, quay sang hỏi vợ: "Ngọc Thành đâu rồi bà nó?"
"Trở về phòng của nó rồi." Bà Hoa nói: " Nó bảo nó mệt nên đi nghỉ ngơi một chút."
Hoa Châu Du cười ồ lên, " Con thấy thằng ranh đấy nhớ vợ quá không chịu được thì có. Từ lúc nó lấy vợ làm gì còn biết đến ai nữa?"
Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe thấy chị gái chồng đang nói về mình, xấu hổ nói " Chị!!!"
Hoa Châu Du thấy cô, cười nói: "Ồ, Sao em đã xuống rồi, nhanh thế?"
Lúc này không phải nên ở trong phòng, cùng Hoa Ngọc Thành tương thân tương ái sao?
Vợ chồng son xa cách lâu ngày mới gặp lại, không phải nên như củi khô gặp lửa sao?
Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Châu Du, ngượng đỏ mặt, có phải chị ấy nghĩ nhiều quá rồi không?
Chồng cô thật sự cần nghỉ ngơi mà!
Cao Thanh Thu nói chuyện với anh một lúc thì anh đã ngủ thiếp đi rồi, thấy vậy cô liền xuống đây.
Thấy bà Hoa ở trong phòng bếp làm cơm tối, Cao Thanh Thu đi giúp một tay. Cơm nấu xong, bà Hoa bảo cô lên gọi Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu mới lạch bạch chạy lên lầu.
Lên đến nơi cô phát hiện Hoa Ngọc Thành đã thức dậy, anh mặc áo sơ mi rộng đứng ở cửa sổ, nhìn vườn hoa phía dưới.
Mùa này,hoa trong vườn đều nở rất đẹp.
Cao Thanh Thu đứng ở cửa nói: "Ăn cơm thôi anh!"
Hoa Ngọc Thành quay đầu lại, thấy cô, chân mày lại nhíu lại.
Cao Thanh Thu thấy vậy hỏi: " Sao thế?"
"Không phải nói sẽ ngủ cùng anh sao, tại sao em lại chạy?"
"..." Cao Thanh Thu lúng túng nói: " Em sợ em làm ồn đến anh, cho nên em xuống nhà."
"Ngủ không ngon." Vừa tỉnh lại, trong lòng anh không còn cô, anh liền không ngủ được.
Cao Thanh Thu đi tới trước mặt anh, đưa tay ôm lấy anh, lấy lòng nói: "Chúng ta xuống ăn cơm trước rồi trở về phòng ngủ tiếp."